Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 237




Trong mắt mọi người, hộp đựng kiếm kia vốn chỉ là vật trang trí, nhưng đến khi nó chính thức được đặt xuống thì bọn họ mới biết được nó nặng như thế nào.

Vừa để nhẹ xuống đã có thể tạo thành lực tác động mạnh mẽ đến mức khiến cả con thuyền rung chuyển.

Lâm Nhất vác theo nó bên người nhưng vẫn có thể hoạt động thoải mái, thử hỏi cơ thể hắn kh ủng bố đến mức nào.

Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía Lâm Nhất, lúc này, sắc mặt bọn họ đã bắt đầu thay đổi, lộ vẻ chấn động.

Lưu Tử Phi có thái độ khiêu khích Lâm Nhất cũng biến sắc, hắn ta cứ tưởng cái tên ra vẻ kia sẽ không dám ứng chiến.

Advertisement

Nào ngờ đối phương lại đồng ý một cách rất dứt khoát, hơn thế nữa, hắn còn ẩn giấu cơ thể mạnh mẽ đến như vậy.

“Dù cơ thể có mạnh mẽ đến đâu đi nữa, nếu như thực lực không đủ thì cũng chỉ có thể chịu đòn!”

Advertisement

Lâm Nhất cười nói: “Vậy à? Vậy ngươi thử xem sao?”

Lưu Tử Phi hừ lạnh một tiếng, lập tức bước lên, vung ra một quyền.

Hỏa Vân Quyền mà hắn ta tu luyện chính là võ kỹ Tiên Thiên hàng thật giá thật, quyền pháp vô cùng hung mãnh, bá đạo, trước đó đã từng thể hiện, người đối chiến với hắn ta rất khó gắng gượng qua ba chiêu.

Một quyền này đánh về phía Lâm Nhất tựa như một một đám mây lửa cô đặc, ầm ầm nổ tung, khí thế kinh người.

Lâm Nhất không chút hoang mang đưa tay ra, dùng Mãnh Hổ Quyền nghênh đón.

Ầm!

Hai quyền va chạm tạo thành một tiếng nổ cực lớn, đối mặt với Lưu Tử Phi – cao thủ Tiên Thiên lưỡng khiếu, thoạt nhìn một quyền của Lâm Nhất không có gì nổi bật, thế nhưng hắn chỉ lui về sau nửa bước.

“Lại đến!”

Lưu Tử Phi nhíu mày, hiển nhiên hắn ta không thể chấp nhận kết quả như vậy, lập tức đánh ra một quyền với khí thế càng đáng sợ hơn.

Đồng thời, hắn ta cũng sử dụng thân pháp, lúc này, cơ thể Lưu Tử Phi hệt như một đám mây đong đưa qua lại khiến người ta khó có thể nắm bắt được.

Nhưng một chút bản lĩnh này lại không đáng nhắc đến đối với người đã khai mở nhãn khiếu như Lâm Nhất, hắn rất dễ dàng nhìn ra được.

Soạt soạt soạt!

Chẳng mấy chốc, bọn họ đã đánh được ba chiêu, thế công của Lưu Tử Phi ngày càng ác liệt, bầu không khí xung quanh cũng dần dần nóng lên.

Quyền thế võ kỹ Tiên Thiên của Lưu Tử Phi đang dần được bộc lộ, hệt như từng cụm mây lửa khuếch tán ra bốn phía.

Nhưng dù vậy, thoạt nhìn Lâm Nhất lại không có gì đáng ngại, thủ rất vững.

“Quả thật nhìn người không thể nhìn bề ngoài, Lâm Nhất vậy mà có thể ngăn được ba chiêu!”

“Trước đó, khi đối chiến cùng Lưu Tử Phi, ta cảm giác linh nguyên của mình hoàn toàn thua xa hắn, chỉ với một chiêu, hắn đã có thể đánh tan linh nguyên Tiên Thiên mà ta ngưng tụ được, qua ba chiêu đã không thể tiếp tục giao thủ được nữa”.

“Không đơn giản, công pháp mà tên Lâm Nhất này luyện không hề đơn giản!”

“Các ngươi có chú ý không, Lâm Nhất dường như không có võ kỹ Tiên Thiên, từ đầu đến cuối hắn đều sử dụng một bộ quyền pháp Hậu Thiên”.

“Đúng rồi!”

Số chiêu giao thủ ngày càng nhiều, mọi người cũng kinh ngạc phát hiện từ khi bắt đầu cho đến hiện tại, Lâm Nhất chỉ thi triển quyền pháp Hậu Thiên.

Lúc ban đầu, bọn họ còn cảm thấy ngạc nhiên, nhưng ngẫm lại thì cũng không có gì kỳ quái.

Dù sao hắn cũng đến từ một đất nước nhỏ bé như Thiên Thủy Quốc, không dễ gì tìm được võ kỹ Tiên Thiên hoàn chỉnh.

Cứ tiếp tục như thế, kết quả chỉ có một chữ “Thua”, chỉ là thua có khó coi hay không mà thôi.

Phong Vô Hằng quan sát thế cục trước mắt, cảm thấy lo lắng không thôi.

Với thực lực của hắn ta có thể nhìn ra được Lâm Nhất đang ở thế hạ phong.

Hắn hoàn toàn không thể phát động công kích đối với Lưu Tử Phi, chỉ biết bị động ngăn cản, trái lại, khí thế của Lưu Tử Phi ngày càng mạnh mẽ.

“Sẽ thua…”

“Không có võ kỹ Tiên Thiên quả thật rất thiệt thòi!”

“Khí thế của Hỏa Vân Quyền một khi đạt đến đỉnh phong có thể đánh một trận với cường giả Tiên Thiên tam khiếu đấy!”

“Tên Lâm Nhất này tự cho là thông minh, ép Lưu Tử Phi phải xuất toàn lực, chẳng phải càng khiến mình bại thảm hơn hay sao?”

Trong khoang thuyền chính, đám thiếu niên đứng bên ngoài quan sát đều lắc đầu thở dài, chắc chắn Lâm Nhất sẽ bại.

Hỏa Thiêu Liên Vân!

Ngay lúc đó, đột nhiên Lưu Tử Phi hét to một tiếng, hệt như sấm rền, khiến người ta cảm thấy đinh tai nhức óc.

Hai tay hắn ta siết chặt, tiếng nổ tung vang lên liên miên không dứt, kéo dài đến mười lần.