Độc Tôn Tam Giới

Chương 2493: Bắt đầu đồ Sát (1)




Cự Thạch nhất tộc Tứ huynh đệ trước đó còn hấp hối, lại sinh long hoạt hổ, thân thể khổng lồ toán loạn bốn phía, như là thu hoạch rau hẹ, không ngừng thu gặt tánh mạng của những cường giả Đế cảnh chung quanh.

Những người này đều là tinh anh mà Phong Vân giáo chủ mang từ Vạn Uyên đảo đến, nhưng thực lực của Cự Thạch nhất tộc Tứ huynh đệ, lại có ưu thế áp đảo.

Ở dưới điên cuồng giảo sát của bọn hắn, cả đám võ giả Đế cảnh, tựa như lúa mì bị liêm đao cắt gọt.

Mà Mặc lão kia, tuy linh cơ khẽ động, từ một góc độ tương đối an toàn thoát đi, thế nhưng mà, áp lực phía sau hắn, lại không có vì vậy mà nhẹ nhõm.

Trong lúc đó, trên đường cao tốc, thân hình của Mặc lão ngưng tụ. Trong mắt hiện lên một tia hốt hoảng, phía trước hắn, bỗng nhiên nhảy ra một gã cự nhân, trong tay vung vẩy vũ khí khổng lồ, quay đầu nện xuống dưới, khí thế uy mãnh, rất có xu thế kích động Càn Khôn.

- Không tốt, có mai phục!

Mặc lão hít một hơi lãnh khí, liền muốn thay đổi phương hướng.

Chỉ là, ngắn ngủn chần chờ tầm đó, lại có mấy đạo thân ảnh, từ bốn phương tám hướng vọt tới.

- Lão đầu, chạy đi đâu nữa?

Một thanh âm trêu tức, từ bên cạnh truyền đến.

Hưu hưu hưu hưu!

Liên tục bốn đạo thân ảnh, từ trong hư không thoát ra, đúng là Tứ huynh đệ khác của Cự Thạch nhất tộc. Do Đại Thạch dẫn đầu, vây Mặc lão ở bên trong.

Tứ huynh đệ này liên thủ hình thành xu thế vây quanh, lập tức tập trung vùng hư không này. Mặc lão kia cảm thấy hư không chung quanh đầy áp lực, phảng phất như có bốn tòa núi lớn khóa chết toàn bộ lối ra.

Mặc lão quá sợ hãi, vội vàng thúc dục độn pháp, ý đồ nhất cổ tác khí lao ra. Chỉ là, hết thảy hiển nhiên đã muộn.

Tứ huynh đệ kia liên thủ phong tỏa hư không, không còn có một góc chết, hư không bốn phía, chắc chắn như cự thạch, căn bản không có bất luận khe hở nào.

- Tại sao có thể như vậy?

Mặc lão quả nhiên là vô cùng kinh ngạc. Bát huynh đệ của Cự Thạch nhất tộc này, như thế nào đều ở Lưu Ly Vương Thành?

Chẳng lẽ bọn hắn không cùng Giang Trần đi Cửu Dương Thiên Tông sao?

Giang Trần kia lại gan lớn như thế? Không mang Chu Tước Thần Cầm, Cự Thạch nhất tộc Bát huynh đệ, đồng dạng một cái cũng không mang theo? Chẳng lẽ, Giang Trần kia không sợ chủ lực của Phong Vân Giáo ra tay với hắn ở Cửu Dương Thiên Tông?

Hay là nói, Giang Trần kia sớm đoán ở Cửu Dương Thiên Tông căn bản không có chủ lực của Phong Vân Giáo?

Chỉ là, nếu như Giang Trần đã sớm ngờ tới Phong Vân Giáo không có chủ lực ở Cửu Dương Thiên Tông, hắn cần gì phải đi Cửu Dương Thiên Tông?

Nghĩ tới đây, trong nội tâm Mặc lão đột nhiên co lại, trong đầu hiện lên một ý niệm đáng sợ:

- Chẳng lẽ nói, Giang Trần đã sớm tính toán hết thảy? Hắn căn bản không đi Cửu Dương Thiên Tông? Cái gọi là đi Cửu Dương Thiên Tông, chỉ là tin tức giả Lưu Ly Vương Thành thả ra? Là đạn sương mù? Cố ý lừa gạt Phong Vân Giáo hay sao?

Đột nhiên, Mặc lão cảm thấy lạnh cả người. Nếu là như vậy, thì Giang Trần kia thật sự quá đáng sợ.

Phong Vân Giáo bọn hắn giương đông kích tây, minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương, cho rằng có thể tập kích bất ngờ Lưu Ly Vương Thành! Thế nhưng mà, người ta đã sớm đoán được hết thảy, chờ chính là bọn họ!

Mặc lão tim đập rộn lên, trong nội tâm cảm thấy sợ hãi không hiểu.

Lúc này, Cự Thạch nhất tộc Tứ huynh đệ đã tiếp cận. Đại Thạch kia hắc hắc cười quái dị:

- Lão đầu, còn muốn chạy trốn đi nơi nào?

Sắc mặt của Mặc lão lại biến, thần thức thúc dục cực hạn, tìm kiếm một đường sinh cơ.

- Đừng phí công nữa, không có đường trốn rồi.

Mở miệng, lại không phải Cự Thạch nhất tộc Tứ huynh đệ, mà là một giọng nói ở xa xa.

Thanh âm này, làm cho đồng tử của Mặc lão co rút. Theo âm thanh nhìn lại, chỉ thấy Giang Trần bình thản ung dung, ngồi ở cách đó không xa.

- Ngươi... Ngươi là Giang Trần?

Mặc lão đột nhiên nhớ ra cái gì đó.

- Ngươi cũng có chút ít nhãn lực. Trước kia ta nghe lão nhân kia tự biên tự diễn, nghe nói các ngươi đến từ Vạn Uyên đảo?

Giang Trần giống như cười mà không phải cười nhìn Mặc lão.

Trong nội tâm Mặc lão không ngừng kêu khổ. Lúc trước hắn đã cảm thấy Bành lão tự giới thiệu, có chút coi thường rồi. Chỉ là khi đó, bọn hắn nắm chắc thắng lợi trong tay, tự giới thiệu lai lịch, tuy mạo hiểm, nhưng mà không tính đặc biệt khoa trương.

Thế nhưng mà, hiện tại giai đoạn này, nếu như bại lộ thân phận. Rất có thể sẽ chọc đến phiền toái. Dù sao, bây giờ Vạn Uyên đảo còn có lệnh cấm, tu sĩ của Vạn Uyên đảo, dưới tình huống không được cho phép, là không thể tùy ý tiến vào Nhân loại cương vực.

Huống chi, lần này bọn hắn còn có không ít người nhập cư trái phép vào Nhân loại cương vực.

Việc này nếu như chọc đến Vạn Uyên đảo, Hạ Hầu nhất tộc tất nhiên sẽ bị lên án, thậm chí sẽ rước lấy đại phiền toái cho Hạ Hầu nhất tộc.

Tuy trong nội tâm Mặc lão bối rối, nhưng lại lạnh giọng khẽ nói:

- Cái gì Vạn Uyên đảo? Không hiểu thấu! Lão phu là tu sĩ lánh đời của Thượng Bát Vực. Giang Trần, ngươi đã lập chí làm Nhân tộc lĩnh tụ, thì phải tôn trọng những tu sĩ thế hệ trước như chúng ta!

Giang Trần buồn cười, lão nhân này là trợn tròn mắt nói lời bịa đặt a.

- Nếu thật là tiền bối cao nhân của Nhân loại cương vực, Bổn thiếu chủ sẽ kính ba phần. Chỉ tiếc, ngươi không phải. Phong Vân Giáo của ngươi cũng không phải.

Giang Trần than nhẹ lắc đầu.

- Nói đi, các ngươi là thế lực nào của Vạn Uyên đảo.

Ngữ khí của Giang Trần nhàn nhạt.

Mặc lão vẫn không chịu thừa nhận:

- Giang Trần, ngươi vô lễ với những tiền bối lánh đời như chúng ta thì cũng thôi, lại tìm Vạn Uyên đảo gì lấy cớ? Người nào không biết, Vạn Uyên đảo cùng Nhân loại cương vực, căn bản không có lui tới?

Lão nhân này, rất có tư thế liều chết không nhận.

Giang Trần cười nhạt một tiếng:

- Vốn ý định ngươi thừa nhận, cho ngươi một cơ hội sống. Ngươi đã liều chết không nhận, đó chính là muốn ngoan cố chống lại đến cùng. Mà thôi, vậy thì tiễn ngươi cùng lão nhân kia đi Hoàng Tuyền Địa phủ đoàn tụ a!

- Giết hắn đi!

Giang Trần lãnh khốc hạ lệnh, lần này hắn cũng triệt để nổi giận. người của Phong Vân Giáo, đã triệt để phá tan điểm mấu chốt của hắn.

Nếu như mình không có tình báo của Vô Song Đại Đế, nếu như không có thông qua Lưu Ly Vương Tháp làm trạm trung chuyển, lúc này đây, Lưu Ly Vương Thành khẳng định phải thiệt thòi lớn, hắn cũng khẳng định phải thiệt thòi lớn.

Nếu như mình thật sự từ Cửu Dương Thiên Tông vội vã trở về, không cẩn thận đi vào trong cạm bẫy kia. Bất ngờ không đề phòng, coi như mình không có việc gì, Cự Thạch nhất tộc Bát huynh đệ, còn có những người khác, chỉ sợ cũng sẽ ở trong cạm bẫy này gặp nạn.

Nếu như không có Cự Thạch nhất tộc Bát huynh đệ, Giang Trần bị hai Thiên Vị cường giả cùng mấy chục cường giả Đế cảnh bao vây, lựa chọn duy nhất là thông qua Thì Không Phù Ấn trốn vào Lưu Ly Vương Tháp.

Nói như vậy, mặc dù mình thoát được, nhưng những người khác lại khó trốn một kiếp. Đến lúc đó, chỉ còn lại hắn một cái quang can tư lệnh, mặc dù trở lại Lưu Ly Vương Thành, đối mặt Phong Vân Giáo cường thế, lại có phần thắng gì đáng nói? ---------