Độc Tôn Tam Giới

Chương 500: Nhẹ nhõm xông cửa 2




- Đã không thể khích lệ, vậy thì ăn chút thiệt thòi cũng tốt.

- Ừ, nếu như hắn thật sự là bàn thạch yêu nghiệt kia, dù khảo hạch thất bại, sau đó bốn đại tông môn cũng sẽ tranh đoạt hắn.

Này là lời nói thật, khảo hạch quy khảo hạch, quy củ là quy củ.

Nhưng mà, dùng biểu hiện yêu nghiệt trước kia của Giang Trần, Thiên tài Tâm lực, thiên phú võ đạo thượng đẳng, ở Nguyên Từ Kim Sơn là người cuối cùng bị bắn ra.

Đủ loại như thế đã chú định, hắn chắc chắn trở thành hàng bán chạy ở bốn đại tông môn.

Thời điểm mấy giám khảo đang nói chuyện, đại môn mật thất đột nhiên mở ra.

Vẻ mặt Giang Trần mây trôi nước chảy đi ra, ngay cả góc áo cũng không có lật thoáng một phát, thật giống như đi vào uống một ly trà vậy.

- Ngươi…

Nhóm giám khảo nguyên một đám trợn mắt thật lớn.

- Sao ngươi lại đi ra?

- Khảo hạch chấm dứt, không thể ra sao?

Giang Trần ngạc nhiên.

- Cái gì? Đã xong?

Đích thật là đã xong, chờ mấy giám khảo nghiệm chứng, biểu lộ thoáng cái trở nên cực kỳ phong phú.

Trước kia bọn hắn đều nhìn không tốt, không nghĩ tới, chỉ chớp mắt, người ta liền làm thịt Khôi Lỗi cấp thứ năm, hơn nữa tốc độ cực nhanh, quá trình nhẹ nhõm, quả thực giống như chụp chết một con ruồi.

Ăn gian?

Mật thất có vô số cơ quan giám sát, chỉ cần người khảo hạch dùng vũ kỹ khác, sẽ lập tức bị cơ quan đá ra khỏi cục.

Nói cách khác, người khảo hạch này, là đích đích xác xác dùng 《 Thanh Minh Sinh Tử Ấn 》 thông qua khảo hạch, đánh tan Khôi Lỗi thủ quan.

Tiếp nhận Minh Bài dự thi của Giang Trần, ghi chép thành tích vào.

Lúc quan chủ khảo trả Minh Bài lại cho Giang Trần, ngữ khí rõ ràng càng thêm khách khí:

- Người trẻ tuổi, còn khiêu chiến nữa không?

Giang Trần mỉm cười nói:

- Trận chiến này có chút thu hoạch, ta dung hợp tiêu hóa thoáng một phát, sau nửa canh giờ, lại tới khiêu chiến lần thứ hai.

Sau nửa canh giờ.

Giám khảo khác đều ngây ngẩn cả người, phải biết rằng, thời gian khảo hạch rất dài, khoảng chừng mười ngày.

Người bị khảo hạch, hoàn toàn không cần phải vội vàng như vậy.

Nhìn thân ảnh Giang Trần đi ra ngoài, quan chủ khảo kia thở dài một tiếng:

- Những lão gia hỏa như chúng ta này, quả nhiên là già rồi. Trong thế tục, lúc nào ra yêu nghiệt bực này?

- Ha ha ha, thú vị, thú vị. Hiện tại, ta rất muốn biết, sau khi hắn lấy mặt nạ xuống, rốt cuộc sẽ là ai?

- Ta đoán, đích thị là đệ tử ngoại môn của bốn đại tông môn, nằm gai nếm mật giấu tài, chỉ chờ ở đại tuyển bạt trổ hết tài năng.

Không phải nhóm giám khảo xem thường đệ tử thế tục, nhưng mà, ý niệm đầu tiên của bọn hắn vẫn cảm thấy, thiên tài như vậy, sinh ra ở ngoại môn của bốn đại tông môn, mới càng thêm hợp lý.

Mặc dù chỉ là ngoại môn, tuy hưởng thụ không đến tài nguyên hạch tâm của tông môn, nhưng ít nhất ngoại môn có thể dính vào một chút quang của tông môn.

Ngoại môn của bốn đại tông môn, ngẫu nhiên xuất hiện mấy thiên tài như vậy, cũng là có khả năng.

Sau nửa canh giờ, Giang Trần đúng hẹn đi tới.

Lúc này, hắn lại vượt cấp, trực tiếp khiêu chiến cấp thứ bảy.

Cấp thứ năm, chỉ tương đương với Tiên cảnh nhị trọng bình thường. Nhưng mà cấp thứ bảy, liền tương đương với Tiên cảnh tam trọng đỉnh phong.

Chỉ thiếu chút nữa, liền có thể so với Địa Linh cảnh.

Độ khó ở cấp thứ bảy, so với cấp thứ năm, tuyệt đối là tăng lên mấy lần.

Thoáng cái tăng tới cấp thứ bảy, làm cho mấy giám khảo, đều dùng một loại ánh mắt kỳ quái đánh giá hắn.

Hiện tại bọn hắn không dám hoài nghi vị thiên tài điên cuồng này rồi, nhưng mà, bọn hắn cũng muốn nhìn một chút, đến cùng vị thiên tài điên cuồng này, có thể đi bao xa?

Chứng kiến đại môn cấp thứ bảy chậm rãi đóng cửa, quan chủ khảo kia lần nữa thở dài:

- Chúng ta vẫn cho rằng hắn là tên điên, cuồng vọng kiêu ngạo, đến từ thế tục, tầm mắt quá thấp, ếch ngồi đáy giếng, không biết trời cao đất rộng. Trên thực tế, chúng ta mới thật sự là ếch ngồi đáy giếng.

Những lời này, làm cho mấy giám khảo kia cười khổ không thôi.

Lời này tuy không dễ nghe, nhưng lại có vài phần đạo lý.

Khôi Lỗi Tiên cảnh tam trọng đỉnh phong, quả nhiên so với trước cường đại hơn nhiều.

Giang Trần vừa vào, liền phát giác đối thủ này không đơn giản.

Bất quá, Giang Trần dầu gì cũng là Tiên cảnh tam trọng, hơn nữa hắn thông qua luyện tập với Khôi Lỗi cấp thứ năm, lĩnh ngộ môn《 Thanh Minh Sinh Tử Ấn 》này, lại tăng tiến một tầng.

Bởi vậy, Tiên cảnh tam trọng đối chiến tam trọng, tăng thêm ưu thế của Giang Trần, ở cửa ải này, Giang Trần như trước có thể thành thạo.

Bất quá, lúc này đây, Giang Trần hiển nhiên không hề truy cầu tốc chiến tốc thắng.

Trái lại, hắn cơ hồ là du đấu, cùng Khôi Lỗi dây dưa, mượn Khôi Lỗi này ma luyện chính mình

Nếu như nói lần thứ nhất khiêu chiến, hắn truy cầu là nhanh, như vậy lần thứ hai khiêu chiến, Giang Trần truy cầu là chậm.

Trong chậm nhận thức tinh hoa, trong chậm lĩnh ngộ tinh túy.

Hắn muốn thông qua đối thủ lực lượng ngang nhau này, đến ma luyện thủ pháp Thanh Minh Sinh Tử Ấn, không ngừng hoàn thiện vũ kỹ, từ đó truy cầu cấp độ truyền thuyết trên viên mãn.

Hắn biết rõ, tu luyện tới viên mãn, tối đa chỉ có thể khiêu chiến đến cấp độ khó thứ tám.

Tuy cấp độ khó thứ tám, đã đầy đủ để hắn đỗ trạng nguyên, nhưng mà mục tiêu của Giang Trần, là khiêu chiến cấp thứ mười. Đã tới tham gia khảo hạch, vậy liền khiêu chiến đỉnh phong, đây là võ đạo chân tủy.

Khôi Lỗi độ khó cao nhất, tương đương với Tiên cảnh ngũ trọng.

Tuy Khôi Lỗi không linh hoạt bằng võ tu chính thức, thiếu khuyết âm mưu quỷ kế như nhân loại.

Nhưng mà tu vi cảnh giới còn ở đó, nếu Giang Trần không tu luyện《 Thanh Minh Sinh Tử Ấn 》tới cấp độ truyền thuyết, là không thể nào khiêu chiến cấp thứ mười.

Cho nên, lần thứ hai khiêu chiến, Giang Trần muốn đúng là kinh nghiệm thực chiến, thông qua thực chiến, đến tăng cường lĩnh ngộ《 Thanh Minh Sinh Tử Ấn 》. Lấy chiến tranh nuôi chiến tranh, đây cũng là một sách lược của Giang Trần.

Chỉ có lĩnh ngộ đến cấp độ truyền thuyết, phát huy《 Thanh Minh Sinh Tử Ấn 》siêu việt cấp độ Đại viên mãn, mới có hi vọng cùng Khôi Lỗi cấp thứ mười chiến một trận.

Phanh…

Giang Trần oanh ra một thủ ấn, cùng Khôi Lỗi kia va chạm, thân thể như lá rụng phất phới, tay trái lại ra một ấn.

Rầm rầm rầm…

Trong lúc nhất thời, toàn bộ mật thất chật ních khí lưu, hư không tràn đầy áp lực, phát ra tiếng nổ tách tách cổ quái. Trình độ chiến đấu kịch liệt, có thể thấy được lốm đốm.

- Bàn thạch yêu nghiệt kia, lần này xem ra là muốn thua thiệt lớn a?

Một gã giám khảo cười ha ha nói.

- Ân, thiếu niên thiên tài, ăn chút thiệt thòi chưa chắc là chuyện xấu.

- Lần này xác thực có chút kỳ quái. Cấp độ khó thứ năm, hắn dùng không tới nửa khắc đồng hồ liền đi ra. Nhưng cấp độ khó thứ bảy này, vậy mà qua hai ngày còn chưa ra? Lâm vào khổ chiến, cũng không khổ đến loại trình độ này a?

Hoàn toàn chính xác, từ khi Giang Trần tiến vào mật thất cấp thứ bảy, đến bây giờ đã qua hai ngày.

Hai ngày, những võ giả khác, cũng đã có người bắt đầu khiêu chiến.