Độc Tôn Tam Giới

Chương 2192: Bố cục và khách tới thăm (2)




́ cục và khách tới thăm. (2)

- Đúng vậy, huống chi, cự đầu tông môn bọn họ đều bị Giang Trần ngươi chém giết. Những tông môn tứ phẩm này nhất định sẽ không nổi lên sóng gió gì. Nói như vậy muốn diệt Xích Đỉnh trung vực, mục tiêu hàng đầu chính là hoàng thất Xích Đỉnh, còn có ba tông môn tam phẩm kia.

Đan Trì cũng gật đầu phụ họa.

- Hoàng thất Xích Đỉnh quốc và ba đại tông môn tam phẩm kia ta đều thăm dò qua. Hơn nữa bất luận là hoàng thất hay là tông môn tam phẩm, trước đây bọn họ ở Băng Vân sơn mạch cũng đã vẫn lạc một đám cường giả. Nguyên khí tông môn ít nhiều cũng có chút tổn thương.

Năm đó ở Băng Vân sơn mạch, Thúy Hoa hiên chủ kia bố trí, dẫn cao thủ khắp nơi tiến vào, dẫn bọn họ vào trong Huyết Sát trận pháp.

Trận chiến đó, Chiêu Thân vương của hoàng thất, còn có các cường giả tông môn tam phẩm, đều vẫn lạc tại chỗ.

- Các vị, mọi người nên chuẩn bị cho tốt, làm tốt chuyện của mình. Chờ tin tức tốt của ta. Lần này chúng ta đã không ra tay thì thôi. Một khi ra tay nhất định phải một lần hành động phá vỡ bố cục. Chẳng những thu phục lại Vạn Tượng Cương Vực, còn phải nắm chặt Xích Đỉnh trung vực trong tay, không thể xảy ra bất luận sai lầm gì. Bởi vậy ta phải bố trí một chút, triệu tập đội ngũ đầy đủ, định ra sách lược vẹn toàn, một khi động thủ lôi đình vạn quân.

- Tốt, chúng ta chờ tin lành.

- Giang Trần sư huynh, đừng để cho chúng ta đợi quá lâu a.

Lăng Huệ Nhi nóng lòng nói.

Sau khi thương nghị với người Đan Kiền Cung qua, Giang Trần lại trở lại cuộc sống thường ngày, nhìn thấy các loại hoa cỏ chung quanh đình viện tươi tốt, mà người trồng chúng lúc này đã cách xa muôn vạn dặm, không biết đi bao xa, thậm chí còn không biết Vạn Uyên đảo ở nơi nào.

- Hoàng Nhi, chờ ta, chờ ta..

Trong lòng Giang Trần có một đạo thanh âm mạnh mẽ đang hò hét.

- Thiếu chủ, Tông chủ Vệ Lang của Lang Gia tông Kiếm Điền trung vực mang theo trưởng lão Lạc Thiên Thù của Lang Gia tông đi tới Khổng Tước thánh sơn chúng ta phát ra bái thiếp, cầu kiến thiếu chủ.

Tiết Đồng mang tới tin tức.

- Lang Gia tông?

Giang Trần nghe thấy ba chữ này lập tức nhớ tới trưởng lão Lang Thiên Thù của Lang Gia tông trên Long Hổ Phong Vân hội kia.

- Chẳng lẽ bọn họ mang theo Thiên Vẫn Chân thiết tới?

Trong lòng Giang Trần vui vẻ.

- Mời huynh đệ Canh gia xuống núi một chuyến, dẫn bọn họ tới đây.

Giang Trần phân phó xuống dưới.

Lang Gia tông này là tông môn tam phẩm, tông chủ có lẽ chỉ là Hoàng cảnh cao giai, loại cường giả cấp bậc này để huynh đệ Canh gia xuống núi cũng đã cho bọn họ đủ mặt mũi.

Rất nhanh huynh đệ Canh gia đã dẫn người Lang Gia tông đi lên.

Lạc Thiên Thù ở phía xa nhìn thấy Giang Trần đã nói với tông chủ Vệ Lang bên người:

- Tông chủ, vị này chính là Chân thiếu chủ đại danh đỉnh đỉnh.

Vệ Lang mặc bộ áo dài tiêu sái, đỉnh đầu đội kim quan, vô cùng hào hoa, phong nhã.

- Vệ Lang bái kiến Chân thiếu chủ.

Vệ Lang này tuy rằng là tông chủ tông môn tam phẩm, thế nhưng mà luận địa vị quả thực hắn còn xa không bằng Giang Trần.

Bởi vậy cái thi lễ này của hắn cũng vô cùng khách khí, bày ra thân phận cao thấp như vậy cực kỳ chính xác.

Giang Trần cười nhạt một tiếng:

- Vệ tông chủ không cần khách khí, người đâu, ban thưởng ghế ngồi.

Vệ Lang liền nói không dám, song phương sau khi ngồi vào chỗ của mình, dâng trà lên. Giang Trần không nóng vội vàng giơ chén trà nhỏ, nói:

- Nhị vị có thể nếm thử, đây là trà nhất đẳng trong Lưu Ly vương thành chúng ta.

- Vâng vâng, chúng ta chỉ là kẻ dưới, có vạn hạnh thế nào mới có thể được dùng trà của Khổng Tước thánh sơn cơ chứ?

Vệ Lang vô cùng khiêm tốn nói.

Giang Trần nhàn nhạt cười, lại không nói gì thêm mà chỉ đưa chén lên miệng, nhấp môi một cái.

Bầu không khí thoáng cái bắt đầu trở nên xấu hổ.

Trưởng lão Lạc Thiên Thù kia giả vờ ho khan một tiếng, mở miệng nói:

- Chân thiếu chủ, lần trước chuyện tại hạ nói, không biết Chân thiếu chủ còn có ấn tượng hay không?

Giang Trần xoa bóp trán mình, suy nghĩ một lát mới làm ra vẻ nhớ tới, nói:

- Ngươi gọi là Lạc Thiên Thù đúng không? Ta nhớ ngươi nói Lang Gia tông các ngươi có Thiên Vẫn Chân thiết, có chuyện như vậy sao?

- Đúng, đúng vậy.

Lạc Thiên Thù mừng rỡ, hắn đang lo lắng không biết nên nói tới chủ đề này như thế nào.

- Chân thiếu chủ ngài còn nhớ rõ việc này thì dễ xử lý rồi. Tông chủ nhà ta nghe nói Chân thiếu chủ cần Thiên Vẫn Chân thiết, cho nên vô cùng ân cần, sau khi nhận được tin tức lập tức mang tới Thiên Vẫn Chân thiếu cho Chân thiếu chủ.

Lạc Thiên Thù này nói thật êm tai, lời nói kia giống như là nhi tử hiếu kính phụ thân vậy, một phút đồng hồ cũng không chậm trễ.

Giang Trần cảm thấy quái dị, nói:

- Ồ? Lạc trưởng lão còn nhớ rõ việc này sao?

- Chân thiếu chủ, từ au khi tại hạ nhìn thấy Chân thiếu chủ ngài, không dám quên việc này, cả ngày đều suy nghĩ tới chuyện này.

Giang Trần cười khổ một tiếng, thở dài nói:

- Lạc trưởng lão, như vậy lại có chút ngượng ngùng. Không ngờ ngươi lại tha thiết như vậy, thế nhưng Thiên Vẫn chân thiết bổn thiếu chủ đã thu mua được. Thứ này tuy rằng còn có chút tác dụng, thế nhưng nhu cầu lại không bức thiết giống như lúc trước.

Ồ?

Lạc Thiên Thù trực tiếp há hốc mồm.

Đột nhiên Lạc Thiên Thù có cảm giác không có đất trống để đặt chân xuống, rớt xuống vạn trượng. Làm sao lại như vậy? Nửa năm qua, hắn luôn nhớ tới hứa hẹn Tùng Hạc đan của Chân thiếu chủ. Một trăm cân Thiên Vân Chân thiết là có thể đổi được một khỏa Tùng Hạc đan. Khỏa Thiên Vân Chân thiết này của bọn họ, khoảng chừng bốn trăm cân, thậm chí còn nhiều hơn bốn trăm cân một chút. Như vậy có thể đổi được bốn khỏa Tùng Hạc đan.

Tính như vậy Lạc Thiên Thủ cảm thấy nhiệt huyết sôi trào. Trở về nói với tông chủ vệ Lang, khiến cho Vệ Lang chấn kinh tại chỗ, gần như rớt cái cằm xuống, kích động không thôi. Hắn lập tức quyết định tự mình mang theo Thiên Vẫn Chân thiết tới bái phỏng Chân thiếu chủ.

Chỉ tiếc lần này tới đây lại hơn nửa năm qua đi. Rốt cuộc bọn họ cũng tới chậm một bước, Chân thiếu chủ người ta đã quá không cần Thiên Vân chân thiết nữa.

Sắc mặt Lạc Thiên Thù u ám, nhìn tông chủ Vệ Lang, trong mắt song phương đều khó dấu nổi vẻ thất vọng.

- Chân thiếu chủ, khối Thiên Vân Chân thiết của ta thực sự không tầm thường a. Bất kể thế nào, mong Chân thiếu chủ nhìn qua một chút, có lẽ Chân thiếu chủ sẽ cảm thấy nó có giá trị thì sao?

Vệ Lang vẫn quyết định chủ động xuất kích. Tay chộp một cái, một khối vẫn thạch to chừng một quả dưa hấu được hắn lấy từ trong nhẫn trữ vật ra.

Khối Thiên Vẫn Chân thiết này quả thực vô cùng tốt.

Trên mặt Giang Trần vẫn nở nụ cười nhàn nhạt như trước, hắn nhìn khối vẫn thiết trong tay Vệ Lang. Nhìn qua một chút, Giang Trần thiếu chút nữa không có rớt tròng mắt xuống.

Khối Thiên Vân Chân Thiết này quả thực không thể nghi ngờ, nhưng mà độ lớn và tinh khiết của khối Thiên Vẫn Chân Thiết này quả thực vượt qua dự đoán của Giang Trần.