Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 145: Hạnh phúc tới quá nhanh




Rất nhiều chuyện hoàn toàn có thể buông tay cho người bên dưới làm, nhưng Chiến Niệm Bắc hết lần này tới lần khác cứ muốn ôm vào người mình. Bà làm chị cũng không thể làm gì được.

Có thể anh ấy chỉ quen bận rộn, quen bản thân lúc nào cũng ở trong trạng thái làm việc, cho nên không để tâm tới bất cứ chuyện gì khác.

Nghe mẹ Trần nói vậy, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp rạng ngời của Trần Tiểu Bích lập tức trở nên ảm đạm. Cô cúi đầu lặng lẽ đi về phía trước, thậm chí không muốn nói thêm một câu nào.

Chiến Niệm Bắc rõ ràng đã hứa với cô là năm nay sẽ tới sớm, vì sao lại không tới chứ?

Chẳng lẽ anh ấy không biết Trần Tiểu Bích vẫn luôn chờ anh ấy sao?

Cô đuổi thì anh chạy, cô đã đuổi theo tròn mười ba năm rồi.Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!

Bây giờ cô thật vất vả mới trưởng thành, anh lại trốn không gặp là sao?

Trước đó, cô đã đi tìm anh nhưng quân khu bảo vệ nghiêm ngặt, không phải người nào cũng có thể tùy tiện đi vào được.

Cô thậm chí không thể liếc nhìn thấy bóng dáng của anh từ xa được.

Cô cũng đã từng gọi điện thoại tìm anh rất nhiều lần, nhưng lần nào người nghe điện thoại cũng chỉ là cấp dưới của anh ấy, bọn họ luôn nói anh đang bận việc quân, bận việc quân, bận việc quân…

Dường như cô ấy muốn gọi điện thoại nói chuyện được với anh một lần cũng là việc đặc biệt xa xỉ.

Cô trông sao trông trăng, thật vất vả mới chờ được tới tết âm lịch một năm chỉ có một lần, mong được gặp mặt anh.

Nhưng anhlại không tới!

Chuyện này quả thật chẳng khác nào sấm sét giữa trời quang đối với Trần Tiểu Bích.

Điều này làm cho cô cảm thấy cả một năm này cũng trở nên uổng phí, cả một năm này chờ đợi cũng bằng không.

Côtheo bản năng siết chặt hai tay, hàm răng cắn chặt đôi môi hồng, hai má cũng trở nên tái nhợt.

"Tiểu Bích, con sao vậy? Có phải có chỗ nào khó chịu không?" Trần Tiểu Bích rất ít khi lộ ra vẻ mặt buồn bã như vậy khiến mẹ Trần không khỏi lo lắng, lập tức giơ tay sờ thử trán cô.

"Con không sao." Vì không muốn mẹ Trần lo lắng, Trần Tiểu Bích cố gắng nhướng mày khẽ cười và kéo bà: “Bữa tiệc sắp bắt đầu rồi. Hôm nay anh con muốn giới thiệu chị dâu cho mọi người làm quen đấy, chúng ta mau vào thôi."

Trần Việt mượn cơ hội người thân và bạn bè tập trung gặp gỡ để giới thiệu Giang Nhung cho mọi người làm quen. Nhân vật chính ngày hôm nay là bọn họ.

Bình thường Trần Tiểu Bích hay làm ầm ĩ, nhưng lúc cần thiết thì cô vẫn luôn giữ đúng mực, tuyệt đối sẽ không gây rắc rối gì vào những lúc quan trọng như vậy.

Nói đây là bữa tiệc nhưng không chính thức bằng bữa tiệc bình thường, người thân và bạn bè tập trung lại chủ yếu nhất vẫn thoải mái là chính.

Hôm nay đẹp trời nên bữa tiệc chủ yếu được diễn ra ở trên sân cỏ trước biệt thự. Sau khi được những người giúp việc chú ý chuẩn bị sắp xếp, cả sân cỏ thoạt nhìn thoải mái lại ấm áp.

Khắp nơi trong sân cỏ đều bày giá hoa, hơn mười chiếc bàn dài được trải khăn hoa màu trắng đặt thành một hình vuông lớn, trên bàn bày đầy những loại rượu ngon và thức ăn ngon.

Có những điểm tâm nhỏ tinh tế lại ngon miệng, cũng có các loại hoa quả tươi, có hoa quả được tạo thành đủ loại hình dạng.

Chỉ nhìn thôi cũng khiến cho người ta muốn ăn.

Trong bữa tiệc rượu có nam có nữ đều lịch sự lại tao nhã.

Phần lớn đám đàn ông đều mặc comple và đi giày da như Trần Việt. Phái nữ lại ăn mặc trang điểm khác nhau. Có người mặc váy, có người khoác áo khoác với đủ màu sắc rực rỡ, đúng là một phong cảnh tuyệt đẹp trong tiệc rượu.

Ông cụ Trần có uy tín cao nhất mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, hai vẻ mặt uy nghiêm và hiền lành đồng thời xuất hiện ở trên mặt ông cụ nhưng không khiến cho người ta cảm thấy bất ngờ.

Ông cụ Trần là người nhiều tuổi nhất nên tất cả mọi người đều sẽ đi tới chúc tết ông cụ trước. Ông cụ cũng sẽ mỉm cười kín đáo đưa tiền lì xì cho bọn họ, bảo mọi người cố gắng học tập, cố gắng làm việc.

Ông cụ đứng một lúc, ánh mắt nhìn lướt qua xung quanh một lượt, cuối cùng dừng lại ở trên người Trần Việt và Giang Nhung đang tiếp khách.

Giang Nhung!

Một cái tên rất đơn giản, rất êm tai và rất phù hợp với khí chất của bản thân cô. Cô đứng bên cạnh cháu trai bắt mắt của ông cụ nhưng không hề thua kém.

Không nghi ngờ chút nào, chỉ nhìn bề ngoài thì hai người bọn họ rất xứng đôi, nhưng...

Nghĩ tới đây, ông cụ Trần chợt híp mắt lại, trong mắt lóe lên tia sáng sắc bén.

Có lẽ cảm giác được ánh mắt dò xét, Giang Nhung quay đầu bắt gặp ánh mắt thâm độc đáng sợ của ông cụ Trần. Nhưng ánh mắt ông cụ lại nhanh chóng trở nên hiền hòa và bình thản, nhanh đến mức bản thân Giang Nhung cũng cho rằng mình đã nhìn nhầm. Ông cụ còn gật đầu mỉm cười với cô.

"Minh Chí, chúc mừng cháu cưới được cô vợ trẻ đẹp thế này."

Người đi tới nói chuyện là chú Lưu - người Giang Nhung đã gặp trong bữa tiệc tối từ thiện trước đó.

Trần Việt gật đầu: "Chú Lưu, chào chú."

Giang Nhung mỉm cười: "Cháu chào chú Lưu."

Chú Lưu nâng chén mỉm cười và nói: "Trai tài gái sắc, tài tử giai nhân đúng là một đôi trời đất sinh ra. Chúc các cháu hạnh phúc, trăm năm hòa hợp! Đồng thời chú hi vọng các cháu cũng sớm ngày sinh con trai cho nhà họ Trần."

Trần Việt khẽ gật đầu, lễ phép lại khách sáo nói: "Cảm ơn chú Lưu!"

Giang Nhung mím môi khi nghe nói tới chuyện sinh con trai cho nhà họ Trần, gương mặt xinh đẹp của cô vô thức đã đỏ bừng.

Theo Giang Nhung thấy, không chỉ là người nhà họ Trần giản dị dễ gần, tất cả họ hàng của nhà họ Trần cũng đặc biệt có tố chất.

Không có người nào hỏi Giang Nhung sinh ra thế nào, không có người nào hỏi bây giờ cô đang làm việc gì, tất cả chỉ chân thành chúc phúc cho bọn họ.

Có thể nhà người thật sự có tiền, đều giống như nhà họ Trần vậy, có giáo dục lại hiểu lễ nghĩa, trong ngoài đều được rèn luyện, ngay cả bạn bè kết giao cũng vậy.

Nhìn lại giữa nhà họ Cù và gia đình cô, chỉ thoáng liếc mắt đã nhận ra cao thấp rồi.

Ba năm trước đây, Giang Chính Thiên đã từng dẫn theo Giang Nhung đi tham gia bữa tiệc như vậy.

Khi đó, Giang Chính Thiên luôn vội vàng chạy đi nịnh nọt người khác, thậm chí đẩy cô ra giới thiệu cho người khác.

Có đôi khi Giang Nhung cũng cảm thấy mất mặt. Nhưng khi đó cô suy nghĩ thay Giang Chính Thiên, cho rằng ông ta không muốn để cho nhà họ Giang sa sút trong tay mình nên mới cố gắng đi làm những chuyện mà rất nhiều người đều xem thường.

Nhưng sau đó...

Sau khi cô gặp được Trần Việt, anh thành chồng của cô, khi cô gặp phải lời đồn đại vô căn cứ thì anh đã đứng ở sau lưng cô, ủng hộ cô.

Ngày mẹ bị buộc phải tự sát là thời gian cô khó chịu đựng nổi nhất, anh đã ở bên cạnh của cô, giúp đỡ và cho cô sự ấm áp.

Cô thật may mắn vì đã gặp được anh, may mắn vì đã tìm được hạnh phúc trong cuộc đời mình.

"Sao vậy? Em đang suy nghĩ gì thế?" Giọng nói trầm thấp đầy quyến rũ của anh vang lên ở bên tai của cô, không khó nhận ra anh rất quan tâm đến cô.

"Không." Cô lắc đầu khẽ cười nhìn anh: “Em cảm thấy mình rất hạnh phúc, rất rất hạnh phúc."

Trần Việt giơ tay lên xoa trán cô, sau đó hôn lên trán cô và dịu dàng nói: "Em đáng được như vậy."

Giang Nhung thẹn đỏ mặt khi anh hôn cô trước ánh mắt chú ý của nhiều người như vậy, cô cúi thấp đầu mà không định ngẩng lên nhìn anh.

"Em đi theo anh." Trần Việt nắm tay cô kéo đi.

"Chúng ta đi đâu?" Giang Nhung đuổi theo bước chân của anh và hỏi.

"Em cứ đi theo anh là được rồi." Anh nói.

"Vâng." Giang Nhung gật đầu.

Cô chỉ cần đi theo anh là được rồi, cô đi theo anh tìm kiếm hạnh phúc thuộc về bọn họ.

Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!