Độc Tôn Tam Giới

Chương 1359: Thái Uyên lâu lại xong đời 1




Vương Đình phiệt chủ khẩn trương, lúc này cũng bất chấp gì khác, lớn tiếng nói ra chân tướng.

Khổng thống lĩnh nghe xong, giận quá thành cười:

- Vương Đình phiệt chủ, ngươi vô sỉ phải có tình trạng a. Ngươi thà rằng nói xạo, đem chuyện trộm cắp Vạn Thọ Đan thành cùng thế lực bên ngoài hợp tác, cũng không muốn thừa nhận sự thật trộm cắp. Ngươi đây là ăn cây táo, rào cây sung! Tội thêm nhất đẳng!

Khổng thống lĩnh tới nơi này, đã sớm thương nghị tốt đối sách. Vương Đình phiệt chủ làm hết thảy chống cự cùng cãi lại, đều đã sớm nằm trong dự liệu của bọn hắn.

Cho nên, bất kể Vương Đình đại phiệt chống chế thế nào, Khổng thống lĩnh đều sớm có ngôn ngữ ứng đối.

Những lời này, quả nhiên là lửa cháy đổ thêm dầu.

Vốn, Vương Đình đại phiệt ngươi trộm cắp, gian thương, hôm nay lại tăng thêm một tội danh ăn cây táo, rào cây sung, cấu kết thế lực ngoại bộ.

Cái tăng thêm kia, tội danh có thể to lắm.

Nhất là cấu kết thế lực ngoại bộ ăn cây táo, rào cây sung, đây quả thực là tử tội.

Vương Đình phiệt chủ giận dữ:

- Khổng thống lĩnh, ngươi đây là ngậm máu phun người! Vương Đình đại phiệt ta nhiều thế hệ trung lương, làm sao có thể cấu kết thế lực ngoại bộ?

- Chẳng lẽ mới vừa rồi là ta nói Bất Diệt Thiên Đô sao?

Khổng thống lĩnh cười lạnh.

- Đơn thuần sinh ý lui tới, sao có thể gọi cấu kết thế lực ngoại bộ?

Vương Đình phiệt chủ theo lý cố gắng.

Bất quá, cái này ở người khác xem ra, lại là nói xạo.

Khổng thống lĩnh khinh thường cười nói:

- Trộm cắp đan phương, giao cho thế lực ngoại bộ, cái này còn gọi đơn thuần sinh ý lui tới? Các ngươi nói xem, cái này gọi là sinh ý gì? Cái này gọi là tiết lộ cơ mật, tội đáng tru diệt cửu tộc!

Càng nói càng mơ hồ, cái trán của Vương Đình phiệt chủ tràn đầy mồ hôi. Hắn biết rõ, lúc này thật sự bị động rồi. Đây quả thực là nhảy đến Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

Vương Đằng càng kêu to:

- Ngậm máu phun người, Khổng Tước vệ chế tạo oan giả sai án, vu oan hãm hại. Tất cả mọi người là người sáng mắt, chẳng lẽ không nhìn ra được sao?

Lời này nói còn chưa dứt, hiện trường càng ồn ào.

- Oan giả sai án con mẹ ngươi. Vương gia các ngươi là cái đức hạnh gì, mọi người còn không biết sao? Hoành hành ngang ngược, lấy mạnh hiếp yếu thì cũng thôi, lại còn trộm cắp, còn cấu kết tặc bên ngoài!

- Ghê tởm nhất chính là, một viên Vạn Thọ Đan hai trăm vạn, vậy mà bán 1000 vạn. Hút máu cũng không hút như các ngươi!

- Khổng Tước vệ đại nhân, các ngươi nhất định không nên thả hai phụ tử gian ác này!

Trong lúc nhất thời, thanh âm lên án công khai Vương Đình đại phiệt, một triều áp đảo một triều.

Giang Trần thấy một màn như vậy, ánh mắt lại lạnh lùng. Trong nội tâm chỉ cảm thấy vô cùng khoái ý. Vương gia phụ tử ngươi không phải cuồng sao? Không phải rất biết lợi dụng tình thế đến tạo thế cho mình sao? Không phải muốn lợi dụng Vạn Thọ Đan đến phát tài sao?

Ta liền để cho Vạn Thọ Đan này đến mai táng phụ tử các ngươi, mai táng Vương Đình đại phiệt các ngươi!

Hết thảy kế sách, tự nhiên đều là Giang Trần định ra. Khi hắn quyết định dâng đan phương Vạn Thọ Đan, hết thảy liền trở nên đơn giảnvô cùng.

Bên Khổng Tước Thánh Sơn kia, vốn là tìm không thấy cửa đột phá.

Đạt được kế sách này, cũng hiểu được rất có thể thực hiện. Lập tức nghiệm chứng đan phương Vạn Thọ Đan. Giang Trần cũng là suốt đêm dạy hai gã Đan Vương kia luyện chế Vạn Thọ Đan.

Hai người này đều là Cửu cấp Đan Vương, thiên phú đan đạo siêu cường, có Giang Trần chỉ điểm, tự nhiên là vừa học liền biết.

Kể từ đó, Vạn Thọ Đan liền bất ngờ thành đan phương của Khổng Tước Thánh Sơn rồi.

Đã có trụ cột này, Khổng Tước Thánh Sơn sư ra nổi danh, lúc này mới bố trí ra chuyện, làm cho Vương Đình đại phiệt khó lòng giãi bày.

Vốn, đan phương Vạn Thọ Đan này, chỉ là một bản án không đầu.

Mấu chốt nhất là, Vương Đình đại phiệt cũng nói không rõ nơi phát ra đan phương, ngay từ đầu Vương Đình phiệt chủ nói xạo, về sau còn nói Bất Diệt Thiên Đô, như vậy trước sau biến hóa, tự nhiên không cách nào thủ tín mọi người.

Trái lại, ngay từ đầu Khổng Tước vệ liền một mực ấn định Vạn Thọ Đan này là đan phương của Khổng Tước Thánh Sơn, điểm xuất phát từ đầu tới đuôi đều không thay đổi qua.

Sau đó lấy ra Thượng phẩm Vạn Thọ Đan, thoáng cái áp đảo Vạn Thọ Đan của Vương Đình đại phiệt.

Đừng nhìn một khỏa Vạn Thọ Đan nho nhỏ này, lại là một “chứng cứ” cực kỳ trọng yếu, làm cho mọi người vốn là bán tín bán nghi, thoáng cái đã tin tưởng Khổng Tước Thánh Sơn.

Mà sau đó Vương Đình phiệt chủ nói sơ hở chồng chất, tức thì bị Khổng thống lĩnh bắt lấy, không ngừng công kích.

Trong lúc nhất thời, bên Vương Đình phiệt chủ là trăm ngàn chỗ hở, mà bên Khổng thống lĩnh kia lại thừa dịp thắng truy kích.

Hơn nữa trước kia Vương Đình đại phiệt định Vạn Thọ Đan là 1000 vạn Thánh Linh Thạch, cái giá này, cũng chọc giận mọi người.

Mọi người nghe giá trị thực tế của Vạn Thọ Đan chỉ có hai trăm vạn, hai hai so sánh, trong lòng làm sao có thể không giận?

Huống chi, đan phương của Vương Đình đại phiệt, vẫn là trộm cắp ra, không có trải qua nghiệm chứng có tác dụng phụ hay không, dĩ nhiên đẩy ra vơ vét của cải!

So sánh với nhau, Khổng Tước Thánh Sơn nghiên cứu ra đan phương, trước khi không có đầy đủ luận chứng, lại bảo thủ, không có vội vã đẩy ra bán.

Như vậy so sánh, Khổng Tước Thánh Sơn chăm chú phụ trách, vì an nguy sinh tử của mọi người mà cân nhắc; còn Vương Đình đại phiệt, thì điên cuồng vơ vét của cải, không tiếc cầm tán tu làm vật thí nghiệm.

Cả hai tầm đó, ai càng đáng tin tưởng, tự nhiên là vừa xem hiểu ngay.

Khổng thống lĩnh nhìn thấy Vương Đình phiệt chủ ngây người im lặng, quát:

- Các ngươi đã nhận tội, vậy thì thành thật theo chúng ta về Khổng Tước Thánh Sơn!

Toàn thân Vương Đình phiệt chủ run lên:

- Ta không đi! Các ngươi vu oan ta! Tên tuổi Khổng Tước vệ thật lớn, vậy mà vu oan hãm hại thế lực đại phiệt! Ta không phục, ta muốn gặp Tu La Đại Đế!

- Nằm mơ!

Khổng thống lĩnh cười lạnh một tiếng:

- Trộm cắp đan phương của Khổng Tước Thánh Sơn, Tu La Đại Đế cũng không thể nào cứu ngươi!

Nói xong, sắc mặt trầm xuống:

- Tất cả Khổng Tước vệ nghe lệnh, mang Vương gia phụ tử đi, còn có Đan Vương của Thái Uyên lâu. Nếu như có phản kháng, giết!

- Đi thôi!

Sắc mặt của Vương Đình phiệt chủ không ngừng biến ảo, hiển nhiên nội tâm cũng đang lựa chọn. Hắn cũng biết, nếu như mình muốn đột phá, vẫn có một đường sinh cơ.

Chỉ cần mình chạy trốn tới trước mặt Tu La Đại Đế, có lẽ có thể miễn đi một kiếp.

Thế nhưng mà, mình có thể đào tẩu, nhi tử tất sẽ bị người giết chết tại chỗ, tất cả Đan Vương, cũng sẽ bị người thừa cơ chém giết toàn bộ.

Bởi vậy, Vương Đình phiệt chủ hắn sẽ trở thành lan can tư lệnh. Cái gì dã tâm, cái gì khát vọng, cũng đã thành phù vân.

Mấu chốt nhất là, mặc dù hắn có nắm chắc đào tẩu, nhưng cũng không phải là tuyệt đối nắm chắc!

Hơn nữa, nếu như tự mình thoát đi, ở trước mặt Tu La Đại Đế đến cùng còn có bao nhiêu giá trị lợi dụng, đây cũng là một vấn đề.