Đế Vương Sủng Ái

Chương 252




Lâu Thất gật đầu. Không sai, Phá Sát hiện giờ quả thực đã thu lại toàn bộ ánh hào quang ngày xưa, tất nhiên, trừ việc nó vẫn còn có cái vỏ ngoài khá hoa lệ ra.

"Long Phượng kiếm trong tay Tiêu mỗ, hiện giờ đã ở trong hoàng cung, người đời không thể biết nó thực sự ra sao, thế nhưng nói một câu khá xấu hổ thì là, đôi Long Phượng kiếm đó, trên thực tế Tiêu mỗ vẫn chưa rèn được ra linh hồn thần binh, vì vậy, bọn nó mới không được xưng là thần binh. Còn có một thanh, hiện giờ đang ở trong tay của Thánh nữ Vấn Thiên Sơn." Tiêu Hỏa nói những lời này tuyệt không hề mang chút kiêu căng nào, trái lại còn nói trước đây khi mình chế tạo mấy binh khí đó có chút xấu hổ, tựa như là bởi giờ ông phát hiện ra chúng không đủ tốt vậy.

"Ông nói là Phượng Ngâm kiếm ư?" Lâu Thất nhớ tới thanh bảo kiếm kia Nạp Lan Họa Tâm trong Thần Ma cốc ngày đó.

Tiêu Hỏa gật đầu nói, "Không sai, không ngờ Thất công tử cũng có nghe qua. Thuộc tính của Phượng Ngâm kiếm là kiêu ngạo, lộng lẫy. Kiếm vừa xuất vỏ, ngươi sẽ có cảm giác như vậy ngay, đó là vì thanh bảo kiếm ấy muốn nói lên kiếm hồn của mình."

Lâu Thất nhướn mày, không sai, khi Nạp Lan Họa Tâm rút thanh bảo kiếm đó ra khỏi vỏ, tất cả những gì mà nàng cảm nhận được chính là sự kiêu ngạo, khoe khoang, quả thực giống hệt phong cách của Nạp Lan Họa Tâm. Có lẽ chính vì như vậy, Nạp Lan Họa Tâm mới có thể thích thanh Phượng Ngâm kiếm đó, mà nàng lại không hề. Lâu Thất từ trước đến nay đều không cảm thấy mình kiêu cạo, hơn nữa nàng còn không thích việc cố sức đi khoe khoang điều gì đó, tất nhiên, khi đánh vào mặt người khác nàng lại chẳng biết chán là gì.

Nàng cảm thấy bản thân mình trên thực tế có chút xấu tính.

"Người dùng thần binh, tốt nhất là có thể tìm thấy thứ mà có thuộc tính tương đồng với mình, Thánh nữ Vấn Thiên Sơn và Phượng Ngâm kiếm, khụ khụ, có tính cách rất giống nhau."

Lời này của Tiêu Hỏa khiến Lâu Thất có chút muốn cười.

Xem ra ông ta cũng cảm thấy Nạp Lan Họa Tâm là một con khổng tước kiêu căng.

"Nếu như không thể tìm thấy thứ cùng thuộc tính, vậy thì tốt nhất là tìm thứ có thuộc tính gần giống nhất hoặc ôn hòa nhất, như vậy thì người sử dụng thần binh sẽ không bị trái ngược với nó. Nếu như chọn một thần binh có thuộc tính hoàn toàn bất đồng, hơn nữa còn là một thần khí vô cùng cường hãn bá đạo, khi dùng một thời gian dài, tâm trí và tinh thần sẽ bị ảnh hưởng, nghiêm trọng hơn là có thể khiến tính tình đại biến." Tiêu Hỏa rất thận trọng nói.

"Vì vậy..." Lâu Thất có chút kinh ngạc, "Ý của ông là, không phải người cứ có thần binh là như hổ thêm cánh sao?"

"Có tốt có xấu." Tiêu Hỏa gật đầu.

"Vậy giờ ông cảm thấy, chiếc roi này, ta không hợp với nó sao?"

Đám Tiêu Kình Tiêu Thông đều ngẩn cả người, thế nhưng Tiêu Kình lại nhìn về chiếc roi đen bóng tản phát ra một loại hắc án thần bí túc xác, trong lòng có chút cảm giác mơ hồ.

Quả nhiên nghe thấy Tiêu Hỏa nói, "Chiếc roi này là thần binh được rèn đúc thành công nhất trong cả đời này của ta! Đến ngay cả ta cũng không ngờ được rằng nó sẽ thành như vậy! Thế nhưng mời Thất công tử nhìn xem, túc sát đen tối, cay nghiệt vô tình, chiếc roi này có một linh hồn mạnh mẽ, lạnh lẽo đến thấy xương! Người tuấn nhã như Thất công tử, e là sẽ bị sự lãnh túc cường liệt này áp chếm tới lúc đó sẽ khiến tính tình của công tử đại biến, hoặc có thể là người bị phản trả lại mà chết!"

Những người xung quanh đều kinh hãi hít một hơi.

Tiêu Kình không kìm được mà tiến lại gần Lâu Thất hai bước, hắn vẫn luôn cảm thấy "hắn" rất tinh tế, ưu mỹ, tuy rằng võ công của "hắn" cao vô cùng, thế nhưng vừa nhìn lại khiến cho người ta cảm thấy "hắn" có chút mảnh mai...

Không đúng, sao hắn lại dùng tính từ mảnh mai để miêu tả một nam nhân chứ?

Nếu như Thất công tử biết được suy nghĩ của hắn, chắc chắn sẽ không thích...

Thế nhưng Tiêu Kình vẫn có chút lo lắng nhìn về phía Lâu Thất, "Thất công tử, hay là, chiếc roi này tạm thời..."

Hắn muốn nói tạm thời đừng dùng, cứ để phụ thân hắn nhìn xem còn có cách gì để giải quyết không, Tiêu Hỏa lại nghiến răng nói, "Chẳng bằng Thất công tử hãy đợi thêm hai ngày, khi bảo kiếm xuất lò lại xem thuộc tính của bảo kiếm tới lúc đó, mọi chuyện tùy Thất công tử lựa chọn!"

Băng Huyền Thiết ngàn năm lại thêm Lưu Quang Tử Vân Hồ, còn chưa biết sẽ rèn đúc ra được thần binh bảo kiếm phong hoa tuyệt sắc tới mức nào, Tiêu Hỏa lại nguyện ý giao nó ra, để Lâu Thất tự mình chọn, không thể không nói rằng, cách làm người của ông của thực vô cùng quang minh đại lượng.

Lâu Thất nhìn theo ánh mắt của ông, chuyển ánh nhìn về phía chiếc lò còn lại đang rèn đúc bảo kiếm, mơ mơ hồ hồ, ở trên ánh lửa rèn đó, có chút ánh sáng tím phát ra. Trong lòng nàng khẽ kinh ngạc, nhưng cũng vô cùng mong đợi thanh bảo kiếm đó diện thế.

Thế nhưng, nàng rất thích chiếc roi này.

Lâu Thất khẽ mỉm cười, lại đưa tay ra nắm lấy cán roi.

Tiêu Hỏa không nghĩ rằng ông đã nói nhiều tới vậy rồi mà Lâu Thất vẫn còn dám cầm roi lên, nhất thời sững người lại.

Tay cầm của chiếc roi giản dị tự nhiên, nhưng khi vừa nắm lấy, lại thấy được nó có khắc hoa văn tỉ mỉ, nom rất có cảm giác thần bí cổ xưa. Kiểu màu đen trên thân roi làm nó dường như có chứa gì đó ở bên trong, dường như có thể thôn phệ được tất cả. Bên trong có ánh sáng khẽ lập lòe, như sắc sao giữa màn đêm mênh mông vô tận.

Thực ra, rất đẹp. Thực sự là đẹp vô cùng.

Cổ tay Lâu Thất vừa động nhẹ một cái, chiếc roi dài như có linh tính mà vẩy ra, xẹt.

Bóng roi mang theo ánh sáng mờ.

Tất cả mọi người ở đây đều cùng lùi lại một bước, sững sờ nhìn chiếc roi trong tay nàng.

"Áp chế." Tiêu Kình kinh ngạc mà nói ra hai chữ này. Quả thực là khí thế áp chế, chiếc roi đó vừa được vung ra lại khiến bọn họ sợ hãi trong lòng, chỉ cảm thấy trong mắt đều là khí lạnh.

Lại nhìn Lâu Thất, vẻ mặt khẽ lạnh, hai mắt thâm thúy, khí tức lành lạnh, nhìn hoàn toàn không giống vừa rồi, thế nhưng nàng như vậy cũng rất phù hợp, cứ như vốn dĩ nàng nên phải có bộ dáng như vậy. Tiêu Kính trong nháy mắt có chút ý loạn thần mê.

Tiêu Thông không kìm được mà nuốt một ngụm nước bọt, thấp giọng hỏi Tiêu Hỏa, "Cha, Thất công tử như vậy, có phải là đã bị linh hồn của thần binh kia áp chế rồi không."

"Không được nói linh tinh." Tiêu Hỏa thấp giọng quát một tiếng. Bộ dáng như vậy của Lâu Thất hoàn toàn không giống như bị áp chế hay bị ảnh hưởng, ánh mắt của nàng tựa như còn sáng hơn trước, trong suốt hơn trước, điều này chứng tỏ rằng, đây là trạng thái lạnh lùng nhất của nàng. Tiêu Hỏa là người từng rèn đúc ra thần binh, vì vậy nên ông có thể phân rõ điều này.

Cổ tay Lâu Thất lại run lên một cái, chiếc roi mềm kia mạnh mẽ đánh ra, bốp một tiếng, trên mặt tường lại có một vết roi khá sâu.

Ngón tay của nàng sờ vào một chỗ nhỏ nhỏ bất ngờ nổi lên trên thân roi, ấn xuống, chiếc roi trong tay ngay lập tức xoay tròn quanh thân, liền sau đó đã biến thành một chiếc roi cứng.

Roi có chia làm roi mềm và roi cứng, roi cứng như đồng, tựa như roi của Tần gia, roi Lôi Thần, chính là roi cứng. Sau khi hợp thành roi cứng, khí thế lạnh lẽo của nó lại tăng lên mất phần khiến người ta nhìn mà sợ hãi.

Nàng cầm roi uốn một cái, đầu nhọn của roi đột nhiên bắn ra một mũi đao nhọn, hàn quang lóe sáng, lại chuyển thêm một lần, quanh thân nó lại bắn ra vô số móc câu nhỏ, móc câu cũng lóe lên hàn quang sắc bén.

"Tay nghề của Tiêu gia chủ quả nhiên là phi phàm." Lâu Thất ấn lại cơ quan, khiến chiếc roi lại trở thành roi mềm, lật tay quấn một cái, chiếc roi đó đã lưu loát quấn quanh eo nàng.

"Ý của Thất công tử là?"

"Ý của ta là, chiếc roi này được rèn rất tốt, ta rất thích." Lâu Thất quả thực rất thích chiếc roi này, thế nhưng nàng không thể ở đây mà hoàn thành việc thử roi được, chiếc roi có rất nhiều cách dùng, nói vậy thì đến ba phụ tử Tiêu gia cũng không rõ lắm, bởi bọn họ không chuyên về roi.

Nàng khẽ cười, nhìn về phía Tiêu Hỏa, "Chiếc roi này từ nay về sau sẽ gọi là roi Thí Hồn. Ông nói nó lãnh khốc vô tình, vậy thì tên lãnh khốc vô tình một chút có sao đâu nhỉ?"

Roi Thí Hồn...

Sát ý lẫm liệt!

Trong lòng Tiêu Hỏa cả kinh, thuộc tính của chiếc roi này lạnh lùng vô tình tới vậy, có thể dễ dàng sai khiến nó đại diện, trong Lâu Thất cũng có một mặt tính cách này.

Xem ra, Thất công tử mà bọn họ gặp được mấy ngày nay, không hẳn là Thất công tử chân chính!

Vào giây phút này, Tiêu Hỏa lại hiểu biết sâu hơn về Lâu Thất, hơn nữa, nàng còn trẻ như vậy, thêm vài năm nữa, nàng sẽ đứng ở vị trí cao đến nhường nào đây?

Ý nghĩ này nổi lên trong lòng ông, Tiêu Hỏa nhất thời cảm thấy, điều ông nên làm, chính là dựa vào Thất công tử.

Ngày đó, Tiêu gia tam phụ tử cuối cùng cũng có thể thở phào một hơi, trở về tắm rửa qua loa thư giãn một chút, ăn bữa cơm thật ngon, nghỉ ngơi một ngày.

Buổi tối, trong gia yến, Tiêu Hỏa nghiêm túc nói với đàn con, "Từ nay về sau, các con phải ghi nhớ thật kỹ rằng cần giao hảo với Thất công tử, nếu như "hắn" có gặp khó khăn nhất thời, cũng bắt buộc phải đưa tay giúp đỡ, không rời không bỏ, dùng tình dùng lễ mà đối đáp.

Tiêu Kình không nói gì, trong lòng lại thở dài nhẹ nhõm, hắn cũng muốn gần gũi với người đó, chứ không phải là xa cách.

Tiêu Thông lại không hiểu, đang muốn hỏi cho rõ, Tiêu Dung đã đứng dậy nói, "Dựa vào cái gì chứ? Cha à có phải người mệt đến mức hồ đồ rồi không? Dựa vào cái gì mà phải đối tốt với "hắn" như vậy? Cứ cho là máu Tử Vân Hồ mà "hắn" đưa chúng ta rất quý giá đi, thế nhưng mọi người mấy ngày nay đều không ăn không ngủ mà rèn roi cho "hắn", còn là thần binh nữa phải không? Như vậy còn chưa đủ sao?"

"Dung Nhi! Con đã không còn nhỏ nữa rồi, có thể hiểu chuyện chút được không? Dưới con còn có muội muội và đệ đệ, con có thể làm một tấm gương tốt cho các em không?" Tiêu Hỏa nội giận nói, "Đều tại nương con đã chiều hư con, không biết trời cao đất dày là gì!"

Tiêu phu nhân sững sờ, "Sao lại đổ lên đầu ta chứ?"

"Lẽ nào không phải sao? Bà đừng tưởng là ta không biết, mấy năm nay bà vẫn luôn không biết vô tình hay cố ý mà biểu lộ ra một kiểu, Tiêu Vọng nên đội ơn Tiêu gia trước mặt nó, nên vì cái nhà này mà làm trâu làm ngựa để báo ân, phải tôn kính Kình Nhi, Thông Nhi, Dung Nhi, vì thế bọn nó mới là chủ nhân chân chính của Tiêu phủ! Bà còn dám nói không sao?"

Sắc mặt Tiêu phu nhân lập tức đỏ bừng, "Hiện giờ ông cái gì cũng đổ cho tôi phải không? Cái tên vong ân bội nghĩa đó thì liên quan gì tới ta? Ta nói cho ông biết, đừng có mà đối xử với người ngoài tốt quá, ông lại tuyệt không nghe!"

"Bà thì hiểu cái gì? Người ngoài nhân nghĩa, người ta ắt phải nhận nghĩa của ngươi đã!"

"Tiêu Vọng có nhận được ân nghĩa của ngươi không?" Tiêu phu nhân nhẹ nhàng nói một câu.

Tiêu Hỏa nghẹn lại nơi yết hầu, lên không được, xuống cũng chẳng xong.

Tiêu Kình vội nói, "Cha, con sẽ nhớ kĩ lời dạy của cha."

Tiêu Hỏa giờ mới thở phào, "Kình Nhi, Thông Nhi, sau này Tiêu phủ phải giao lại cho hai huynh đệ con, các con hiểu ý của cha là được." Ông lại trừng phu nhân và con gái của mình một cái, hừ một tiếng, "Bà nên nắm chặt cơ hội tìm nhà chồng cho Dung Nhi và Xảo Nhi đi, đã lớn như vậy rồi, người ngoài ai cũng nói Tiêu gia đang nuôi hai bà cô già đấy!"

Sao cô ta có thể là bà cô già chứ. Tiêu Dung từ trước tới nay đều không thấy mình già, thậm chí cô ta còn trẻ và xinh đẹp hơn mấy cô nương mười tám tuổi khác, dựa vào gia thế và vẻ đẹp của cô ta, những nam nhân tầm thường sao cô ta có thể gả qua chứ?

Lâu Thất đã có được roi Thí Hồn, tâm tình tốt vô cùng. Tiêu Hỏa nói để hoàn thành việc rèn đúc thanh bảo kiếm kia ít nhất phải cần khoảng mười ngày nữa, mười ngày này nàng tuyệt không thể ngồi ngây ra đó được, phải tìm vài chuyện để làm mới được. Lâu Thất quả thực là một người không chịu nổi rảnh rỗi.

Trở lại khách điếm, một cái bóng tím bổ nhào vào lòng nàng, Tử Vân Hồ u u dường như có chút gấp gáp, cái móng nhỏ không ngừng chọc chọc vào tay nàng.

"U u, u u!"

"Ta bảo này U U, ta không thể hiểu lời của mày đâu, lẽ nào Trần Thập bắt nạt mày, mày muốn mách ta sao? Có điều, ta sẽ đứng về phía Trần Thập đẹp trai nhà chúng ta đó."