Độc Tôn Tam Giới

Chương 2291: Quyết định khiến người ngoài ý muốn (2)




Còn có sáu cự đầu của tán tu giới, hôm nay liền có bốn cái ở đây. Ngoại trừ Vô Song Đại Đế cùng Mặc Triết Đại Đế ra, bốn cái khác đều bất ngờ có mặt.

Chiến đấu như thế đánh tới cuối cùng, tất sẽ có rất nhiều Đế cảnh vẫn lạc.

Giang Trần tuyệt đối không muốn thấy một màn như vậy phát sinh. Nhất là hôm nay dưới loại cục diện này, Ma kiếp tùy thời có khả năng bộc phát, nếu như toàn bộ Nhất phẩm tông môn của Thượng Bát Vực nguyên khí đại thương, số mệnh của Nhân loại cương vực, là thật sự chơi xong rồi.

Giang Trần tuyệt đối không phải loại người vì tư oán, liền quên công nghĩa.

Đế cảnh bên đối phương, hắn chưa chắc sẽ thương yêu cỡ nào. Dù sao những người này tìm hắn phiền toái, đó là chết chưa hết tội, chết bao nhiêu cái, Giang Trần cũng không đau lòng.

Thế nhưng mà giúp đỡ hắn mời đến này, dù chết một hai cái, đó cũng là thiên đại tổn thất. Dù sao, những người này đến giúp hắn bề bộn.

Đan Cực Đại Đế kiên nhẫn có hạn, thấy bên Giang Trần nói còn chưa xong, lại lần nữa quát:

- Tiểu tử, kỳ hạn cuối cùng, muốn đi, hiện tại liền đi. Không đi, coi như ở lại.

Bên Giang Trần, chính thức kiên định muốn lưu lại, chỉ có Thiên Kiếm Tông cùng Thiên Thiền Cổ Viện nhị vị tông chủ, Hòe Sơn Nhị Tiêu, cùng với số ít mấy Đại Đế như Tỉnh Trung Đại Đế.

Những Đại Đế tán tu khác, kỳ thật ý chí cũng không kiên định.

Nghe xong Đan Cực Đại Đế nói là kỳ hạn cuối cùng, liền có mấy Đại Đế tán tu hướng Giang Trần chắp tay:

- Giang Trần Thiếu chủ, đã nói như vậy, chúng ta cáo từ trước. Chờ mong Lưu Ly Vương Thành gặp lại.

- Giang Trần Thiếu chủ, bảo trọng, Lưu Ly Vương Thành hi vọng Giang Trần Thiếu chủ có thể bình an trở về.

Những Đại Đế tán tu này, cả đám dẫn đầu ly khai.

Tỉnh Trung Đại Đế than nhẹ một tiếng:

- Giang Trần Thiếu chủ, ngươi đạo đức tốt như vậy, lão phu rất bội phục, cũng rất hổ thẹn. Hiện tại người trẻ tuổi có nguyên tắc giống như ngươi, lão phu đã thật lâu chưa thấy qua rồi. Nếu ngươi không đuổi lão phu đi, lão phu thật muốn lưu lại cùng ngươi chung một chỗ điên một lần a.

Giang Trần mỉm cười:

- Tỉnh Trung Đại Đế nâng đỡ như thế, Giang Trần rất là cảm kích. Bất quá, loại cơ hội này, chắc chắn sẽ có.

- Thật sự còn sẽ có?

Tỉnh Trung Đại Đế động dung hỏi.

- Khẳng định có, ta cam đoan.

Ngữ khí của Giang Trần chăm chú.

Tỉnh Trung Đại Đế than nhẹ:

- Được rồi, lão phu tin ngươi. Nếu như thế, lão phu trước hết cáo từ.

Tỉnh Trung Đại Đế, Hỏa Viêm Đại Đế, Nhược Y Đại Đế, Tam đại cự đầu tán tu này, cũng nhao nhao ly khai.

Bên Đan Cực Đại Đế kia, mở ra một lỗ hổng, một cái cũng không ngăn trở. Những người này, tuy bọn hắn cũng xem vô cùng khó chịu, nhưng mà mục tiêu chủ yếu của bọn hắn là Giang Trần, lại không muốn phức tạp.

Đến cuối cùng, hiện trường chỉ còn lại có Hòe Sơn Nhị Tiêu, Hàn Thiên Chiến cùng với Tố Hoàn Chân.

- Hàn Tông chủ, Tố viện chủ, các ngươi cũng lên đường đi.

Giang Trần than nhẹ một tiếng.

- Lưu được núi xanh tại, không sợ không có củi đốt. Tâm ý của nhị vị ta nhận được.

Hàn Thiên Chiến thấy bọn người Tỉnh Trung Đại Đế cũng đi rồi, không khỏi thở dài:

- Chúng ta không cần phải e ngại a, mười cái đối chiến hai mươi mấy người, chỉ cần chịu dốc sức liều mạng, cũng chưa chắc nhất định sẽ bại. Ai... Bây giờ nói gì cũng đã chậm.

- Hàn Thiên Chiến, Tố Hoàn Chân, xem ra các ngươi là không muốn đi?

Thanh âm của Đan Cực Đại Đế, lại lạnh lùng truyền tới lần nữa.

Hàn Thiên Chiến cùng Tố Hoàn Chân cũng không phải loại người gượng ép, thái độ của Giang Trần đã kiên quyết như thế, để cho bọn hắn đi, bọn hắn cũng suy đoán đến Giang Trần có đối sách của mình.

Lập tức lạnh lùng liếc nhìn Đan Cực Đại Đế, theo lỗ hổng, hóa thành hai đạo độn quang bay đi.

Đan Cực Đại Đế thấy hai người này thái độ ngạo mạn, trong lòng khó chịu, trong nội tâm hừ lạnh một tiếng:

- Ở trước mặt bổn đế, có cái gì đáng cuồng? Chỉ là Thiên Kiếm Tông, Thiên Thiền Cổ Viện, một ngày nào đó bổn đế sẽ san bằng các ngươi.

Hàn Thiên Chiến cùng Tố Hoàn Chân vừa đi, cái kia cũng chỉ còn lại có Hòe Sơn Nhị Tiêu rồi.

Tuy Hòe Sơn Nhị Tiêu theo Giang Trần thời gian không lâu, nhưng lại bị học thức, thủ đoạn cùng với nhân cách mị lực của Giang Trần chinh phục.

Lúc này, bọn hắn là cuối cùng lưu lại chưa có chạy.

- Tiêu Vân Tiêu Phong, các ngươi cũng đi thôi. Về Lưu Ly Vương Thành. Nhớ kỹ, nói cho nhóm Đại Đế của Lưu Ly Vương Thành, bảo bọn hắn ổn định cục diện, bảo vệ chặt môn hộ, không nên lo lắng cho ta, chỉ cần thủ ổn cơ nghiệp của Lưu Ly Vương Thành là được, hai huynh đệ các ngươi trở lại Thiếu chủ phủ, trấn thủ Thiếu chủ phủ, mượn Cửu Vi Phi Hoa Trận, ổn thủ là được. Chờ ta trở về, sẽ có chủ trương.

Giang Trần truyền âm nói với Hòe Sơn Nhị Tiêu.

- Thiếu chủ, vậy ngươi...

- Không cần phải lo lắng ta, tiểu nhân Đan Cực này, còn không làm gì được ta.

Giang Trần rất tự tin.

Hòe Sơn Nhị Tiêu thấy thái độ của Giang Trần kiên quyết, hai huynh đệ nhìn nhau, cũng không hề làm bộ làm tịch, theo Hàn Thiên Chiến cùng Tố Hoàn Chân rời đi.

Ánh mắt của Đan Cực Đại Đế bắn ra một đạo sát ý, nhìn qua phương hướng Hòe Sơn Nhị Tiêu bay đi. Hòe Sơn Nhị Tiêu này vốn là Đan Cực hắn phái đi phụ tá Tu La Đại Đế ám sát Giang Trần.

Kết quả hai huynh đệ này rõ ràng đầu phục Giang Trần, cái này để cho Đan Cực Đại Đế cảm giác bị đánh mặt, cảm thấy bị phản bội. Cho nên, đối với Hòe Sơn Nhị Tiêu này, sát ý của hắn rất nặng.

- Đan Cực, mục tiêu của ngươi, không phải là ta sao? Hòe Sơn Nhị Tiêu, con bỏ ở trong miệng ngươi, xem ra ngươi vẫn là không bỏ xuống được a.

Giang Trần mang theo khẩu khí trêu tức, cười nhạo nhìn Đan Cực Đại Đế.

Đan Cực giận quá thành cười:

- Giang Trần, nếu như ngươi muốn chọc giận bổn đế, bổn đế cũng phải chúc mừng ngươi, ngươi sớm thành công rồi.

- Chọc giận ngươi?

Giang Trần cười ha ha.

- Ngươi suy nghĩ nhiều, loại mặt hàng giống như ngươi, cũng xứng ta chọc giận? Tốt rồi, hiện tại người đều đi hết, cũng đừng có nói những lời nói nhảm kia. Ngươi chặn đường ta, đơn giản chính là sợ ta, ham thứ tốt của ta. Hiện tại, ngươi có thủ đoạn gì, cứ việc phóng ngựa tới a.

- Còn có, Thiên Đô Chi Chủ đúng không? Ngươi rất thông minh, biết rõ dựa thế Đan Hỏa Thành. Bất quá ngươi cho rằng, cái này có thể bảo vệ Bất Diệt Thiên Đô ngươi không bị tiêu diệt sao? Ngây thơ.

- Long Bá Tương, Thiên Long Phái ngươi bảo hổ lột da, lại là vì cái gì? Để cho Bổn thiếu chủ đoán xem a? Chân Long huyết mạch? Hay là cái khác nhỉ?

- Thiên Hà Cung, Thiên Âm Tự, các ngươi làm cẩu nô tài cho Đan Hỏa Thành đã làm yêu thích rồi a, Bổn thiếu chủ rất hiếu kỳ, lần này nếu như các ngươi lập công, chủ tử của các ngươi, sẽ thưởng các ngươi bao nhiêu cẩu thực nhỉ?

Cuối cùng, ánh mắt của Giang Trần dừng lại ở trên mặt Tử U Đại Đế:

- Tử U Đại Đế, nhân vật giống như ngươi, lại bị Đan Cực ngu xuẩn này lợi dụng, đến trác vũng nước đục. Không thể không nói, ngươi để cho Bổn thiếu chủ hơi có chút ngoài ý muốn. Tương truyền Tử U Đại Đế lãnh ngạo bá đạo, vậy mà cũng nghe lệnh loại mặt hàng như Đan Cực?