Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 140: Nhẫn kết hôn




Nghe tiếng nước chảy róc rách trong phòng tắm, Giang Nhung chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển.

Cho dù EQ của Trần Việt có thấp hơn nữa, thì những kiến thức cơ bản chắc chắn cũng phải có, anh chắc chắn biết muốn có con đầu tiên phải “gieo hạt”.

Không đúng! Không đúng!

Giang Nhung nghĩ đến bóng dáng anh vừa vào phòng tắm đang run lên, có lẽ là do cố gắng nhịn cười mà thành.

Đồ đáng ghét!

Hoá ra là anh cố ý trêu đùa cô.

Nghĩ đến đó, Giang Nhung thở hồng hộc lườm cửa phòng tắm.

Nếu như ánh mắt có thể giết người thì ánh mắt cô bây giờ nhất định sẽ xuyên qua cửa phòng tắm, đánh ngã Trần Việt đang tắm.

Giang Nhung sống chết nhìn chằm chằm cửa phòng tắm, nhìn đến nỗi mắt cũng đau, Trần Việt mới từ phòng tắm bước ra.

Anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm, che đi bộ phận quan trọng nhất của cơ thể, trầm ổn ưu nhã bước về phía cô.

Nhìn anh ngày càng đến gần, Giang Nhung nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt, lại nghe thấy Trần Việt hơi mang ý cười nói: “Lại đang nghĩ cái gì thế?”

“Anh không phải nói muốn có con sao?” Nếu anh đã muốn bày ra bộ dạng lạnh lùng, vậy thì đành để cô chủ động vậy.

Nếu không thì khỉ con lúc nào mới được sinh ra chứ?

Anh nằm xuống bên cạnh cô, Giang Nhung lật người liền lăn vào trong lòng anh, vươn tay ôm chặt lấy anh.

Thực ra, cô không phải là người phụ nữ cởi mở phóng khoáng như thế, mỗi lần muốn đè anh xuống, cô đều phải làm đấu tranh tư tưởng.

Như lúc này đây, mặc dù đã sà vào lòng anh ôm chặt anh rồi, nhưng hai tay cô vẫn hơi run rẩy, khuôn mặt đỏ bừng, hoàn toàn không dám nhìn anh.

“Giang Nhung, việc em sợ làm thì không cần miễn cưỡng.” Anh giữ cằm cô, để cô ngẩng đầu nhìn anh, nói tiếp: “Chuyện có con cứ thuận theo tự nhiên đi, không cần miễn cưỡng.”

Nhưng nếu như anh không động cô thì con ở đâu ra chứ?

Giang Nhung lại cúi đầu, nghĩ ngợi.

Trần Việt lại nói: “Đưa tay ra đây.”

“Cái gì?” Giang Nhung còn chưa phản ứng lại, Trần Việt đã nắm lấy tay trái của cô.

Nhìn thấy bàn tay trắng trẻo thon dài của cô, anh nhẹ nhàng vuốt ve vài cái, trong tay giống như ảo thuật đã xuất hiện một hộp nhẫn.

Anh mở hộp ra, một chiếc nhẫn sáng lấp lánh hiện ra trước mắt họ.

Trần Việt lấy nhẫn nữ ra, đeo lên ngón vô danh trên tay trái cô, mắt đầy dịu dàng nhìn cô: “Có thích không?”

Giang Nhung vuốt ve chiếc nhẫn anh vừa đeo cho cô, mạnh mẽ gật đầu: “Thích!”

Cô chủ động lấy chiếc nhẫn nam trong hộp, nắm lấy tay anh, muốn đeo lên cho anh, nhưng lại nhìn thấy ngón vô danh tay trái của anh đang đeo chiếc nhẫn mẹ để lại, một chiếc nhẫn rất cũ đeo trên tay anh nhìn thật sự không bắt mắt, nhưng anh vẫn không ghét bỏ.

Cô nhìn anh, có chút khó xử, nhẫn mới không biết nên đeo ở đâu?

Đúng lúc anh đang khó xử, lại nghe thấy anh trầm giọng nói: “Đeo chiếc nhẫn mẹ vợ để lại ở ngón giữa thế nào?”

Rất ít có người đàn ông nào, đặc biệt là người như anh một tay đeo hai chiếc nhẫn. Lúc ra ngoài làm việc có khi nào bị người khác chê cười không?

Trần Việt lại nắm lấy tay cô, để cô lấy chiếc nhẫn mẹ để lại đeo vào ngón giữa, lại đeo nhẫn anh mới mua vào ngón vô danh.

“Ừ, thế này được rồi đấy.”

Anh không nói cho cô biết, hai chiếc nhẫn này là anh đặt làm, bên trong chiếc nhẫn kiểu nữ có khắc một chữ “Việt” nhỏ, mà trong chiếc nhẫn của anh cũng khắc một chữ “Nhung” nhỏ.

Anh không biết lãng mạn, cách đó đã là cách lãng mạn nhất mà anh có thể nghĩ ra rồi.

Giang Nhung nhìn anh cười: “Vậy Ngài Trần, anh đây là chính thức cầu hôn em sao?”

“Không phải.” Trần Việt nói nghiêm túc: “Em đã là vợ của anh rồi. Anh chỉ là cho em thêm một tầng xích nữa, giữ chặt em, để cho những người đàn ông khác em đã là hoa có chủ.”

Mặc dù anh nói là xiềng xích, để cho những người đàn ông khác biết cô là hoa đã có chủ, chẳng lẽ không phải cũng cho những người phụ nữ khác anh cũng là cỏ đã có chủ, để những người phụ nữ kia không còn ý định không đàng hoàng với anh.

Nghĩ đến đây, trong lòng Giang Nhung mềm lại, không kìm được bò lên trên một chút, nằm ngang bằng anh, âm thầm hít một hơi, cố áp những xấu hổ dưới đáy lòng xuống, chủ động hôn lên môi anh.

Bờ môi mỏng gợi cảm của anh có chút lạnh, cô bất giác mút lấy, học theo cách anh hôn lúc trước, tiến một bước tấn công.

Trần Việt giơ tay ra giữ lấy eo cô, ấn chặt cô trên người anh, hoá chủ động thành bị động, điên cuồng hôn cô như mưa như bão.

“Ưm...” Khi anh và cô thân mật hợp làm một, Giang Nhung phát ra một tiếng rên giống như mèo kêu.

Người đàn ông này bình thường là một bộ dạng lạnh lùng cấm dục, nhưng lúc thật sự làm chuyện này lại giống như con sói đói khát hận không thể nuốt cô vào bụng.

Mới bắt đầu Giang Nhung còn miễn cưỡng đối phó, nhưng sau đó trong đầu cô chỉ còn một mảnh trắng xoá, giống như bị ném lên không trung vạn trượng...

Nhìn thấy vạn dặm mây trắng, nhìn thấy cầu vồng sau cơn mưa, nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn như tạc của anh mỉm cười với cô.

Sau đấy nữa, Giang Nhung không còn biết gì nữa, nhắm mắt ngủ, tỉnh dậy sau một đêm không mộng mị, mở mắt ra liền nhìn thấy anh ăn mặc chỉnh tề ngồi bên cửa sổ đọc báo.

Hôm nay anh vẫn nghiêm túc ngồi đó, nhưng hàm dưới và khoé môi hơi nhếch lên, trong mắt hơi chứa ý cười dịu dàng nhàn nhạt.

“Em tỉnh rồi.” Anh quay đầu vào giây đầu tiên sau khi cô tỉnh dậy, bình tĩnh hỏi.

“Vâng.” Giang Nhung hơi động, thân thể hơi có chút không thoải mái, thậm chí còn cảm giác thứ của anh đang lưu lại trong người chảy ra.

Giang Nhung vội vàng nằm xuống, không dám động linh tinh, khuôn mặt tinh xảo đỏ bừng lên, mê người như quả anh đào chín.

Trần Việt đặt tờ báo trong tay xuống, đi đến ngồi xuống bên cạnh cô, giơ tay xoa mái tóc mượt mà của cô: “Nếu mệt thì nghỉ thêm chút đi, anh bảo thím Lưu mang đồ ăn sáng lên phòng.”

“Không cần đâu.” Giang Nhung từ chối, ngồi dậy, hoảng loạn xuống giường chạy vào phòng tắm: “Anh đợi em, chúng ta cùng nhau xuống lầu.”

Mới hôm thứ hai gặp phụ huynh nhà họ Trần, cô đã ngủ nướng để người mang đồ ăn sáng lên phòng, người lớn nhà họ Trần sẽ nghĩ như thế nào chứ?

Phụ huynh nhà họ Trần thấu tình đạt lí như thế, cô cũng phải cố gắng làm một người con dâu đúng mực mới được.

Thấy bộ dáng cô hoảng loạn chạy, ý cười ấm áp trong mắt Trần Việt dường như có thể vắt ra nước, lúc sau mới liếm liếm môi, giữa môi lưỡi như còn lưu lại hương vị của cô.

Anh lại có chút thất vọng lắc lắc đầu, sau một đêm, Giang Nhung chủ động của tối qua lại biến mất rồi.

Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!