Độc Thiếp Nắm Quyền

Chương 17: Bày tỏ lập trường




Edit: Nhạn.

Bích Loa bị lời nói của Lưu Lam làm cho tức giận, nụ cười trên mặt cũng khó bảo trì được nữa, dù sao nàng cũng là đại nha hoàn thân cận bên cạnh Ninh phu nhân, trước mặt nhóm chủ tử tuổi còn trẻ cũng có mấy phần thể diện, thì càng không cần nói trước mặt đám hạ nhân có bao nhiêu thể diện, làm sao có thể đặt Lưu Lam một nha hoàn bên cạnh di nương vào trong mắt, làm sao mà đè xuống cơn tức này?

“Hừ…” Hừ cười một tiếng, muốn dùng lời nói ném trở về cho Lưu Lam.

Không ngờ lại nghe Ninh phu nhân lạnh lùng ho khan một tiếng trách mắng: “Đủ rồi, câm miệng cho ta! Đi theo ta bao lâu rồi mà ngay cả quy củ cơ bản nhất cũng không học được? Phùng di nương tuy chỉ là một di nương, nói một cách thẳng thừng chỉ là một nô tỳ, nhưng cuối cùng vẫn là một quý thiếp, là một nửa chủ tử, cũng cao hơn một đứa nha hoàn như ngươi một bậc, nơi nào đến phiên ngươi được mở miệng? Còn không mau xin lỗi nàng?”

Ngoài mặt là trách cứ Bích Loa, nhưng bên trong đang ám chỉ ai, tất cả mọi người ở đây đều có thể nghe ra.

Mặt mày Phùng di nương lập tức sung huyết đỏ bừng, vừa là thẹn thùng, thẹn là vì thân phận mình thấp kém chỉ có thể làm thiếp, vừa là tức giận, tức giận là vì ngay trước mặt đám tiểu bối cùng nha hoàn lại không chừa lại mặt mũi cho nàng!

Bích Loa đã thay vào nụ cười ngọt ngào, tiến lên đứng đối diện với Phùng di nương khom người xuống: “Mới vừa rồi nô tỳ hồ đồ, không phân biệt được tôn ti trật tự nên mới chống đối di nương, kính xin di nương đại nhân đại lương, không nên chấp nhặt với nô tỳ!” Cũng không biết là cố ý hay vô ý, hai chữ ‘di nương’ được nàng nhấn mạnh và kéo dài.

Mặt Phùng di nương càng đỏ hơn, quay đầu trách mắng Lưu Lam: “Ngươi là thứ gì, lại dám chống đối với người bên cạnh của phu nhân! Lập tức đi ra ngoài quỳ xuống, quỳ đến khi nào Bích Loa cô nương hết giận mới thôi, nếu không, ngươi hãy thu xếp quần áo cút ra khỏi phủ, miếu ta rất nhỏ, không chứa nổi vị đại Bồ Tát là ngươi!”

Lưu Lam bị trách mắng gương mặt đỏ lên, kìm nén ủy khuất chạy ra bên ngoài rồi quỳ xuống, Phùng di nương lại tươi cười, vén áo quỳ xuống thi lễ với Ninh phu nhân, cười làm lành nói: “Đều là do muội muội không biết quản giáo, khiến cho đám nô tài ngang ngược không biết quy củ, kính xin phu nhân thứ tội! Tuy rằng Thái phu nhân đau lòng những người làm phận thiếp như chúng ta nên mới cho phép chúng ta không cần tới đây, nhưng dù sao muội muội cũng là thân phận nô tỳ, làm sao mà có thể vì sủng mà kiêu quên hết quy củ?”

Ngừng lại một chút, khẽ vuốt thái dương cười quyến rũ: “Huống chi nếu thật sự nghe lời Thái phu nhân, trong một tháng muội muội cũng chỉ tới thỉnh an phu nhân được mấy lần, như vậy trong lòng muội muội cũng cảm thấy không hay cho lắm!”

Lần này, đến phiên mặt Ninh phu nhân *dien$d4nl3^quydon sung huyết đỏ bừng lên rồi, nhưng mà tất cả đều là tức giận. Tiện nhân này là có ý gì, là đang nhắc nhở nàng rằng trong một tháng có hơn nửa tháng trượng phu của nàng nghỉ ngơi ở chỗ nàng ta hay sao? Hừ, đúng thật là loại người đê tiện không lên được mặt bàn, cũng không nghĩ lại, coi như hàng đêm cái đồ bạch nhãn lang Tề Hanh nghỉ ngơi ở chỗ của ngươi, phu nhân Tây trữ Hầu cũng chỉ có ta!

Thấy Ninh phu nhân nghiêm mặt không nói lời nào, một phòng đầy người vội vàng cúi thấp đầu, không dám thở mạnh, rất sợ sơ sẩy một cái, lửa chạm đến người.

Chỉ có gương mặt Tề Hàm Phương hiện lên sự tức giận không cam lòng, cặp mắt phun lửa nhìn Phùng di nương muốn mở miệng thay mẫu thân trút cơn giận.

Nhưng chưa kịp mở miệng, đã bị đôi mắt Ninh phu nhân quét tới, một đôi mắt lạnh lùng mà mười lăm năm qua nàng chưa từng thấy, trong lúc nhất thời không khỏi sợ hãi, lời mắng Phùng di nương vừa đến miệng cũng lập tức nuốt trở lại.

Ninh phu nhân nghĩ, Tề Hàm Phương là nữ nhi duy nhất của nàng, đường đường là đích nữ duy nhất của phủ Tây Trữ Hầu, tài mạo song toàn, cho dù tương lai tiến cung làm nương nương, cũng hoàn toàn đủ tư cách, sao có thể vì Phùng di nương một kẻ không biết xấu hổ đê tiện vô lại mà trở thành kẻ sa cơ thất thế, trên lưng mang tiếng xấu ‘can thiệp vào chuyện phòng the (là cái chuyện tạo ra con người, haha) của phụ thân, ỷ vào thân phận hiếp đáp thiếp thất của phụ thân’, thậm chí tương lai tốt đẹp có thể cũng không còn? Đó mới thật sự là vì nhỏ mất lớn, đánh mất dưa hấu mà đi lượm hạt vừng!

Vì vậy để ngăn chặn Tề Hàm Phương lên tiếng, dùng ánh mắt nghiêm khắc trước nay chưa từng có ngăn cản nàng. Muốn thu thập con tiện nhân Phùng Tố Lan kia, tự nàng sẽ ra tay, thật sự không đáng làm bẩn miệng và tay của nữ nhi bảo bối của nàng!

Phùng di nương thấy vậy, ánh mắt càng ngày càng tự mãn, ngươi là chính thất phu nhân đương gia chủ mẫu thì sao, vẫn không làm gì được ta!

Nhưng cũng biết đạo lý trước sau, chuyện chuyển biến tốt lập tức thu, đôi mắt đẹp quét mọi người trong phòng một lượt, sau đó nhìn Chu Quân Uyển, cười hì hì chủ động đổi đề tài: “Cũng lâu rồi ta chưa nói chuyện cùng với Nhị phu nhân, vừa đúng lúc hôm qua Hầu gia thưởng cho ta cây tắc, không biết Nhị phu nhân có thể tới chỗ của ta ngồi một chút?”

Tuy biết rằng việc quan trọng nhất chính là thấy mọi chuyện chuyển biến tốt lập tức thu, nhưng cuối cũng vẫn là nhịn không được lại khiêu khích Ninh phu nhân thêm một lần nữa, đến nỗi Ninh phu nhân nhìn Chu Quân Uyển bằng ánh mắt rất sắc bén.

Đương nhiên Chu Quân Uyển cảm nhận được ánh mắt sắc bén không chút che giấu rơi trên đỉnh đầu mình, vốn là bởi vì lúc trước Ninh phu nhân rơi vài giọt nước mắt cá sấu khi nhắc tới đứa bé nàng đã cố kìm nén giận dữ, bi phẫn, mà lúc này lại cảm nhận được ánh mắt của nàng ta, chỉ một chút nữa thôi nàng thật sự sẽ không nhịn được mà xông lên trước đâm mù mắt nàng ta!

Dùng hết tự chủ toàn thân, cố kìm chế bản thân, nhìn Phùng di nương, nhàn nhạt nói: “Lời ấy của di nương là sai rồi, ta cũng là thê thiếp của Nhị gia, có đạo lý nào mà vô duyên vô cớ chạy vào phòng thiếp thất của phụ thân? Truyền ra ngoài, sẽ bị người ta chê cười, kính xin di nương sau này đừng nói những lời như vậy, tránh làm thành trò cười khiến di nương và ta mất đi sự tôn trọng!”

“Ngươi!” Phùng di nương không ngờ đến Chu Quân Uyển sẽ nói nặng lời như thế, lúc này gương mặt đỏ bừng, ánh mắt nhìn Chu Quân Uyển như muốn phun ra lửa.

Một bên Tề Hàm Thiên cũng tức giận đỏ mặt tía tai, lập tưc đứng lên, cười lạnh nói: “Nhị tẩu cũng biết đạo lý này, vậy khi Nhị tẩu là đích tiểu thư nhà quan thư hương mà cam chịu hạ tiện làm (d iend a%n lequyd*on thiếp cho Nhị ca thì đã không còn tư cách để nói nữa rồi, hôm nay ván đã đóng thuyền, Nhị tẩu muốn có sự tôn trọng, cũng không sợ làm trò cười cho thiên hạ sao?”

Còn nhỏ tuổi, nói chuyện cũng rất có lực sát thương!

Tâm tình Chu Quân Uyển sắp sửa hỏng bét, với lại cũng đã quyết định hạ quyết tâm, ngày hôm nay tỏ thái độ sau này lập trường của mình và Phùng di nương cũng khác nhau rồi, đương nhiên không sợ đắc tội Tề Hàm Thiên, vì vậy cười lạnh, cũng không muốn cãi lại.

Không nghĩ tới Ninh phu nhân lạnh lùng mở miệng: “Tứ cô nương cảm thấy Nhị tẩu ngươi nói không đúng sao, mà tại sao ta lại cảm thấy nàng biết rõ nặng nhẹ? Ngược lại Tứ cô nương ngươi, ngươi lại dám nói như vậy với trưởng tẩu sao? Ngươi cũng đừng có quên, Nhị tẩu của ngươi là do Thái phu nhân tự mình làm chủ gả cho Nhị ca ngươi làm Nhị phu nhân chi thứ hai, vượt xa thiếp thất tầm thường, ngươi không tôn trọng nàng, chẳng phải là ngươi cũng không tôn trọng Thái phu nhân? Lần này ta nể tình ngươi còn trẻ người non dạ, ta sẽ không phạt nặng, sau khi trở về sao chép một trăm lần < Hiếu Kinh> cho ta là được, nếu còn có lần sau, đừng trách ta không khách khí!”

Nói mấy câu ngắn ngủn, lập tức chụp mũ cho Tề Hàm Thiên cái tội ‘Bất hiếu’, với lại chỉ bằng vào việc Tề Hanh sủng ái Phùng di nương, ngay lúc chánh thê quản giáo thứ nữ, nàng ta cũng không có tư cách chen miệng vào, dù sao theo như luật pháp mà nói, Tề Hàm Thiên là nữ nhi của Ninh phu nhân, không phải là nữ nhi của nàng

Chỉ đành phải trơ mắt nhìn gương mặt trắng bệch, đôi mắt đo đỏ của Tề Hàm Thiên, uất uất ức ức khom người, lĩnh phạt của Ninh phu nhân còn phải tạ ơn: “Nữ nhi đa tạ mẫu thân dạy bảo, lần sau sẽ không tái phạm!”