Đế Vương Sủng Ái

Chương 179




Đã vào cuối thu, thúc ngựa chạy băng băng hoàn toàn không phải việc đơn giản, huống hồ da dẻ của nữ tử lại mềm mại như vậy. Trong khoảng khắc cỗ xe ngựa băng qua, Nạp Lan Tử Lâm thấy mái tóc đen của nàng bay phất phơ, hắn nhìn thấy khoé môi nàng nở một nụ cười ung dung. Tuy rằng nó vụt qua rất nhanh như điện xẹt nhưng cảm giác như là nó đang quay chậm lại hàng trăm nghìn lần, khoảnh khắc đó đã in sâu vào tâm trí hắn.

Còn chưa kịp phản xạ lại thì hai tên thị vệ mà nàng mới thu nhận cũng đã phi qua ngay sau nàng, nổi lên hai trận gió.

Nạp Lan Tử Lâm không kìm được lớn tiếng hét lên: "Lâu cô nương, cô nương biết đường tới Thần Ma Cốc không?" Dây cương trong tay hắn ngay lập tức điều khiển tuấn mã để gắng đuổi kịp theo tốc độ của nàng.

Lâu Thất đang phi như bay trên lưng ngựa quay đầu lại nói: "Không biết! Chẳng phải có ngươi sao?"

Có hắn, có hắn. Hắn nhất định sẽ đưa nàng tới Thần Ma Cốc.

"Tử Lâm! Ngươi điên rồi! Phi ngựa nhanh như vậy làm gì? Bảo cô ta chậm lại!" Phạm Trường Tử ngồi trong xe lựa bị tròng trành đến mức hoả khí bốc lên hét lớn một tiếng, trong lòng ông ta cũng cảm thấy khó hiểu, tên đệ tử này trước giờ điềm đạm khiêm nhường, tại sao tự nhiên lại làm cái chuyện ngu xuẩn là lái xe ngựa đuổi theo Hãn Huyết bảo mã đang phi nước đại như vậy?

Nghĩ đến việc này sắc mặt ông ta sầm xuống, tài lực của Vấn Thiên Sơn cũng dồi dào, hai con ngựa kéo xe này của ông cũng là Hãn Huyết bảo mã nhưng về huyết thống thì không thể so bì được với con ngựa đó của Trầm Sát, lúc sáng sớm nay xuất phát ông ta cũng mới phát hiện ra là con ngựa mà Trầm Sát đưa cho Lâu Thất hoá ra lại không thua gì Phi Ngân toạ giá của bản thân chàng.

Nếu không vì Nạp Lan Hoạ Tâm dặn đi dặn lại không được để Lâu Thất chết trong tay họ thì ông đâu muốn đem theo Lâu Thất nghìn dặm xa xôi lên đường, giữa đường tiêu diệt cô ta rồi chiếm luôn bảo mã của cô ả há chẳng phải càng hay hơn sao.

Nhưng quả thật là Phạm Trường Tử cũng không dám không nghe theo Nạp Lan Hoạ Tâm, không chỉ bởi vì võ công của Nạp Lan Hoạ Tâm trên ông ta một bậc mà còn bởi cô ả từ nhỏ đã mưu mẹo hơn người, đắc tội với cô ta thì lúc nào chết cũng chẳng hay.

Người trong thiên hạ đều coi Nạp Lan Hoạ Tâm là tuyệt mỹ thuần thiện, hệt như tiên tử, chỉ có ông ta mới biết rằng đó căn bản chỉ là giả tạo. Có điều, Lâu Thất sớm muộn gì cũng sẽ phải chết, đến lúc đó thì con ngựa kia bảo Nạp Lan Hoạ Tâm lấy về cho ông ta là được.

Tung hoành trên lưng ngựa hơn một canh giờ, nỗi buồn bực trong lòng Lâu Thất cuối cùng cũng tan biến rồi.

Bọn họ dừng xuống nghỉ ngơi xong thời gian nửa nén hương thì xe ngựa của Phạm Trường Tử mới đuổi kịp tới, nhìn thấy bọn họ, Nạp Lan Tử Lâm thở phào ra mặt.

Rèm xe giật mạnh ra, cơn bạo nộ của Phạm Trường tử cũng tràn ra ngoài, một chưởng bắn ngay về phía Lâu Thất.

Chưởng phong lạnh đến thấu xương, Nạp Lan Tử Lâm kinh hãi kêu lên, Lâu Thất lại chẳng buồn nhúc nhích, nàng cũng chẳng thèm né tránh, cứ ở yên nhìn ông ta ánh mắt chứa đầy vẻ mỉa mai

Chưởng phong của Phạm Trường Tử cách nàng chỉ còn mười centimet thì dừng lại, nội lực biến mất, ông ta nổi giận như sắp phát điên.

"Ngươi lại dám khẳng định là lão phu không dám giết ngươi ư?"

Lâu Thất đứng thẳng người nói: "Không sai, trừ khi là ôngi không sợ Nạp Lan Hoạ Tâm."

Nghe thấy lời này, Phạm Trường Tử càng thêm phát cuồng, nổi trận lôi đình: "Hoạ Tâm là sư điệt nữ của lão phu, lão phu là trưởng bối sao có thể sợ nó được cơ chứ?"

Lâu Thất bật cười ha hả: "Nếu không thì nói là ông biết nghe lời vậy, sư điệt nữ của ông sai khiến trưởng bối có phải trước giờ đều sai khiến tự nhiên như vậy?"

Trong mắt Phạm Trường Tử loé lên ánh nhìn hung ác, đồ nữ nhân chết tiệt này!

"Được rồi, ông cũng không cần phải thẹn hoá quá giận đâu, ta chỉ muốn bảo với ông là muốn ta tới Thần Ma Cốc theo kế hoạch hành sự của vị tiên tử Vấn Thiên Sơn của các ông thì cả đoạn đường này ông đừng ra cái vẻ trưởng lão khỉ gió gì với ta nữa, cứ làm tốt cái nhiệm vụ dẫn đường của ông là được!"

Phạm Trường Tử quả thật chưa bao giờ gặp phải kẻ nào không biết trời cao đất dày, không biết tôn ti trật tự như Lâu Thất, cô ta lại hoàn toàn không e dè kiêng nể Vấn Thiên Sơn tới nhường này, ông ta bị chọc cho tức đến nỗi lồng ngực thở ra phập phồng nhưng lại phải nén chặt xuống cơn thịnh nộ, trong chốc lát bị nén ép tới mức khí huyết bốc lên hai mắt đen xì.

"Sư phụ, người qua bên này nghỉ ngơi một lúc đi." Nạp Lan Tử Lâm chạy tới dìu lấy tay lão, đưa lão sang một hòn đá bên cạnh ngồi xuống. Đây là một bậc để lão có thể xuống nước nhưng Phạm Trường Tử vẫn tức tối như muốn giết người, thật sự trong cả cuộc đời lão ta chưa bao giờ phải chịu sự nhục nhã như vậy, đường đường là tam trưởng lão của Vấn Thiên Sơn~

Trần Thập và Lâu Tín lấy bánh mì ra đưa cho Lâu Thất, bánh mì này là Lâu Thất lúc trước dạy cho đầu bếp làm,ngon hơn nhiều so với những thứ mà bình thường họ ăn.

Lâu Thất nhận lấy, nhanh chóng nhưng chẳng thô lỗ xử lý gọn nhẹ xong cái bánh mì, nàng lại cầm lấy vò nước lên uống mấy ngụm rồi nói với Trầm Thập, Lâu Tín: "Ta qua bên đó đi loanh quanh, cac ngươi nghỉ ngơi một lúc đi."

Cưỡi ngựa phi như bay lâu mà nàng cũng chẳng muốn ngồi xuống nghỉ ngơi, đi lại thì cái chân này mới không bị cong.

Nghe đồn Phá Vực Hoang Nguyên có rất nhiều thế lực nhưng nàng đã qua lại đây vài lần rồi, chưa thật sự gặp được những kẻ đó, điều này ngược lại càng có gì đó không đúng, hoặc nó chứng minh việc bọn chúng đang ở chỗ tối ngầm chuẩn bị đợi tới thời cơ chín muồi xông ra giáng một đòn xuống đầu Trầm Sát. Nghĩ tới Trầm Sát, Lâu Thất lại không kiềm nổi lắc đầu cười khổ.

Nghĩ tới lần này nàng vừa thất vọng lại vừa hụt hẫng, bắt đầu từ giây phút vừa về tới Cửu Tiêu Điện nhìn thấy Tuyết vệ cho tới khi Phạm Trường Tử tìm đến tận nơi nói ra chủ ý của Nạp Lan Hoạ Tâm, khi nàng thấy phản ứng của bọn Nguyệt vệ, và còn cả lúc nàng hỏi Trầm Sát có phải muốn lập Nạp Lan Hoạ Tâm làm hậu và câu trả lời đó của chàng.

Tuy nàng chưa từng gặp Nạp Lan Hoạ Tâm nhưng nghĩ tới một nữ nhân có thể nghĩ ra mưu kế ở tận ngoài nghìn dặm như vậy tuyệt đối không phải hạng đơn giản.

Lâu Thất thậm chí còn dám khẳng định rằng lần này nàng đi tới Thần Ma Cốc, Nạp Lan Hoạ Tâm chắc chắn sẽ chuẩn bị cho nàng "sự bất ngờ".

Nàng vốn cũng chẳng sợ, chỉ là cảm thấy mỹ nhân vốn nổi danh thiên hạ như Nạp Lam Hoạ Tâm chỉ vì muốn tranh giành một nam nhân với nàng mà phải bày ra trăm phương nghìn kế, nàng cảm thấy mệt mỏi. Đặc biệt là địa vị của nam nhân này ở tại thế giới này đúng thật là có thể lấy tam thê tứ thiếp. Nếu bảo bản thân Trầm Sát từ chối thẳng Nạp Lan Hoạ Tâm thì Nạp Lan Hoạ Tâm có dùng bất cứ chiêu gì nàng cũng có thể tiếp được, nhưng bây giờ xem ra muốn một người ở thế giới này, đặc biệt là nam nhân có địa vị ý thức được cái gì là trung trinh, cái gì là duy nhất thực sư là quá khó.

Có lẽ Trầm Sát còn vẫn coi là tốt, lần trước ở đại điển tuyển phi chàng không muốn nạp những nữ nhân đó, bao gồm cả Bắc Phù Dung, đó là công chúa của một nước lớn cơ đấy. Có lẽ, chàng không muốn lấy những nữ nhân đó bởi vì một điểm đó là không có tình cảm, chàng cũng chẳng thích, vì vậy lúc đó chàng mới có tâm trạng coi như là để làm yên lòng nàng, muốn để nàng cảm thấy chàng chỉ cần nàng, không cần người khác. Nhưng Nạp Lam Hoạ Tâm lại không giống vậy, đó là đại sư tỷ thời niên thiếu của chầng, là người từng vô cùng tốt với chàng, bọn họ có tình cảm.

Bởi vì như vậy nên chàng có thể chối từ Bắc Phù Dung nhưng lại đồng ý cho Nạp Lan Hoạ Tâm một cơ hội sao? Nghĩ tới lời Trầm Sát nói, muốn để Nạp Lan Hoạ Tâm lập mười công, Lâu Thất kiềm lòng chẳng đậu cười khổ.

Nàng tin chắc rằng dựa vào tâm kế của Nạp Lan Hoạ Tâm thì mười công chẳng khó chút nào, kể cả không có nhiều công lao như vậy để lập thì cô ta cũng sẽ tự tạo ra được.

Đám người Nguyệt vệ ắt hẳn cũng sẽ ủng hộ Nạp Lan Hoạ Tâm lên ngôi hậu. Còn nàng thì sao, phi tử?

Phi tử cái đầu chàng.

Tuy nàng thích Trầm Thất nhưng bắt nàng cùng nữ nhân khác chung đụng một chồng, mấy chục năm sau này lại tiếp tục đấu đá tranh giành, sau đó con cái của bọn họ lại tiếp tục tranh đấu, nàng tuyệt đối không bằng lòng, nghĩ thôi cũng khiến người ta cảm thấy ớn lạnh.

Vì vậy mà lần này nàng ra khỏi Phá Vực thì cũng chẳng hề nghĩ sẽ quay về nữa. Vừa đúng lúc nhân cơ hội này cáo biệt Phá Vực, cáo biệt Trầm Sát, cáo biệt luôn cả cái thân phận thị nữ khốn kiếp đó của nàng, để đi sống cuộc sống tiêu diêu tự tại. Còn nữa, nói không chừng lúc nào đó giấc mộng của lão đạo sĩ thối lại càng rõ hơn, ai biết được là lão đạo sĩ thối muốn nàng giúp việc gì.

Có điều, trước lúc đó nàng vẫn sẽ đi tìm kiếm Tử Kim Đằng, hơn nữa cũng xem xem có thể giúp tìm ra Tam Hàn Thu Giao hay không, coi như đó là cuối cùng cáo biệt Trầm Sát.

Tại Tam Trùng Điện, Trầm Sát lúc này đang chuẩn bị thương nghị cùng đám người Nguyệt bỗng nhiên cảm giác lồng ngực như bị châm chích vào, từng mũi từng mũi đau nhói cuộn lên, tựa như có ai đó cầm kim đâm thẳng vào tim chàng vậy.

"Chủ tử?"

Nguyệt phát hiện ra chàng có điều gì không ổn, bất giác lo lắng hỏi. Lúc này hắn mới nghĩ tới Lâu Thất, trong lòng đột nhiên cảm thấy hoảng loạn, hắn đột ngột phát hiện ra một chuyện rằng, hơn nửa năm nay bọn họ đã qúa ỷ lại vào Lâu Thất, chủ tử có gì không ổn đều nghĩ rằng, không sợ, có Lâu Thất rồi, nàng ấy nhất định sẽ có cách. Thế nhưng bây giờ Lâu Thất đi rồi, chủ tử vừa hễ có gì không ổn thì hắn lập tức cảm thấy hoảng loạn.

Trầm Sát lắc lắc đầu tỏ ý không đáng ngại, cơn đau đó trong chốc lát đã qua đi. Chàng đột nhiên thấp giọng nói: "Lâu Thất đã đi được một ngày rồi nhỉ?"

Nguyệt ngây ra, nói: "Chủ tử, Lâu Thất cô ta mới đi được có hơn một canh giờ thôi."

Trầm Sát bỗng trùng xuống. Vậy sao? Nàng mới đi được có một canh giờ? Vậy mà chàng tại sao lại cảm thấy như đã lâu lắm rồi không nhìn thấy nàng vậy.

Chàng nén xuống tâm tư, dồn mọi sự chú ý vào chính vụ. "Nói xem, lúc trước các ngươi đều nêu ra chủ ý gì vậy?"

Bọn họ, dĩ nhiên là chỉ các quản sự ở Phá Vực thành này. Bây giờ Phá Vực vẫn chỉ là một thành, còn chưa thật sự kiến quốc, Phá Vực Hoang Nguyên tuy đã mở rộng vô số nhưng vẫn còn tồn tại rất nhiều thế lực chia ra các cụm nhỏ, chưa thống nhất được.

"Mấy hôm nay dựa theo các tấu chương mà lúc trước Ưng thu nhận được, thủ hạ đã chỉnh lý một lượt, từ đó chọn ra những cái mà thủ hạ cảm thấy là quan trọng nhất và thiết thực nhất cần phải hoàn thành, xin chủ tử xem qua."

Nguyệt dâng mấy bản tấu chương lên án kỷ ở trước mặt Trầm Sát.

Trầm Sát mở ra xem.

Kiến lập thể hệ quan chức hoàn thiện, quy phạm pháp luật và quy tắc của Cửu Tiểu Điện thậm chí là cả Phá Vực thành, còn cả quy cách lại tất cả vật phẩm mà đế quân sử dụng, ví như Phá Vực phải có hoạt động tế tự quy mô lớn truyền thống của bản thân, điều này có thể ngưng kết lòng dân, ví như loại tấu chương này cũng phải thiết kế lại, sử dụng bản tự chính tông hơn nữa vân vân, chuyện lớn chuyện nhỏ đều liệt hết ra. Việc hoàn thiện và quy phạm này cũng là một công trình vô cùng trọng đại, may mà có thể làm theo gương của Đông Thanh Bắc Thương, trước mắt chọn ra vài người để bọn họ chuyên trách làm là được, cái cần thiết là ngân lượng. Còn có người nhắc tới phải chế ngọc tỉ, quốc tỉ, phải cử riêng người đi tìm ngọc thạch thượng đẳng nhất. Tất nhiên, nhắc tới ngọc tỉ thì có người lại nhắc đến việc kiến lập hoàng triều.

Những chuyện này cứ hễ nhắc đến là móc nối ra trăm nghìn việc lớn việc nhỏ khác, nhiều đến nỗi Trầm Sát cảm giác như đầu mình như sắp nổ tung ra vậy.

Còn có tấu chương khác đề xuất việc mở rộng lãnh thổ.

Lúc đầu sau khi Trầm Sát đánh chiếm được Phá Vực thành thì việc đầu tiên chàng làm chính là làm cho tường thành Phá Vực trở nên dày và kiên cố hơn, chàng cải tạo xây dựng Cửu Tiêu Điện, những việc khác chàng đều đặt hết sang một bên. Vì vậy mà lần đầu tiên Lâu Thất đến Phá Vực thành đã bị cảnh quan hùng tráng mỹ lệ của nó làm cho lay động, hoàn toàn không ngờ rằng Trầm Sat đã rút sạch của cải.

Nhưng sự thực đã chứng minh chàng đã làm đúng, bởi vì năm đó vừa bắt đầu chính là thời cơ thích hợp nhất, khi đó các thế lực khác vẫn chưa thật sự coi trọng chàng, coi chàng là sự uy hiếp lớn, họ chỉ nghĩ rằng đó là ân oán riêng tư giữa chàng và tiền thành chủ, vì vậy mà dù biết rõ rằng chàng trắng trợn tu sửa cải tạo thành trì thì cũng vẫn chẳng để tâm. Đến khi bọn họ nhận thức ra là có gì đó không đúng thì Phá Vực thành đã trở thành thành đồng vách sắt.