Độc Thiếp

Chương 22: Tỷ đệ




“Tỷ tỷ, tỷ tỷ…” Lý Thanh Họa lao vào phòng như một cơn lốc, nhìn thấy tỷ tỷ bình yên vô sự mới thở phào nhẹ nhõm, ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh.

“Họa Nhi.” Nhìn thấy đệ đệ hiểu chuyện ngoan ngoãn như vậy, trong lòng Lý Thanh Ca khẽ đau, ngoài mặt lại tươi cười, nàng kéo Lý Thanh Họa vào lòng mình nói: “Sao lại chạy gấp như vậy, không sợ té à?”

Lý Thanh Họa mở to đôi mắt nhìn tỷ tỷ không chớp, cho dù hoảng hốt nhưng hắn không dám nói, vì nghe được âm thanh đáng sợ của tỷ tỷ nên mới chạy tới.

“Tiểu thư, người gọi gấp như vậy, thiếu gia không chạy tới thì sợ người sẽ khàn giọng đó.” Túy Nhi sau đó theo vào, cười đùa nói, trước đây cũng không cảm thấy đôi tỷ đệ này thân cận như vậy, nhưng lúc nãy nghe được Lý Thanh Ca gọi Lý Thanh Họa rất thê lương làm cho nàng cũng sợ hết hồn. Âm thanh tan nát cõi lòng đó, bây giờ nghĩ lại làm cho người ta lạnh hết cả người.

Lý Thanh Ca nhẹ nhàng xoa tóc Lý Thanh Họa, có chút tự trách: “Làm đệ sợ sao?”

Lý Thanh Họa hiểu chuyện lắc lắc đầu, từ khi biết cha mẹ đều chết, hắn biết mình chính là nam nhân duy nhất của Lý gia, hắn phải bảo vệ tỷ tỷ, nhưng hôm qua, nhìn thấy nhiều người bắt nạt tỷ tỷ như vậy hắn lại khiếp đảm, thậm chí còn trốn ở phía sau tỷ tỷ.

Đến tối, hắn không ngừng tự trách, cảm giác mình không phải nam nhân.

Cho nên trời vừa sáng hắn liền đi tìm tỷ tỷ, muốn nói với nàng sau này hắn sẽ bảo vệ nàng, không ngờ được nửa đường lại nghe thấy tiếng la như vậy, sợ hãi khiến cho hắn không nghĩ được gì, chỉ biết chạy đi như phát điên.

Giờ khắc này, nhìn thấy tỷ tỷ bình yên vô sự, nhưng trong lòng hắn rất sợ, sợ tỷ tỷ cũng như cha mẹ, sau này không thể gặp lại nữa.

“Đừng sợ, tỷ tỷ chỉ gặp ác mộng, bây giờ không sao rồi.” Lý Thanh Ca mềm giọng an ủi, từ trong mắt đệ đệ nàng nhìn thấu tất cả, kiếp trước, vì cha mẹ qua đời, bản thân mình còn nhỏ chưa tự lo được cho mình, dĩ nhiên lơ là đệ đệ, khiến cho hắn tự khép mình lại, cho đến khi bị rơi vào hồ sen…

Sau đó, nàng thường xuyên nghĩ, nếu như kiếp trước nàng quan tâm chăm sóc đệ đệ nhiều hơn, đệ đệ có thể giống như người bình thường hay không, sẽ không đến mức không thể nói chuyện, như vậy, cho dù có rơi vào hồ sen, cũng có thể kêu cứu, không chừng kết quả sẽ thay đổi…

Lý Thanh Họa nghe vậy, quả nhiên sắc mặt tốt hơn nhiều.

“Tiểu thư.” Lúc này Thúy Xảo đã mang nước rửa mặt vào, lại chuẩn bị khăn sạch, nói: “Vừa rồi Thái thái cho người đến, nói Nhị thiếu gia từ Giang Nam mang về một số tơ lụa tốt, bảo tiểu thư sau khi dùng điểm tâm xong thì đến Noãn Hương Ổ, chọn vài tấm mình thích để may xiêm y.”

“Được.” Lý Thanh Ca đứng dậy, Túy Nhi hầu hạ nàng mặc quần áo.

Sau khi rửa mặt, nàng nhanh chóng cùng Lý Thanh Họa ăn điểm tâm.

Điểm tâm cũng khá phong phú, nói là Thái thái thương bọn họ một đường vất vả, sợ là không đủ dinh dưỡng, cho nên sáng sớm sai người đưa canh gà tới.

Lý Thanh Ca khuấy khuấy tô canh gà, bất giác nở nụ cười.

Canh gà đúng là canh gà, chỉ là trong nước có thêm vài giọt dầu mỡ, còn gà… chỉ có vài miếng xương vụn, không có một chút thịt nào.