Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 360: Ấm ấp trộm có được




Vưu Tiên hít sâu một hơi và ngập ngừng trong giây lát, cuối cùng... đã hạ quyết tâm.

Cô ta nhanh chóng cởi chiếc váy của mình ra, tiện tay ném linh tinh sang một bên, cô ta không tiếp tục suy nghĩ sâu xa nữa mà nằm xuống bên cạnh Cao Hướng Dương. Cơ thể còn tham lam rúc vào trong vòng tay ấm áp của anh.

Cao Hướng Dương đang ngủ say theo bản năng ôm chặt người phụ nữ trong lòng.

Chỉ là anh cảm thấy hình như mùi không đúng lắm...

Cơ thể Vũ Quỳnh có mùi trong lành mát mẻ mà Vưu Tiên quen dùng nước hoa.

Cho dù Cao Hướng Dương chỉ cần có chút tỉnh táo, thật ra có thể dễ dàng phân biệt ra được. Nhưng bây giờ anh đang chìm trong giấc ngủ mê man, bất tỉnh nhân sự.

Chỉ có điều anh không thích mùi này.

Cánh tay ôm Vưu Tiên đã vô thức thả lỏng, lật người quay lưng lại với cô ta mà chìm vào giấc ngủ nặng nề.

Nhìn bóng lưng khỏe khoắn của anh, trái tim Vưu Tiên trở nên nặng nề...

Anh cứ luôn đối xử với mình như vậy à? Nếu bây giờ người nằm bên cạnh anh là Vũ Quỳnh thì sao?

Anh yêu cô ta ba năm mà từ trước tới nay chưa từng động vào cô ta. Nhưng đối với Vũ Quỳnh... Vưu Tiên cảm thấy bi thương, cánh tay thò qua anh và ôm chặt lấy thắt lưng anh từ phía sau, gương mặt tham lam áp lên trên lưng anh, hưởng thụ chút ấm áp của giờ phút này... Cho dù, ấm áp này là do cô ta trộm được!!

...

Sáng sớm ngày hôm sau.

Khi từng tia nắng màu vàng xuyên qua rèm cửa sổ mỏng manh chiếu vào, bao phủ lấy hai cơ thể trần truồng nằm trên giường.

Tia sáng quá chói mắt chiếu thẳng vào mắt Cao Hướng Dương đang ngủ, làm anh theo bản năng nhíu mày và lật người, cánh tay ôm người vào trong lòng và bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó, vội mở mắt ra.

Vừa mở mắt, Cao Hướng Dương kinh ngạc khi thứ đầu tiên in vào trong đáy mắt mình chính là… gương mặt xinh xắn, ửng đỏ của Vưu Tiên.

Trong đôi mắt thâm trầm hiện lên vẻ không tin.

Gương mặt của cô ta nhanh chóng chồng lên gương mặt nhỏ nhắn mơ hồ đêm qua... Cao Hướng Dương bất giác thấy hơi đau đầu.

Anh phát hiện giấc mơ đêm qua...

Anh quả thật không nhớ rõ lắm!

“Hướng Dương, anh đã tỉnh rồi à??”

Vưu Tiên thẹn thùng hổn lên trán anh.

Trên gương mặt góc cạnh điển trai của Cao Hướng Dương không hề có cảm xúc dư thừa.

Anh xoay người ngồi dậy và khẽ day lên huyệt thái dương đang đau nhức của mình: “Em... sao em lại ở đây?”

Giọng nói của anh khàn khàn còn có phần ngái ngủ khi vừa tỉnh dậy.

Đêm qua, người trong giấc mơ của anh là... Vũ Quỳnh!!

Nhưng vừa mở mắt tỉnh lại, anh phát hiện ra mình có khả năng đã say rượu mà nhận lầm người. Cảm giác xuống dốc không phanh này thật sự làm cho anh cảm giác khó có thể tiếp nhận nổi.

Trong lòng anh lập tức cảm giác vô cùng phiền muộn.

Vưu Tiên cũng ngồi dậy theo Cao Hướng Dương, đỡ lấy cánh tay anh và nói với vẻ thăm dò: “Tối hôm qua anh uống nhiều nên quên hết tất cả mọi chuyện sau đó rồi sao? Anh cũng không nhớ tại sao em lại ở đây à?”

Cao Hướng Dương khó chịu lắc đầu, biết có vài vấn đề không nên hỏi nhưng anh vẫn lựa chọn hỏi ra miệng: “Đêm qua... em vẫn luôn ở bên cạnh anh sao?”

“Nếu không thi sao?”

Mặt Vưu Tiên nóng lên: “Hướng Dương, đêm qua hai chúng ta...”

Cô ta nói đến đây thì vén chiếc chăn màu trắng trên người lên và không nói gì nữa, chỉ rũ mí mắt xuống rồi thẹn thùng liếc nhìn anh.

Màu mắt của Cao Hướng Dương sẫm lại.

Màu đỏ tươi tượng trưng cho lần đầu tiên lọt vào trong mắt anh, anh chỉ cảm thấy nó như đập vào mắt mình vậy.

“Vưu Tiên… “

Anh có phần mất tiếng.

Đầu đau quá!!

Đêm qua...

Anh thật sự say rượu mất lý trí rồi!!

Cảm giác trong cơ thể nhận được phóng thích ra không gạt được mình, hơn nữa trên giường còn có bằng chứng!

Tối hôm qua, không ngờ anh lại nhìn nhầm Vưu Tiên... thành Vũ Quỳnh!!

Cao Hướng Dương thở hổn hển...

Bỗng nhiên anh có cảm giác mình phản bội cô ấy!

Anh không biết tại sao chuyện lại biến thành như vậy...

Anh thậm chí đã từng nghĩ, nếu buổi tối hôm qua không phải là cô thì có thể sẽ tốt hơn?

Nếu thật sự là Vũ Quỳnh, mình nên làm thế nào với cô đây? Lấy sức khỏe của mình bây giờ... Sao có thể hứa hẹn tương lai với cô ấy? Sao có thể hứa cả đời với cô ấy được?

“Tiên Tiên...”

Cao Hướng Dương lại kêu lên một tiếng.

Đôi mắt anh tối tăm nhìn cô ta nói: “Chuyện tối hôm qua... Anh xin lỗi em, anh đã nhận lầm người! Xin lỗi.”

Gương mặt Vưu Tiên trắng bệch, đôi môi run rẩy: “Anh... Anh nói vậy là có ý gì? Em... Em đã như vậy mà anh tính xin lỗi là xong việc sao??”

Vưu Tiên chỉ vào dấu vết màu đỏ trên giường và khóc nức nở, đôi mắt đỏ hoe đầy uất ức chất vấn anh.

“Xin lỗi, anh sẽ không chịu trách nhiệm, cũng không có cách nào chịu trách nhiệm được. Mà em... Nếu em thật sự là một cô gái thông minh sẽ không để cho anh chịu trách nhiệm với em. Nhưng chuyện tối hôm qua vẫn là anh sai.”

Anh nói xong liền nhấc chăn xuống giường, tiện tay lấy chiếc khăn tắm trên mặt đất quấn quanh bụng dưới của mình và đi thẳng vào phòng tắm.

Trong phòng tắm dường như vẫn phảng phất mùi cám dỗ...

Đêm qua rõ ràng là say đắm như vậy mà vừa tỉnh lại mới phát hiện nó chẳng qua chỉ là một giấc mộng đẹp.

Tỉnh mộng thì cái gì cũng biến mất...

Nếu như có thể, anh thật hi vọng mình có thể chìm đắm trong giấc mộng đẹp sai trái này, cả đời đừng tỉnh lại!

Anh cúi người hất nước lạnh lên gương mặt đẹp trai vẫn còn ngái ngủ của mình, cố gắng làm cho mình tỉnh táo hơn.

Hai cánh tay dường như không còn sức lực chống lên trên thành bồn rửa mặt, nhìn vẻ mặt khó coi của mình trong gương và nặng nề thở ra. Sau đó, anh lấy gói thuốc lá từ trên bồn rửa mặt, rút ra một điếu rồi châm thuốc.

Anh xoay người, lười biếng dựa ở trước bồn rửa mặt và cúi đầu, phiền não hút thuốc.

“Hướng Dương, vừa nãy anh nói vậy là có ý gì?”

Vưu Tiên đẩy cửa phòng tắm và xông vào.

Cô ta chỉ tùy ý mặc một cái áo ngủ, tóc vẫn rối bời tra hỏi anh.

Cao Hướng Dương quay đầu nhìn cô.

“Anh chưa nói cho em biết khi còn bé anh từng mắc bệnh bạch cầu à?”

Anh hỏi cô ta với giọng điệu chẳng hề có cảm xúc.

Trên gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị không tìm ra được bất kỳ tâm trạng dư thừa nào.

“Cái... cái gì...”

Gương mặt Vưu Tiên trắng bệch.

Cao Hướng Dương xoay người thản nhiên nhìn cô ta, không hề che giấu mà nói thẳng: “Bệnh bạch cầu tái phát, có thể không sống được mấy năm.”

Vưu Tiên kinh ngạc há hốc mồm, rất lâu cũng không nói được một câu nào.

“Sao... sao có thể như vậy được??”

Cô ta không dám tin tưởng: “Hướng Dương, không phải sức khỏe của anh vẫn rất tốt sao? Làm sao có thể...”

Viền mắt của cô ta không khỏi ngấn nước.

Cao Hướng Dương ấn điều thuốc trong tay vào trong nước: “Hi vọng em tạm thời đừng nói với người nhà của anh về chuyện này. Còn có... Vũ Quỳnh! Em đừng nói cho cô ấy biết...”

“Vì sao??”

Viền mắt Vưu Tiên đã hoàn toàn thấm ướt.

Giọng cô ta khàn khàn hỏi: “Vì sao? Vì sao anh không thể nói cho cô ấy biết mà lại có thể nói cho em biết? Bởi vì anh quan tâm tới cô ấy, anh sợ cô ấy lo lắng cho anh. Nhưng anh không quan tâm tới em, không sợ em sẽ lo lắng cho anh sao?! Cao Hướng Dương, con người anh thật sự... quá tuyệt tình!!”

Vưu Tiên tra hỏi làm cho cổ họng của Cao Hướng Dương cảm thấy đắng chát, đôi môi mỏng mở ra nhưng cuối cùng chỉ có thể phát ra hai âm tiết tối nghĩa: “Xin lỗi.”

Vưu Tiên cười yếu ớt, trên gương mặt đầy nước mắt: “Anh yên tâm, em chắc chắn sẽ không nói cho cô ấy biết! Em đã nhìn ra anh rõ ràng muốn nhưng đau khổ vì không dám tới gần... Cao Hướng Dương, đây là hai người nợ em!!”

Cô ta nói xong liền đẩy mạnh cửa phòng tắm và lao vọt ra ngoài.

Trong giây phút cánh cửa khép lại, cô ta xoay người, nước mắt rơi đầy mặt.

Có phải ông trời thật sự mở mắt, tới trừng trị kẻ phụ tình thay cô ta không? Nhưng... vì sao sau khi biết anh bị bệnh, trong lòng cô ta ngoại trừ đau đớn và khó chịu lại không có chút vui mừng nào chứ?

Cuối cùng, Vưu Tiên vẫn rời đi.

Giống như lời Cao Hướng Dương nói, cô ta không để cho anh chịu trách nhiệm.

Cao Hướng Dương để trần nửa người trên, ngồi ở trong sô pha hút thuốc.

Ánh lửa lập lòe trên xương ngón tay, làn khói thuốc lượn lờ bay lên, trong đôi mắt thâm trầm mà mông lung của anh thoáng hiện vẻ buồn bã.

Tâm trạng của anh rất kém, trong lòng buồn bực không chịu nổi.

Sau khi phun ra làn khói thuốc cuối cùng, anh ấn mạnh mẩu thuốc lá trong tay vào trong gạt tàn, lúc này mới đứng dậy mặc quần áo.

Đêm khuya, sau khi Vũ Quỳnh leo tường quay về phòng ký túc liền ngủ thẳng đến hai giờ chiều ngày hôm sau.

Cô tỉnh lại vì đói.

Có lẽ bởi vì đêm qua thật sự bỏ ra quá nhiều sức lực nên cô vẫn ngủ cho tới khi cảm giác được bụng đói đến mức bắt đầu “ọc ọc” phản đối.

Vũ Quỳnh cố chịu cảm giác đau đớn rã rời trên cơ thể, từ trên giường ngồi dậy.

Cả người cô đã hoàn toàn không chịu sự khống chế, chân đi đôi dép vẫn đang run rẩy, hai cánh tay cô cố chống vào mép giường, thật vất vả mới đứng lên được.

Vũ Quỳnh quả thật cảm thấy mình muốn tàn phế rồi.

Trong đầu cô thoáng hiện ra những cảnh tượng “kích” tình triền miên đêm qua, gương mặt chợt nóng rực, trên gương mặt thoáng mỉm cười.

Cô vội vàng cúi người lấy điện thoại đặt ở trên tủ đầu giường. Nhưng cô thấy trong bảng thông báo của điện thoại hoàn toàn trống rỗng, chỉ thoáng cái tâm trạng sung sướng vừa rồi đã biến mất.

Anh... không ngờ anh không gọi điện cho cô... thậm chí ngay cả một tin nhắn cũng không có!

Vũ Quỳnh khẽ cắn môi.

Có thể anh còn đang ngủ! Dù sao tối hôm qua người mệt hơn vẫn là anh. Lại nói, anh còn uống nhiều rượu như vậy nữa!

Vũ Quỳnh thầm an ủi mình như vậy.

Vừa nghĩ thế, trong lòng cô chợt cảm thấy dễ chịu hơn.

Cô quyết định chờ thêm một lát.

Cô rời giường và đi rửa mặt.

Vũ Quỳnh hơi ngẩn người nhìn cơ thể đầy vết hôn của mình trong gương... Gáy trắng như tuyết vẫn còn vết ân ái của anh, khắp nơi đều có thể thấy được từng mảnh từ đỏ biến thành tím giống như từng đóa hoa Mạn Đà La lan tràn trên làn da trắng mịn của cô.

Vũ Quỳnh thậm chí còn không biết anh để lại lúc nào.

Nhưng Vũ Quỳnh có thể tưởng tượng được ân ái đêm qua mãnh liệt tới mức nào... Trên mặt cô thấy khô nóng. Cô thò tay cẩn thận chạm vào một vết đỏ tím trên cổ của mình, phát hiện bất ngờ nó không hề đau.

Hóa ra đây không phải là vết thương.

Đây là vết yêu...

Vũ Quỳnh thật vất vả mới ném đi những hình ảnh kịch liệt trong đầu, bóp thuốc xoa ngoài da và bắt đầu súc miệng.

Bỗng nhiên, điện thoại trên tủ đầu giường đổ chuông.

Cô kinh ngạc, thậm chí còn chưa kịp nhổ bọt trong miệng ra đã rút bàn chải đánh răng ném vào trong bồn rửa mặt, vội vàng xông vào gian phòng nghe điện thoại.

Nhưng khi liếc nhìn màn hình điện thoại, ánh mắt cô lập tức trở nên buồn bã.

Người gọi điện thoại tới không phải là Cao Hướng Dương mà là Tần Lịch Lịch.

Vũ Quỳnh nhận điện thoại nói với vẻ mất hứng: “Cô tìm tôi có việc gì sao?”

Trong miệng của cô vẫn ngậm bọt kem đánh răng, nói tới nói lui cũng mơ hồ không rõ.

Vũ Quỳnh vừa nói chuyện điện thoại vừa đi vào trong phòng tắm.

“Vũ Quỳnh, tôi nghe nói cô sắp đi Mỹ à? Có thật không vậy?”