Độc Tôn Tam Giới

Chương 2465: Chiêu hàng Giang Trần




- Đúng, tiêu diệt những cẩu nô tài này. Người hảo hảo không làm, lại muốn làm cẩu

Ở bên ngoài, mọi người đối với Phong Vân Giáo có giật mình, kiêng kị. Nhưng mà ở Lưu Ly Vương Thành, vừa vặn mượn Lưu Ly Vương Thành lớn gan.

Loại tiếng hô này, vậy mà tạo thành thanh âm chủ lưu.

Giang Trần cười nhạt một tiếng, ánh mắt nhìn thẳng Tử U Đại Đế:

- Thấy được không? Đi ngược lại, bọn ngươi đã bị đồng bào Nhân tộc phỉ nhổ.

Tử U Đại Đế cười ha ha:

- Phỉ nhổ? Hết thảy bất quá là được làm vua thua làm giặc mà thôi. Một ngày kia, người hôm nay kêu gào nhất hung, nói không chừng sẽ trước nhất quỳ gối xuống dưới chân bổn đế cúng bái. Nịnh nọt, làm cỏ đầu tường, đây chẳng phải là trò hay của những người các ngươi sao?

Lời nói này, kiệt ngao bất tuần, nhưng lại chọc giận tất cả mọi người ở hiện trường.

Hiển nhiên, mọi người đối với thái độ của Tử U Đại Đế, là phi thường căm tức. Ngươi với tư cách cự đầu tán tu, đầu nhập vào Phong Vân Giáo thì cũng thôi, còn dám chạy đến hiện trường hội minh diễu võ dương oai?

- Giang Trần Thiếu chủ, hạ lệnh a. Trước tiêu diệt những thứ này, lại giết đến Phong Vân Giáo, nhổ tận gốc thế lực tà ác này.

- Đúng, hạ lệnh a.

Tử U Đại Đế ung dung nhìn Giang Trần:

- Cái gọi là hai nước giao chiến, không chém sứ giả. Giang Trần, đạo lý đơn giản như vậy, ngươi sẽ không thể không hiểu chứ?

Giang Trần đối với sắc mặt của Tử U Đại Đế, kỳ thật cũng rất khó chịu.

Chỉ là, hắn với tư cách Lưu Ly Vương Thành Thiếu chủ, lúc này tự nhiên không thể thất thố. Hạ lệnh dễ dàng, nhưng vạn nhất không có giết chết những người này, truyền đi chê cười càng lớn hơn.

Tuy Tử U Đại Đế này hung hăng càn quấy, nhưng nói lại là thường thức.

Hai nước giao chiến, không chém sứ giả, đây là lễ tiết cơ bản nhất.

Tuy Giang Trần chán ghét Tử U Đại Đế, nhưng lễ tiết cơ bản, vẫn phải hiểu. Hơn nữa, muốn giết Tử U Đại Đế này, Giang Trần cũng không cần nhất định phải hiện tại động thủ.

Lập tức cất cao giọng nói:

- Mọi người không cần nóng vội, yêu nghiệt của Phong Vân Giáo, cùng tộc ta bất cộng đái thiên. Muốn giết bọn hắn, cơ hội còn nhiều, lại không cần nóng lòng nhất thời. Hai nước giao chiến, không giết sứ giả. Để xem thằng này có thuyết pháp gì đã?

Giang Trần biết rõ, Tử U Đại Đế này mang theo một nhóm người đến, tuyệt đối sẽ không đơn thuần đến thị uy.

Nếu là như vậy, thì không khỏi quá ngây thơ rồi.

Tử U Đại Đế cười ha ha:

- Bổn đế đã sớm nói, lần này đến, là mang theo pháp chỉ của giáo chủ bổn giáo.

- Giang Trần, giáo chủ bổn giáo cũng biết đại danh của ngươi, cũng thưởng thức tài hoa của ngươi. Lão nhân gia ông ta cố tình đề bạt ngươi, chỉ cần Lưu Ly Vương Thành ngươi dừng cương trước bờ vực, giáo chủ còn có thể cho ngươi một cơ hội. Cho ngươi trở thành thân truyền đệ tử của hắn, kế thừa sự thống trị của hắn. Giang Trần, đây chính là thiên đại cơ duyên a.

- Đúng rồi, thuận tiện nói một câu, giáo chủ ta đường đường là Thiên Vị cường giả, một thân tu vi, thâm bất khả trắc. Lão nhân gia ông ta thưởng thức ngươi, đó là để mắt ngươi.

Ngữ khí của Tử U Đại Đế tùy tiện. Hiển nhiên, hắn đối với nhân vật mới của mình rất thoả mãn, hoàn toàn không có giác ngộ là người phản bội Nhân tộc.

Mà những người sau lưng Tử U Đại Đế kia, có chút là gương mặt quen thuộc, có chút là khuôn mặt xa lạ. Chỉ là những thứ này, biểu lộ của mỗi một cái đều kiêu căng, nhìn về phía trên cực kỳ tự phụ.

Giang Trần nhịn không được cười lên:

- Thiên Vị cường giả? Khó trách, Phong Vân Giáo ngắn ngủn vài năm, có thể quật khởi tấn mãnh như thế. Mà nhân vật như Tử U ngươi, cũng không tiếc tự hạ thân phận, đầu nhập vào Phong Vân Giáo. Chắc hẳn, Phong Vân Giáo kia cho ngươi không ít hứa hẹn a?

Tử U Đại Đế hờ hững nói:

- Giang Trần, những chuyện này không cần ngươi quan tâm. Giáo chủ nhà ta đã bỏ xuống cành ô-liu. Thức thời, ngươi liền tiếp đi. Không cảm thấy được, ngày khác đại quân của Phong Vân Giáo ta tiếp cận, ngươi sẽ như lưu tinh, nhanh chóng vẫn lạc.

- Vậy sao?

Biểu lộ của Giang Trần đờ đẫn.

- Tử U, trở về nói cho chủ tử của ngươi biết, giấu đầu thụt đuôi, dù hắn là Thiên Vị cường giả, Bổn thiếu chủ cũng không nhìn nổi hắn. Về phần ngươi, lần này thả ngươi trở về, tốt nhất cụp đuôi làm người. Nếu như lần sau rơi vào trong tay Bổn thiếu chủ, nhất định trảm không tha!

Cùng Phong Vân Giáo, thật sự không có gì phải hư giả khách sáo.

Phong Vân Giáo này nhìn như mời chào hắn, kì thực là công nhiên nhục nhã hắn. Phong Vân Giáo quật khởi bất quá ba bốn năm, lại đỉnh đạc đến mời chào Lưu Ly Vương Thành Thiếu chủ.

Dựa vào cái gì?

Làm như vậy, đơn giản là đả kích uy tín của Giang Trần, làm cho Phong Vân Giáo của hắn nhìn về phía trên lộ ra cao hơn Lưu Ly Vương Thành nhất đẳng.

Loại thủ đoạn này cũng không cao minh, nhưng mà đơn giản, có đôi khi dùng rất tốt.

Tử U Đại Đế tựa hồ đối với Giang Trần trả lời, cũng không cảm thấy bất ngờ, u ám cười nói:

- Nói như vậy, ngươi là rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt?

Ngữ khí của Giang Trần ngưng tụ:

- Đây chính là lời Bổn thiếu chủ muốn nói. Tử U, cuối cùng cho ngươi cơ hội, hiện tại lập tức cút! Nếu không lăn, các ngươi cũng không cần lăn!

Đây cũng không phải là uy hiếp, sát khí như ẩn như hiện kia của Giang Trần, đã biểu lộ quyết tâm của hắn.

Tuy Tử U Đại Đế dẫn theo một nhóm người, thanh thế không tệ. Thế nhưng mà đây là địa bàn của Lưu Ly Vương Thành, Tử U Đại Đế phát hiện, mình rốt cuộc vẫn là đánh giá thấp Giang Trần.

Biểu lộ một hồi xanh, một hồi hồng, thật lâu, mới hít sâu một hơi, trong mắt tràn ngập ngoan độc, hung ác nói:

- Hảo hảo hảo, Giang Trần, nhớ kỹ lựa chọn của ngươi hôm nay. Đến ngày đó, ngươi nhất định sẽ vì ngu xuẩn hôm nay mà trả giá thật nhiều!

- Chúng ta đi!

Đừng nhìn Tử U Đại Đế hung hăng càn quấy, thế nhưng mà hắn rất biết xem xét thời thế. Nhìn điệu bộ này, biết rõ nói thêm gì nữa, sẽ làm Giang Trần phát bực.

Vạn nhất Giang Trần giận tím mặt, mất đi lý trí, vứt bỏ quy tắc ngầm, trực tiếp hạ lệnh giết bọn hắn, dù Tử U Đại Đế là kẻ tài cao gan lớn, cũng không dám nói, mình có thể lông tóc không tổn hao gì rời đi.

Dù sao, Giang Trần lấy yếu thắng mạnh, thật sự là rất nhiều. Mấu chốt nhất chính là, Lưu Ly Vương Thành là hiện trường hội minh, cường giả tụ tập, hơn nữa có địa lợi, Tử U Đại Đế lại bướng bỉnh, cũng không dám ở chỗ này hãm sâu.

Vung tay lên, mang theo một đám người tới cũng vội vàng, đi cũng vội vàng.

Giang Trần chỉ cười lạnh không nói, cũng không có truy kích.

- Giang Trần Thiếu chủ, cứ như vậy thả bọn họ đi, chẳng phải là đáng tiếc?

Thiên Kiếm Tông tông chủ Hàn Thiên Chiến cũng thở dài.

Nhìn ánh mắt của hắn, hiển nhiên là kích động, muốn động thủ đã lâu.

- Phong Vân Giáo đã phái bọn hắn đến, nhất định có chỗ chuẩn bị. Chúng ta dưới tình huống không có chuẩn bị, tùy tiện khai chiến, tổn thương cũng sẽ không ít. Lúc này, không cần phải dùng mệnh bác mệnh.

Lý trí của Giang Trần, cũng không có bị phẫn nộ vỡ tung.

---------