Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 306: Nguyên nhân thật sự




"Giang Nhung, đừng lo lắng, mọi chuyện có anh." Trần Việt kéo Giang Nhung đang run rẩy vào trong ngực, dùng âm thanh chỉ cô mới nghe được nói với cô.

Giang Nhung vốn dĩ đang sợ, ngay lúc cô sợ hãi, Trần Việt lại đến, anh đem cô ôm vào lồng ngực ấm áp, cho cô sức mạnh và an ủi cô.

“Con rể tốt, con tới rồi.” Giang Chính Thiên cười, xưng hô thân thiết với Trần Việt, giống như hai người đứng trước mắt ông ta thật sự con gái và con rể ngoan của ông ta vậy.

Trần Việt ôm Giang Nhung vào trong lòng, giương mắt nhìn về phía Giang Chính Thiên, ánh mắt sắc bén giống như một mũi tên nhọn, anh nói: " Giang Chính Thiên, ông còn có điều kiện gì, cứ việc nói ra."

"Cho ta một thân phận mới, đưa ta rời khỏi Giang Bắc, càng xa càng tốt, muốn cho lão bất tử nhà mấy người vĩnh viễn cũng không tìm được ta." Tiền có rồi, Giang Chính Thiên phải còn mạng để tiêu, còn về danh tiếng nhà họ Giang, chỉ cần giữ mạng lại, sẽ có một ngày, nguyện vọng của ông ta có thể thực hiện được.

“Được.” Trần Việt đáp ứng vô cùng sảng khoái, một chút do dự và cân nhắc cũng không có.

“Trần Việt….” Giang Nhung muốn nói gì đó, mới vừa mở miệng, liền bị Trần Việt dùng ngón tay ngăn lại.

Anh cười ôn nhu với cô, nói: “Không phải nói sẽ nghe anh sao, vậy thì phải ngoan ngoãn, không nên chen lời, tất cả anh sẽ xử lý tốt.”

Giang Nhung: “……”

Trần Việt: “Ngoan, nghe lời.”

“Làm sao đây?” Giang Chính Thiên than thở một tiếng, làm ra biểu cảm rất khổ sở, lại nói:"Nhìn hai người tốt đẹp như vậy, ta cũng không đành lòng đem nguyên nhân thật sự nói ra đâu."

Trần Việt không để ý tới Giang Chính Thiên, cầm điện thoại gọi cho Lục Diên nhanh chóng dặn dò nói: "Đi làm cho Giang Chính Thiên một thân phận mới, thời gian càng nhanh càng tốt."

“Con rể tốt, thân phận mới thôi vẫn chưa đủ, phải chuẩn bị cho ta một chiếc máy bay riêng, đưa tới một nơi không có liên quan đến sản nghiệp nhà họ Trần, cho dù lão bất tử nhà họ Trần các người biết được ta ở đâu, cũng không có cách nào ra tay với ta.”

Giang Chính Thiên quá rõ thế lực nhà họ Trần, cũng biết thủ đoạn của ông cụ Trần có bao nhiêu cay độc.

Một Giang Nhung không liên quan gì đến chuyện của năm đó, ông ấy cũng có thể hạ độc thủ, huống hồ gì là đối phó với một người biết toàn bộ chuyện năm đó.

Trần Việt hơi híp mắt, ánh mắt lạnh lùng nhìn Giang Chính Thiên, tiếp tục đem yêu cầu của Giang Chính Thiên truyền đạt cho Lục Diên, để cho Lục Diên đi xử lý.

Lục Diên đi theo Trần Việt nhiều năm, năng lực làm việc đương nhiên không cần nói nhiều, không bao lâu, Trần Việt liền nhận được tin tức bên kia của Lục Diên truyền đến, mọi chuyện đều đã làm xong, Giang Chính Thiên lúc nào cũng có thể dùng thân phận mới để lên đường.

Trần Việt cúp điện thoại, xoa xoa đầu Giang Nhung, cho cô một ánh mắt an tâm, lại nhìn về phía Giang Chính Thiên, nói: "Giang Chính Thiên, điều ông muốn đều đã sắp xếp xong xuôi."

Giang Chính Thiên là người trải qua không ít sóng gió, mấy chục năm qua không ít lần giúp người khác ở sau lưng làm chuyện xấu, ông ta làm sao có thể tùy tiện tin tưởng người khác, chưa thực sự an toàn, làm sao có thể mở miệng đem chuyện nói ra.

Ông ta còn nói: "Các người đích thân đưa ta tới sân bay, ta an toàn lên máy bay, trước khi máy bay cất cánh mấy phút ta sẽ đem chuyện các người muốn biết nói ra."

"Xe đã chuẩn bị xong, chúng tôi đưa ông tới sân bay." Trần Việt sớm ngờ tới Giang Chính Thiên sẽ không dễ dàng nói ra, cũng đã sớm ngờ tới Giang Chính Thiên sẽ có hành động này, cho nên anh ngay cả xe cũng đã cho người chuẩn bị xong.

Giang Chính Thiên cho là có thể đem anh ăn sạch, anh phải để cho Giang Chính Thiên biết cái gì mới gọi là ăn thịt người chân chính không nhả xương.

Nhìn Trần Việt xử lý chuyện quyết đoán, Giang Nhung không khỏi không thừa nhận, bản thân kém anh quá nhiều.

Bất kể gặp phải vấn đề như thế nào, Trần Việt đầu tiên sẽ đưa ra cách giải quyết trước, hơn nữa cho tới bây giờ không có xuất hiện chỗ sơ hở nào.

Mà năng lực này của anh, tuyệt đối không phải một sớm một chiều có thể luyện được, đều là do anh nhiều năm rèn luyện mà ra.

Trần Việt càng có năng lực, càng biểu hiện như không có gì, trong lòng Giang Nhung càng vì anh mà đau lòng.

Giang Chính Thiên yêu cầu Trần Việt cùng ông ta ngồi chung một chiếc xe, Trần Việt cũng đồng ý, Giang Chính Thiên sợ hãi, giống như ông ta đã dự đoán trước.

Hơn nửa tiếng đồng hồ, đoàn xe của bọn họ cùng nhau đến sân bay quốc tế Giang Bắc, Trần Việt dẫn Giang Nhung đi lối đi đặc biệt, đưa Giang Chính Thiên qua cổng để lên máy bay.

Giang Chính Thiên vì bảo vệ tính mạng, tất cả mọi chuyện đều phải làm cẩn thận, Trần Việt đưa ông ta đến cửa lên máy bay còn chưa đủ, ông ta còn bắt Trần Việt phải đưa ông ta lên máy bay.

Giang Chính Thiên mỗi lần nói ra một yêu cầu, Trần Việt đều làm theo, không có bất kỳ dị nghị, ôn thuận giống như là một bậc con cháu bày tỏ sự tôn kính với người lớn vậy.

Sau khi lên máy bay, Giang Chính Thiên mới yên tâm, nhưng vẫn không có buông lỏng cảnh giác.

Ông ta còn nói: "Con rể ngoan, con gái ngoan, ta vẫn là không yên lòng đem chân tướng sự việc nói cho các con, các con nói nên làm sao thì được?"

Giang Nhung giận đến muốn đánh người, nhưng vừa bị Trần Việt giữ lại, Trần Việt nói với Giang Chính Thiên: "Điều kiện gì cứ nói."

Giang Chính Thiên còn nói: "Ta biết cháu ngoại ta dáng dấp đặc biệt dễ thương, vừa đáng yêu lại hiểu chuyện, vô cùng được yêu quý."

"Ông đừng hòng có ý định gì với tiểu Nhung Nhung. " Giang Nhung quả thực nhịn không nổi nữa, không biết Trần Việt từ trước đến giờ cao cao tại thượng vì cái gì có thể thỏa mãn các loại yêu cầu vô lý mà Giang Chính Thiên nói.

"Thật ra thì ta chính là không yên tâm, ta lo lắng ta vừa mở miệng đem bí mật nói ra, cậu liền trở mặt không nhận người." Giang Chính Thiên thở dài một tiếng, còn nói: "Các người phải lấy con gái ra để thề độc. Nếu như sau khi ta nói ra chân tướng, cậu sẽ trở mặt không nhận người, như vậy con gái các người Trần Nhạc Nhung không sống tới bốn tuổi."

"Giang Chính Thiên, con mẹ nó ông đủ quá lắm rồi!" Giang Nhung một mực chịu đựng, trước những điều kiện Giang Chính Thiên nói ra cũng có thể cắn răng nhịn xuống.

Nhưng mà tên cầm thú này, ông ta lại mở miệng nguyền rủa tiểu Nhung Nhung của bọn họ.

"Chỉ cần các người tuân thủ cam kết, con gái hai người tự nhiên không có việc gì." Giang Chính Thiên nhìn Trần Việt, lại nhìn Giang Nhung, nói: "Chẳng lẽ các người chờ ta đem bí mật nói ra, các người liền muốn động thủ với ta?"

"Lời thề độc này tôi thề." Trần Việt nhìn Giang Chính Thiên, cười như không cười nói: "Nếu như tôi lật mặt với ông không nhận người, như vậy con gái tôi không sống qua bốn tuổi."

Đứa trẻ ba tuổi đó, là tâm can bảo bối của Trần Việt và Giang Nhung, bất kể loại thề độc này là thật hay giả, Giang Chính Thiên tin, Trần Việt cũng sẽ không đưa đứa bé ra mạo hiểm.

Trần Việt dám lấy đứa bé kia ra nói, như vậy chứng minh Trần Việt thật không có nghĩ tới đem ông xử lý.

Sau khi nghĩ thông suốt, Giang Chính Thiên cũng yên lòng, ông nói: "Năm đó tai nạn xe cộ của Tiêu Viễn Phong, là do lão bất tử nhà họ Trần kêu ta đi làm, tất cả quá trình là ông ta sắp xếp. Ta lúc ấy lo lắng xong chuyện ông ta sẽ diệt trừ khử ta, trước đó có giữ lại chứng cớ. Cái chứng cớ đó, ta gởi cho Tiêu Viễn Phong. Tại sao lão bất tử nhà họ Trần phải giết Tiêu Viễn Phong, đó là bởi vì Tiêu Viễn Phong hại chết người rất quan trọng của lão bất tử.