Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 208




“Tử Băng Diên Tước là thụy thú có được huyết mạch Phượng Hoàng, sinh trưởng ở cực bắc lạnh lẽo, thực lực mạnh mẽ, bẩm sinh mang trong mình Tử Băng Thánh Hỏa, chỉ với một kích đã có thể đóng băng vạn dặm, đốt cháy hết sao trời. Thời kỳ thượng cổ, nó được xưng là Băng Phượng, nhưng trên thực tế, Tử Băng Diên Tước không phải là Thần điểu, nó chỉ là thụy thú có được huyết mạch Phượng Hoàng, trong số các loài chim là hậu duệ của phượng hoàng, thực lực của nó được xếp hạng cực cao…”

Tử Băng Diên Tước!

Lâm Nhất khép sách lại, sau đó nhìn cổ kiếm hạp bằng ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.

Hóa ra trong cái hộp đựng kiếm này ẩn chứa Tử Băng Thánh Hỏa có nguồn gốc từ Tử Băng Diên Tước và nó được phong ấn bằng trận pháp.

Khó trách lần đầu nhìn thấy lại cảm có cảm giác lạnh lẽo thấu xương, thì ra nguyên nhân là đây.

Năm tháng trôi qua, vốn dĩ Tử Băng Thánh Hỏa trên cổ kiếm hạp đã lụi tàn gần như không còn gì.

Nhưng sau khi hấp thu linh khí thuộc tính hỏa dồi dào, đồng thời mượn một phần hồn phách của Lâm Nhất, nó đã dục hỏa trùng sinh, thoáng triển lộ oai phong.

Advertisement

Nghĩ đến đây, Lâm Nhất càng thêm kính nể chủ nhân của cổ kiếm hạp, người này lại có thể hàng phục một tồn tại như Tử Băng Diên Tước.

Nếu vậy, thực lực của hắn ta mạnh đến mức nào?

Thế nhưng, hiện tại tuy rằng uy lực của Tử Băng Thánh Hỏa không tầm thường, nhưng vẫn còn kém xa thời kỳ đỉnh cao.

Lâm Nhất nhìn cổ kiếm hạp, một ý nghĩ lóe lên trong đầu hắn và ngay lập tức, Tử Băng Diên Tước trên vỏ hộp hiện ra, giương cánh tung bay.

Hộp đựng kiếm nặng nề từ từ bay lên, thấy thế, Lâm Nhất mỉm cười.

Sau này muốn lấy kiếm trong cổ kiếm hạp sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.

Advertisement

Sẽ không còn xuất hiện cảnh tượng xấu hổ mỗi khi lấy kiếm nhưng lại phát hiện không thể nào mở hộp ra được.

Lâm Nhất chỉnh trang y phục rồi một lần nữa vác cổ kiếm hạp lên lưng.

Tu vi tăng cấp lên võ đạo tầng mười, ngưng tụ được một hạt giống Tiên Thiên, nội kình Thuần Dương Công đã đột phá tầng hai, thu hoạch được một viên yêu đan Tiên Thiên của Ma Diễm Hổ, đồng thời giải đáp được bí mật của cổ kiếm hạp.

Xem như ba tháng khổ tu trong dãy núi Hoàng Vân đã đạt được kết quả mỹ mãn, thu hoạch tràn đầy.

Lâm Nhất phấn khởi tiếp tục hành trình của mình.

Trong mắt lóe lên tia sáng, cơ thể Lâm Nhất tựa như chim nhạn lao nhanh giữa rừng núi. Một chút khí tức vô tình phát ra hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều yêu thú, bọn chúng lập tức đuổi theo sau.

“Chết!”

Sau hơn nửa canh giờ di chuyển, một con yêu thú đã to gan tấn công Lâm Nhất.

Kết quả dưới sự hỗ trợ của nội kình Thuần Dương, quyền thuật màu vàng vừa hung mãnh vừa bá đạo chỉ với vài cú đã đánh cho nó răng rơi đầy đất.

Con yêu thú này cũng không phải yêu thú bình thường, giống với Ma Diễm Hổ, nó rất mạnh mẽ lại còn biết ẩn giấu thực lực.

Tuy nhiên, hiện tại, yêu thú võ đạo tầng mười bình thường đã không đáng để Lâm Nhất để tâm.

Sau khi dùng mấy quyền đánh bay nó, hắn lại dùng sát chiêu Mãnh Hổ Quyền gi3t chết nó một cách dễ dàng.

Nhìn xác con yêu thú trước mặt, phát hiện nó không có yêu đan, Lâm Nhất nhanh chóng rời đi.

Gào!

Đợi hắn đi khỏi, từ một nơi bí mật gần đó, đám yêu thú bị dọa run lẩy bẩy lập tức hung hăng vồ tới.

Chúng bắt đầu cắn xé xác con yêu thú kia.

“Kỳ quái, Huyết Long Mã đâu rồi?”

Một lúc lâu sau, Lâm Nhất dừng bước, ánh mắt hắn lộ vẻ nghi hoặc.

Tuy rằng Huyết Long Mã rất thích đi hoang, nhưng từ trước đến nay nó chưa từng biến mất lâu như vậy, luôn luôn có một chút động tĩnh.

Chẳng lẽ nó gặp phải yêu thú khó chơi?

Cũng không đúng, với tốc độ của Huyết Long Mã thì chỉ cần chạy trốn, cho dù là hung thú Tiên Thiên như Ma Diễm Hổ cũng không cách nào đuổi kịp nó.

Trong dãy núi Hoàng Vân này, tuy Huyết Long Mã chỉ mới có tu vi võ đạo tầng mười nhưng gần như không có thiên địch.

Lâm Nhất khẽ huýt sáo một tiếng, âm thanh quanh quẩn khắp núi rừng, liên miên không dứt.

Nhưng mãi đến khi tiếng huýt sáo kết thúc, âm thanh vó ngựa cùng với luồng hơi thở táo bạo kia vẫn không hề xuất hiện.

Sắc mặt Lâm Nhất không khỏi sầm xuống, tình huống như vậy chỉ có một khả năng xảy ra, có lẽ Huyết Long Mã đã gặp phải võ giả nhân loại.

Lúc này, Lâm Nhất mới bắt đầu cẩn thận tìm kiếm dấu vết trên mặt đất, sau nửa nén hương, rốt cuộc hắn cũng phát hiện dấu chân Huyết Long Mã.

Ngẩng đầu, vẻ mặt Lâm Nhất u ám, hai tay giang ra.

Đại Nhạn Quyết thi triển đến mức tận cùng, tựa như tung bay trên đất bằng, hắn men theo dấu chân để lại bay vọt về phía trước.

Mặt trời treo cao, ánh nắng chói chang xuyên qua cành lá, tạo thành từng đốm sáng trên mặt đất.

Ở một vùng đất trống trong khu rừng rậm rạp, có tiếng chó sủa vang lên dai dẳng.

Trong tiếng sủa bộc lộ sự điên cuồng, khát máu lan tỏa khắp bốn phía.

Trên đất trống có rất nhiều võ giả tụ tập, thỉnh thoảng lại có tiếng hét ầm lên.

“Đúng là một con ngựa hoang táo bạo, bảy con chó ngao của công tử vậy mà lại không bắt được nó”.

“Đâu chỉ thế! Lúc mới thấy con súc sinh này, nó đã đá gãy chân rất nhiều huynh đệ của chúng ta, quả thật rất hung ác!”

“Khốn kiếp, đợi bắt được, lão tử nhất định phải quất nó vài roi mới được, dạy cho nó một bài học nhớ đời!”

“Cắn nó, cắn nó!”

Trong rừng có một gã thiếu niên mặc y phục màu vàng, trên lưng vác một thanh trường thương nặng nề được quấn mấy lớp vải bố.

Hắn ta nhếch mép cười, vẻ mặt hào hứng nhìn về phía con tuấn mã đỏ như máu đang bị bảy con chó ngao bao vây.

Tuấn mã cao lớn uy phong, tứ chi cường tráng, da lông toàn thân đỏ rực, vừa mạnh khỏe lại vừa xinh đẹp. Tư thế của nó vô cùng oai hùng, dũng mãnh, mặc dù bị bảy con chó ngao bao vây nhưng vẫn cực kỳ ngang tàng, không hề có dấu hiệu lùi bước.

Quả nhiên là Huyết Long Mã Tiểu Hồng của Lâm Nhất, không biết vì sao nó lại bị đám người này vây bắt.

Hiện tại, miệng nó ngậm linh quả, thoạt nhìn có hơi lo lắng khi đối mặt với bảy con chó ngao.

Bởi vì không cách nào há miệng nên đã rơi vào thế hạ phong, không thể đột phá vòng vây để thoát ra ngoài.

“Đây là lần đầu tiên ta thấy một con Huyết Long Mã đặc biệt như vậy, không ngờ nó lại có thể tu luyện đến cảnh giới võ đạo tầng mười, chắc chắn trong cơ thể nó đã sản sinh yêu đan, tiềm lực vẫn còn có thể khai thác, lại nói, trong miệng nó ngậm Thủy Nguyên Quả, thứ này vốn là linh quả cực phẩm dùng để chữa thương”.

Người áo vàng khẽ nói, ánh mắt hắn ta càng thêm nóng bỏng, trầm giọng quát: “Mấy tên nhóc kia, hung ác thêm chút nữa!”

Nhìn thấy bảy con chó ngao không cách nào bắt được Huyết Long Mã, công tử áo vàng đã bắt đầu tức giận.

Hắn ta vừa dứt lời, bảy con chó ngao rống lên vài tiếng, sau đó càng trở nên hung dữ, bất chấp nguy hiểm.

“Công tử, đợi lát nữa đám chó ngao này hàng phục con Huyết Long Mã kia xong, ngươi cưỡi nó đi dạo một vòng quanh Ninh Thành thì uy phong phải biết!”

Nghe thấy lời của công tử áo vàng, người bên cạnh vội vàng lên tiếng nịnh nọt.

“Bớt nịnh đi, tất cả xốc lại tinh thần cho ta, ta nhất định phải có được con Huyết Long Mã này cùng với Thủy Nguyên Quả trong miệng nó. Theo ta thấy, đám chó ngao chưa chắc đánh bại được nó, chúng ta vẫn phải ra tay mới được!”

Công tử áo vàng là một người có kiến thức uyên bác, hắn ta cẩn thận nói.

Bên cạnh hắn ta, ở cách đó không xa có một ông lão mặc áo đen, tóc đã bạc màu. Thoạt nhìn vẻ mặt ông ta có hơi già nua, chỉ có đôi mắt là vô cùng sắc bén, lóe lên tia sáng khiếp người.

Khí thế trên người ông ta khiến người khác không dám xem nhẹ, tuy rằng đã thu bớt, thoạt nhìn có vẻ lơ đễnh nhưng trên thực tế, vị trí mà ông ta đứng chính phương hướng duy nhất mà Huyết Long Mã có thể đột phá vòng vây, đồng thời làm công tử áo vàng bị thương.

Ông lão áo đen nhắm mắt, dường như không hề quan tâm đến bất kỳ điều gì bên ngoài, trông cứ như đang ngủ vậy.