Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 286: Không muốn cụ nội




“Con gái cưng, ngày mai là ngày lễ thiếu nhi, ba con và mẹ con đều để con ở nhà, hai người họ đi hưởng trăng mật lãng mạn, như vậy có nên không?”

Đây đã không biết là lần thứ bao nhiêu Trần Tiểu Bích nói như vậy trước mặt Trần Nhạc Nhung, nói xong còn thở một hơi thật dài, cảm giác như cả thế giới này đều không tốt.

Trần Tiểu Bích vốn dĩ đang nghĩ cách làm sao để hạ gục Chiến Niệm Bắc, đột nhiên nhận được điện thoại của anh trai nhờ cô qua nhà trông Tiểu Nhung Nhung giùm anh.

Tuy là cô rất thích Tiểu Nhung Nhung, nhưng làm phiền đến việc cô theo đuổi Chiến Niệm Bắc, bất kể là ai, Trần Tiểu Bích cũng không thể cảm thấy vui được.

Anh và chị dâu đến con cái cũng có rồi, sau này thời gian bên nhau thiếu gì, sao lại phải làm khó người độc thân như cô.

“Cô út ơi, Nhung Nhung không thích nghe những điều đó.” Cô út đã lải nhải rất nhiều lần rồi, Tiểu Nhung Nhung cảm thấy tai mình sắp phải đình công rồi.

Nhung Nhung quyết định qua nhà anh Liệt chơi, buổi tối sẽ để anh Liệt ngủ chung với mình, không cần cô út ngủ chung nữa.

Tiểu Nhung Nhung từ trên ghế sofa trượt xuống, hai tay nhỏ xíu chắp phía sau lưng, bước đi từng bước nhỏ, dáng vẻ người lớn đi tìm anh Liệt của mình.

“Tiểu Nhung Nhung, chẳng lẽ đến cả con cũng bỏ mặc cô út sao?” Trần Tiểu Bích đuổi theo bắt Tiểu Nhung Nhung ôm trở về, nói tiếp: “Nhung Nhung, ở lại với cô út đi, con không chơi với cô út, cô út sẽ buồn đến nỗi mọc nấm đó.”

“Cô út, vậy được thôi, Nhung Nhung tha cho cô đó.” Tiểu Nhung Nhung quyết định đại nhân có đại lượng, cô út không hiểu chuyện, nhưng Nhung Nhung thì không thể không hiểu chuyện, cho nên cô bé quyết định không tính toán với cô út.

Trần Tiểu Bích ôm lấy Tiều Nhung Nhung hôn lấy hôn để, nói: “Cám ơn cục cưng của cô, vẫn là con tốt với cô út nhất, sau này con lớn lên không có ai thích con, cô út sẽ ở với con suốt đời.”

“Cô út, Nhung Nhung không cần.” Tiểu Nhung Nhung quyết định rồi, sẽ không bao giờ chơi với cô út nữa, sao cô lại có thể nói Tiểu Nhung Nhung như vậy được.

Nhung Nhung đáng yêu như vậy, sao lại không có người thích được, cô út nói những lời này nghe không lọt lỗ tai chút nào, Tiểu Nhung Nhung không thèm cô út nữa.

Trần Tiểu Bích nhéo má của Tiểu Nhung Nhung, cười nói: “Cô út chọc con thôi mà, dễ thương như Nhung Nhung nhà ta, sau này lớn lên sẽ có rất nhiều người theo đuổi đây, sao lại không có ai thích con được.”

“Cô út, một nghìn cái ba mươi triệu đồng.” Tiểu Nhung Nhung đưa tay, cười rất ngọt, nhõng nhẽo nói: “Cô út cho con tiền.”

“Một nghìn cái ba mươi triệu đồng là bao nhiêu tiền?” Trần Tiểu Bích nhẩm tính một lúc tính không ra, gõ vào trán của Tiểu Nhung Nhung: “Cô bé ham tiền, con ghi sổ trước, đợi con lớn rồi, cô út trả tiền cho con.”

“Thưa cô, lão gia đến rồi.” Quản gia Hương Tú vội vã vào báo.

Vừa nghe ông nội Trần đến, Trần Tiểu Bích vui mừng nói: “Ông nội đến đâu rồi?”

“Tiểu Bích.” Tiếp theo là giọng của ông nội Trần vang lên.

“Ông nội, ông tới rồi.” Trần Tiều Bích nhảy lên, phóng theo hướng ông nội Trần ôm một cái thật mạnh: “Ông nội, Tiểu Bích nhớ ông lắm.”

Ông nội Trần xoa xoa đầu Trần Tiểu Bích, nói: “Lại mấy tháng rồi không gặp Tiểu Bích của chúng ta rồi, Tiểu Bích của chúng ta càng ngày càng xinh đẹp hơn.”

Trần Tiểu Bích cười híp mắt: “Ông nội, Tiểu Bích cũng biết bản thân mình rất đẹp, nhưng ông cũng không cần phải khen con như vậy đâu nè. Ông mà tiếp tục khen nữa, con sẽ kiêu ngạo đó.”

Ông nội Trần ha ha cười lớn tiếng, lại nói: “Con là bảo bối của cả nhà chúng ta, kiêu ngạo thì đã sao nào?”

Trần Tiểu Bích cũng thuộc tuýp người mặt dày, nhưng bị ông nội Trần khen đến nỗi cô cũng sắp cảm thấy ngượng ngùng, cô liền đổi đề tài: “Ông nội, ông đừng chỉ đến thăm con, còn có Tiểu Nhung Nhung của chúng ta ở đây mà.”

Trần Tiểu Bích quay lại, ẵm Tiểu Nhung Nhung lên: “Ông nội, ông mau nhìn Tiểu Nhung Nhung xem, xem con bé giống anh hơn hay là giống chị dâu nhiều hơn?”

Ông nội Trần nhìn nhìn Tiểu Nhung Nhung, đưa tay sờ sờ bé, nhưng chưa đụng đến, Tiểu Nhung Nhung đã khóc thét lên.

“Cục cưng, con sao vậy? Đây là cụ nội, không phải người xấu, con đừng có sợ.” Trần Tiểu Bích liền vỗ về Tiểu Nhung Nhung.

Tiểu Nhung Nhung đã từng gặp rất nhiều người lạ, nhưng chưa bao giờ thấy cô sợ ai cả, Trần Tiểu Bích không ngờ rằng, cô bé vừa nhìn thấy ông nội Trần đã khóc thét thương tâm đến như vậy.

“Nhung Nhung muốn ba ba. Nhung Nhung muốn chị Nhung Nhung, Nhung Nhung không muốn cụ nội…” Tiểu Nhung Nhung khóc rất tội nghiệp, vừa khóc vừa đòi ba, cô bé không chịu ông cố.

“Ông nội, ông đừng buồn nha.” Trần Tiểu Bích vừa dỗ Tiểu Nhung Nhung, vừa nói với ông nội Trần: “Con nít mau quên, lúc Tết con bé vẫn còn gặp ông, qua mấy tháng chắc đã quên rồi.”

Ông nội Trần cười cười, nói: “Tiểu Bích à, ông nội là người hẹp hòi như vậy sao? Ông đã tám mươi mấy tuổi rồi, sao lại chấp nhặt với chắt được.”

“Nhung Nhung muốn ba ba…” Tiểu Nhung Nhung vẫn tiếp tục khóc, khóc đến long trời lỡ đất, như dùng hết sức lực toàn thân để khóc.

Trần Tiểu Bích hôn nhẹ Tiểu Nhung Nhung, an ủi nói: “Cục cưng Nhung Nhung ơi, ba ba đang làm việc ở ngoài, xong việc ba ba sẽ về với Nhung Nhung nha.”

Ông nội Trần cũng nói: “Tiểu Bích, con đưa con bé lên lầu trước đi, ru nó ngủ trước, lát nữa ông có chuyện muốn nói với con.”

Trần Tiểu Bích cảm thấy khó xử, lại nói: “Ông nội, ông chưa ăn cơm tối phải không. Để con nhờ Hương Tú chuẩn bị cho ông.”

Ông nội Trần nói: “Ông ăn rồi, con mau đưa con bé lên lầu trước đi.”

Trần Tiểu Bích đưa Tiểu Nhung Nhung lên lầu trước, không nhìn thấy ông nội Trần nữa, Tiểu Nhung Nhung cũng thôi không khóc nữa, cô bé lấy bàn tay nhỏ bé của mình lau nước mắt, trề môi dáng vẻ rất tội nghiệp: “Nhung Nhung không muốn cụ nội.”

“Nhung Nhung, cụ nội là ông nội của ba con và cô út, cụ là người rất hiền lành, cũng rất thích con, sao con lại không thích cụ vậy?”

Trần Tiểu Bích không hiểu trong đầu Tiểu Nhung Nhung đang suy nghĩ điều gì, sao lại không thích ông nội hiền lành đáng yêu như vậy?

Nhưng mà có một số đạo lý, cô bé còn quá nhỏ, Trần Tiểu Bích cũng không biết phải giải thích với cô bé như thế nào. Với lại thời gian cũng không còn sớm nữa, cô nên ru Tiểu Nhung Nhung ngủ trước đã.

Ở phòng khách lầu một, người làm dâng trà cho ông nội Trần.

Ông Trần phất tay ra ý bảo bọn họ lui ra, chờ người làm vừa rời khỏi, người trợ lý đi theo tiến lên trước hai bước, cúi người nói nhỏ vào tai của ông ấy: “Ông chủ, muốn cậu chủ không tiếp tục điều tra thì đây là cách tốt nhất và cũng dễ dàng nhất.”

Ông Trần liếc nhìn trợ lý rồi lạnh nhạt nói: “Tiểu Hà, bất kể con bé đó có thân với tôi hay không thì dù sao nó cũng là con cháu nhà họ Trần. Con cháu nhà họ Trần, cậu không được động đến?”

“Xin lỗi ngài, là tôi không biết chừng mực.” Tên trợ lý cầm nắm tay, cúi đầu lui vài bước.

Nhất thời anh ta cũng không đoán được rốt cuộc ông chủ đang nghĩ gì, sao lại không dùng cách mà anh ta đưa ra để giải quyết vấn đề?