Độc Tôn Tam Giới

Chương 1848: Ngài là Vô Song Đại Đế ? (1)




Đừng nói chỉ là hai phân đội, coi như là đến một đường chủ gì đó, bọn hắn cũng không sợ. Dù sao, tuy Nguyệt Thần Giáo là Nhất phẩm tông môn, nhưng mà chân chính đạt tới Đế Cảnh, lại chỉ ba bốn người có thể đếm được trên đầu ngón tay mà thôi.

Mà ba bốn người này, trên cơ bản đều là lão quái vật mấy ngàn tuổi thậm chí già hơn, những người này xưa nay căn bản sẽ không vì một chút chuyện nhỏ mà rời núi.

Mà Lãnh Nguyệt Hình đường đệ nhất đường chủ, cũng không quá đáng là nửa bước Đế Cảnh mà thôi. Gặp phải cường giả Đế Cảnh chính thức, chỉ có thể vô kế khả thi.

Cho nên, đây cũng là nguyên nhân vì cái gì rất nhiều Nhất phẩm tông môn không muốn đắc tội cường giả Đế Cảnh tán tu. Cứng đối cứng, bọn hắn căn bản không sợ cường giả Đế Cảnh tán tu.

Sợ là sợ loại cường giả Đế Cảnh này bới móc, thỉnh thoảng đến gây chuyện thị phi, đến làm mưa làm gió.

Chỉ cần những lão quái vật của tông môn không xuất động, chống lại cường giả Đế Cảnh, cho dù là Nhất phẩm tông môn cũng sẽ thiệt thòi lớn.

Mà lão quái vật của tông môn, trừ khi là tình huống ảnh hưởng đến số mệnh tông môn, liên quan đến sinh tử tồn vong của tông môn, bọn hắn mới có thể đem hết toàn lực xuất động.

Dưới tình huống bình thường, bọn hắn căn bản không muốn xuất động. Dù sao, cường giả Đế Cảnh giao thủ, tiêu hao rất lớn, không tới một bước kia, ai cũng không muốn tiêu hao vô vị.

La đội trưởng kia phong trần mệt mỏi, một đường không ngừng chạy tới nơi này, chứng kiến bộ dáng chật vật của Vẫn Thiên Hội, trong nội tâm đã không thích.

Mà lão Tứ của Vẫn Thiên Tứ Nghĩa còn bày ra một bộ chất vấn, tựa hồ hai người bọn họ đến còn chưa đủ, người ta còn ghét bỏ đường chủ của bọn hắn chưa tới.

- Cúc lão tứ, khẩu khí của ngươi cũng không nhỏ a. Lãnh Nguyệt Hình đường đường chủ một ngày trăm công ngàn việc, ngươi cho rằng loại người như các ngươi, vừa gọi sẽ tới sao?

Ngữ khí của La đội trưởng có chút không thích.

- Các ngươi rốt cuộc là náo ra cái gì? Sao lại chật vật như thế?

Cúc lão tứ kia rất phiền muộn:

- Lần này con mẹ nó thật sự là bại. La đội, ngươi cũng không cần trút giận huynh đệ chúng ta. Tranh thủ thời gian hồi tông môn, trở về nói cho đường chủ, tốt nhất là bẩm báo Đế Cảnh lão tổ...

- Câm miệng.

La đội trưởng giận tím mặt.

- Đế Cảnh lão tổ nào có nhiều thời gian đến quản nhàn sự của các ngươi như vậy?

Có thể hỗn đến đội trưởng của Lãnh Nguyệt Hình đường, La đội trưởng kia hiển nhiên không phải người bình thường. Chứng kiến tình cảnh như thế, đã biết Vẫn Thiên Hội là bị người tận diệt rồi.

Người có thể tận diệt Vẫn Thiên Hội, sức chiến đấu so với hai phân đội bọn hắn là tuyệt đối cường hãn hơn rất nhiều.

Đừng nhìn hai phân đội của bọn hắn nhiều người, nhưng thật muốn nói lực chiến đấu tuyệt đối, là khẳng định không bằng Vẫn Thiên Hội.

Dù sao Vẫn Thiên Hội Vẫn Thiên Tứ Nghĩa, bất kỳ một cái nào đều là Hoàng cảnh Cao giai. Nhất là lão Đại Tùng Thái Viêm, càng là Hoàng cảnh cửu trọng.

Người như vậy, đã thành tù nhân, không dám phản kháng, như vậy lần này đối đầu của Vẫn Thiên Hội, tuyệt đối là tồn tại phi thường đáng sợ.

Đừng nói hai người bọn họ, coi như là Lãnh Nguyệt Hình đường đường chủ đích thân đến, cũng chưa chắc giải quyết được chuyện nơi đây.

- Chư vị, La mỗ cả gan hỏi một câu, sự tình của Vẫn Thiên Hội, đều là bút tích của các ngươi sao?

Ngữ khí của La đội trưởng kia ngược lại là không kiêu ngạo không tự ti.

Giang Trần cười nhạt nói:

- Là bút tích của chúng ta. La đội trưởng là ý định bắt chúng ta quy án sao?

Nghe trong giọng nói của Giang Trần mang theo một tia trào phúng, La đội trưởng cười khổ:

- Lãnh Nguyệt Hình đường chúng ta gần đây công chính, còn muốn hỏi chân tướng sự tình nơi đây một chút.

- Không cần hỏi nữa, những người này chết chưa hết tội, vốn đều đáng chết. Sở dĩ tạm thời không có đuổi tận giết tuyệt, là nể mặt Tỉnh tam gia. Nếu các ngươi là người của Lãnh Nguyệt Hình đường, Thiệu mỗ liền không làm khó các ngươi. Đây là tư oán của chúng ta cùng Vẫn Thiên Hội.

Giang Trần cũng không muốn triệt để trở mặt với Lãnh Nguyệt Hình đường.

La đội trưởng kia quả thực sững sờ. Đây rốt cuộc là ai a? Sao khẩu khí lớn như vậy? Đây chính là địa bàn của Tà Nguyệt Thượng Vực a.

Ở khối địa bàn này, còn không có mấy người dám can đảm nói chuyện với người của Lãnh Nguyệt Hình đường như vậy. Xem người trẻ tuổi kia, tuy khí độ bất phàm, nhưng mà tu vi nhiều lắm là Hoàng cảnh Sơ giai. Người như vậy tuy không nói vừa nắm một bó to, nhưng cấp bậc cường giả này ở Tà Nguyệt Thượng Vực, tuyệt đối có rất nhiều.

Ánh mắt La đội trưởng phức tạp nhìn về phía Vô Song Đại Đế cùng Vận phu nhân.

Đột nhiên, La đội trưởng như có điều suy nghĩ.

Lúc này, Tỉnh tam gia cũng đi đến, nhàn nhạt khuyên nhủ:

- La đội trưởng, chuyện này đích thật là ân oán cá nhân của bọn hắn.

La đội trưởng đối với Tỉnh tam gia hiển nhiên là không thuận mắt, hừ lạnh một tiếng:

- Tỉnh lão tam, ta không cần ngươi tới dạy ta làm như thế nào.

Nhưng Tỉnh tam gia lại ngoài cười nhưng trong lòng không cười nói:

- Ta không có hứng thú dạy ngươi làm như thế nào. Bất quá, tình huống hiện tại cũng rất rõ rồi. La đội trưởng muốn chấp pháp, vậy thì mời a. Cũng đừng ăn phải lỗ vốn, thì trách Tỉnh mỗ trước đó không có nhắc nhở các ngươi.

Ngữ khí của La đội trưởng cứng lại.

Đội trưởng khác bỗng nhiên đi tới, chắp tay với Giang Trần:

- Vị bằng hữu này, mọi sự giơ lên bất quá là một chữ lý. Ân oán giữa các ngươi cùng Vẫn Thiên Hội, đến cùng tình hình cụ thể và tỉ mỉ như thế nào? Ở địa bàn của Tà Nguyệt Thượng Vực, mặc kệ chuyện gì, Nguyệt Thần Giáo ta đều có quyền hỏi tới.

Giang Trần châm chọc cười cười:

- Đã như vậy, vậy thì dùng quyền lực của các ngươi là tốt rồi. Nhìn xem ai sẽ mất mặt xấu hổ.

- Chúng ta đi.

Giang Trần vung tay lên, hiển nhiên không muốn cùng hai đội trưởng của Lãnh Nguyệt Hình đường đánh cái quan hệ gì.

Hai đội trưởng kia thấy bọn họ nói đi là đi, sắc mặt cũng tái nhợt.

Ngăn trở? Trong nội tâm bọn hắn hoàn toàn chính xác không có nắm chắc gì. Nhất là vừa rồi Vô Song Đại Đế hữu ý vô ý thả ra chút uy áp.

Mặc dù không có toàn lực ứng phó, nhưng uy áp của Đại Đế phóng thích một chút, cũng đủ để cho người hít một hơi lãnh khí rồi.

- La đội trưởng, ngăn bọn hắn lại a, chúng ta bị bọn hắn hạ độc. Bọn hắn vừa đi, chúng ta đi đâu lấy giải dược a?

Cúc lão tứ kêu lớn.

La đội trưởng phi thường chán ghét liếc nhìn Cúc lão tứ, quát:

- Ngươi câm miệng.

Thân hình nhoáng một cái, kiên trì ngăn ở trước mặt Giang Trần. Những người khác thấy đội trưởng đã xuất thủ, tự nhiên không thể ngồi yên không lý đến.

Nhao nhao tiến lên, bố trí trận hình, chắn bọn người Giang Trần lại.

Giang Trần giận quá mà cười, đánh giá La đội trưởng này:

- La đội trưởng, không phải ta đả kích ngươi. Luận thực lực, hai phân đội của các ngươi so với Vẫn Thiên Hội còn kém một đoạn. Tùng Thái Viêm cũng không được, ngươi cảm thấy dựa vào những người các ngươi, có thể ngăn được chúng ta?