Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 226




Lâm Nhất ngước mắt nhìn ba người đang giãy dụa phía trước, lạnh giọng nói: “Các người thật sự cho rằng ta không cách nào tế Võ hồn, để mặc các người muốn chà đạp ta thế nào cũng được à?”

“Ngươi rất mạnh… Nhưng hôm nay, ngươi nhất định phải chết!”

Lưu Đằng loạng choạng đứng dậy, ánh mắt lạnh như băng, lóe lên oán khí vô cùng âm độc.

Lưu Thiên và lão giả hắc y cũng nghiêm mặt, dường như đã hạ quyết tâm.

Vào!

Trường thương trong tay Lưu Đằng đột nhiên ngưng tụ ra một ngọn lửa màu trắng âm lãnh, ngọn lửa kia bao phủ toàn bộ thân thương, sát khí đáng sợ thông qua mũi thương khuếch tán ra ngoài từng chút một.

Binh khí võ hồn trong tay Lưu Thiên và lão giả hắc y cũng đồng thời ngưng tụ, khí thế đáng sợ trông vô cùng quái dị.

Advertisement

“Thiết Tác Hàn Giang!”

“Huyết Ảnh Cuồng Phong!”

“Nộ Vân Trảm!”

Ba người đồng loạt gầm lên một tiếng, võ hồn trong tay bộc phát ra khí thế kinh người, kế đó, cả ba cùng ném binh khí trong tay ra.

Ầm!

Ba loại võ hồn khai triển thành ba loại dị tượng sát chiêu, thế như chẻ tre lao về phía Lâm Nhất.

Advertisement

Sau khi thi triển sát chiêu, sắc mặt của ba người Lưu Đằng trở nên trắng bệch.

“Võ kỹ Tiên Thiên?”

Không đúng, hẳn là một loại võ kỹ cấm kỵ nào đó, hiển nhiên mạnh hơn rất nhiều so với võ kỹ Tiên Thiên bình thường.

Đây chính là át chủ bài của ba người bọn họ ư?

Boong!

Lâm Nhất vung tay, hộp đựng kiếm mở ra, Tàng Hoa Kiếm xuất hiện trong tay hắn.

Cầm kiếm trong tay, giữa hai hàng lông mày của Lâm Nhất hiển lộ khí thế sắc bén đến đáng sợ.

Sát chiêu của ba người trước mắt hoàn toàn khác biệt nhau, trường thương của Lưu Đằng khai triển thành một sợi xích sắt, giữa một trời gió tuyết dường như mang theo sức mạnh chia cắt không gian. Trường đao của lão giả hắc y thì bùng lên huyết quang, hóa thành từng luồng gió lạnh ẩn chứa vô số đao thế âm độc.

Bảo kiếm của Lưu Thiên thì tách ra, sau đó hợp nhất, tạo thành một luồng kiếm quang chói lọi, dường như muốn chọc thủng mây xanh.

Lâm Nhất không dám chủ quan, hắn rút kiếm ra khỏi vỏ, chỉ với một ý niệm, mũi kiếm đồng loạt nở ra bốn đóa hoa tường vi.

Ngay khoảnh khắc hoa nở, kiếm quang chói lọi chiếu sáng cả một vùng trời.

Hoa nổ tung đầy trời, Lâm Nhất cầm kiếm múa, vô số cánh hoa tường vi ngưng tụ thành vòi rồng, theo kiếm mà đi.

Cánh hoa tường vi tạo thành vòi rồng, mang theo kiếm thế vô cùng sắc bén của Lâm Nhất quét ngang qua mọi thứ. Trong nháy mắt đã va chạm với võ kỹ cấm kị do ba người Lưu Đằng thi triển.

Ầm!

Dường như đất bằng dậy sóng, tiếng nổ như sấm rền vang lên không dứt.

Thế đi của vòi rồng hình thành từ cánh hoa tường vi không gì cản nổi, phút chốc đã nghiền nát dị tượng do ba người kia diễn hóa thành.

Phốc!

Đột nhiên, có ba luồng sáng vọt thẳng vào cơ thể mấy người Lưu Đằng, khiến bọn họ phun máu tươi, sắc mặt tái nhợt, thoạt nhìn rất yếu ớt, không có sức tiếp tục trận chiến.

Ba người bất chấp cơ thể suy yếu, lập tức xoay người bỏ chạy.

“Muốn chạy à?”

Lâm Nhất cười lạnh, cầm kiếm đuổi theo. Chỉ với mấy cú nhảy vọt lên, hắn đã bắt kịp.

Xoẹt xoẹt xoẹt!

Kiếm quang lóe lên, trên người người bọn họ xuất hiện vết kiếm, máu tươi bắn tung tóe, giữa tiếng kêu la thảm thiết, cả bọn lần lượt ngã xuống.

“Đừng giết ta, ngươi muốn gì ta cũng có thể cho ngươi!”

Nhìn Lâm Nhất từ từ tiến đến với Táng Hoa Kiếm trong tay, ba người Lưu Đằng hoảng sợ, luống cuống bò ra sau.

“Đừng mà!”

Lâm Nhất tra kiếm vào bao, ngay khi ba người thở phào nhẹ nhõm thì hắn đã lấy đi túi trữ vật của bọn họ.

“Ngươi!”

Lưu Đằng giận run người, cả gia tộc của ông ta đã hao tốn hơn mười năm tích lũy vì hành động lần này.

Hiện tại, túi trữ vật mang theo bên người đã là toàn bộ gia sản của ông ta, vậy mà lại bị Lâm Nhất lấy đi.

Việc này khác nào khiến ông ta hoàn toàn mất đi cơ hội làm lại từ đầu.

“Không phục à?”

Sát ý trong mắt Lâm Nhất lập tức lóe lên, hắn cũng không ngại bổ cho lão già này mấy nhát nữa.

“Không có, không có!”

“Cút đi!”

Ba người ù té chạy, không dám liếc nhìn Lâm Nhất dù chỉ là một cái, vội vã chạy thật xa.

Liếc nhìn túi trữ vật nặng trịch của bọn họ, Lâm Nhất lộ vẻ hài lòng, đám người này coi như cũng biết điều.

Trải nghiệm mấy ngày nay quả thật có rất nhiều thăng trầm.

Đầu tiên, hắn giao chiến với lão giả hắc y, cướp được Hàn Vân thương, đồng thời trải qua cửu tử nhất sinh lấy được Hán Kim Liên.

Quá trình luyện hóa Hán Kim Liên vô cùng đau đớn, khó có thể hình dung được.

Nhưng thấy được dị tượng Liệt Diễm Phần Thiên khủ ng bố cùng với uy lực mạnh mẽ của “Hoa mọc từ chốn nào?”, lại thấy bộ dạng thê thảm của ba người Lưu Đằng, hắn cảm thấy tất cả đều đáng giá.

“Kỳ ngộ đến vốn là để thử thách bản thân có gan tranh đấu hay không!”

Lâm Nhất vung tay, trời mây rực lửa cùng với lửa đỏ chói mắt trên mặt đất đều tản ra, hóa thành từng sợi lửa dung nhập vào mu bàn tay hắn, một lần nữa hóa thành một gốc Hán Kim Liên.

Nhìn ấn ký trên mu bàn tay, Lâm Nhất khẽ nói: “Dị tượng Liệt Diễm Phần Thiên này thật đáng sợ, không biết sau khi thực lực của ta tăng trưởng, nó có thể thật sự đạt đến cảnh giới Phần Thiên hay không?”

Chuyến này thu hoạch vượt ngoài mong đợi, hắn cảm thấy khá hài lòng.

Chỉ có một điều duy nhất không trọn vẹn, đó chính là võ hồn kiếm gãy, quả thật có hơi khó đoán.

“Đi tìm Huyết Long Mã trước đã, không biết tên nhóc kia lại lang thang ở đâu rồi?”

Lâm Nhất lắc đầu, không tiếp tục suy nghĩ nữa.