Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 664: Đám cưới thế kỷ




"Nếu em có thể đoán được thì đã không hỏi anh." Giang Nhung nghiêng đầu, ai oán nhìn Trần Việt một chút, nhưng do cô đang đeo bịt mắt, Trần Việt không hiểu được ánh mắt của cô.

"Ừm, không đoán được mới tốt." Đoán được anh làm gì sẽ không còn ngạc nhiên nữa, vậy khoảng thời gian này giấu diếm cô còn ý nghĩa gì nữa.

Giang Nhung: "..."

Người đàn ông này, còn không chịu nói chuyện tử tế?

Rất muốn đánh cho anh một trận, làm sao bây giờ?

...

Cỗ xe ngựa đi dọc theo đường cái ven đảo nhỏ khoảng nửa giờ, rốt cuộc cũng dừng lại, đoàn xe đi theo sau xe ngựa cũng dừng ở phía sau, khung cảnh cực kỳ tráng lệ.

Đã tới chỗ cần đến, Giang Nhung vẫn không biết rốt cuộc hôm nay Trần Việt muốn làm gì.

Bởi vì đôi mắt không nhìn thấy gì, cô chỉ có thể nắm chặt tay Trần Việt, lúc này đối với cô mà nói, Trần Việt chính là đôi mắt của cô.

Trần Việt vỗ vỗ tay của cô trấn an, đỡ cô đi xuống xe ngựa, ghé vào bên tai cô nói nhỏ: "Giang Nhung, anh sẽ lấy bịt mắt của em xuống."

"Ừm." Giang Nhung nhẹ nhàng lên tiếng.

Không biết vì sao, Giang Nhung bỗng nhiên có chút lo lắng, không biết sau khi bỏ bịt mắt ra, cô sẽ nhìn thấy gì?

Ngay khi Trần Việt bỏ bịt mắt của cô ra, Giang Nhung theo bản năng nhắm hai mắt lại, hít sâu một hơi, sau đó mới từ từ mở mắt ra.

Ngay khi cô mở mắt ra, xuất hiện ở trước mắt Giang Nhung là một nhà thờ vô cùng cổ điển, xung quanh nhà thờ là hoa tươi trải rộng, trông giống như chốn thần tiên.

Cảnh tượng giống như trong mơ, Giang Nhung không dám tin chuyện trước mắt cô nhìn thấy tất cả là thật, giống như là một giấc mơ đẹp dành riêng cho cô.

Thảm đỏ trải thật dài dưới chân, thảm đỏ dẫn thẳng tới lối vào nhà thờ, hai đầu thảm đỏ vây đầy khách quý từ xa đến và phóng viên.

Nhìn phía trước, ba Trần, mẹ Trần, Trần Tiểu Bích, một nhà ba người Tiêu Kình Hà và Lương Thu Ngân đều ăn mặc chỉnh tề đứng ở giữa thảm đỏ, ý cười đầy mặt nhìn bọn họ.

Đương nhiên, điều hấp dẫn ánh mắt Giang Nhung nhất vẫn là Tiểu Trạch và Tiểu Nhung Nhung đang đứng ở trước đám người.

Hai đứa bé, một đứa mặc âu phục, một đứa mặc áo cưới bản nhỏ, trong tay mỗi đứa còn cầm một bó hoa tươi màu hồng phấn cực kỳ đáng yêu.

Lúc bọn họ đến, camera trên tay của các phương tiện truyền thông được mời đến nhắm ngay vào bọn họ, đèn flash vang lên tanh tách không ngừng, như là phải dùng camera để ghi lại hôn lễ thế kỷ này.

Tiêu Kình Hà mặc âu phục màu đen bước từng bước về phía trước, một tay dắt Tiểu Nhung Nhung, một tay dắt Tiểu Trạch, bước chân chậm rãi đi về phía Giang Nhung.

Nhìn thấy bọn họ càng ngày càng đi tới gần, Giang Nhung há to miệng, lại kích động đến mức không biết nên nói cái gì, chỉ là tất cả trước mắt dần dần trở nên mơ hồ không rõ.

Tại sao Trần Việt có thể như vậy?

Kết hôn một chuyện lớn như vậy sao lại không nói trước nói cho cô, nhất định phải để cô ở trước mặt nhiều khách khứa và truyền thông như vậy khóc cho anh xem?

Ngay tại lúc Giang Nhung kích động đến có chút bối rối, một bàn tay mạnh mẽ nhẹ nhàng giữ lấy eo của cô, nhẹ nhàng kéo cô tới gần bên cạnh anh.

Anh nói: "Giang Nhung, đây là đám cưới của chúng ta, anh nợ em năm năm, hôm nay anh bổ sung, hy vọng em không trách anh."

Giọng nói của Trần Việt vẫn trầm thấp gợi cảm giống như bình thường, nghe mê hoặc lòng người như vậy, khiến người ta say mê trong đó.

Cô vui vẻ còn không kịp, làm sao lại trách anh?

Chỉ là đám cưới này, ngay cả khi nghĩ đến cô cũng không dám tin, bây giờ lại xuất hiện chân thực ở trước mắt của cô.

Cô xúc động, xúc động đến mức không biết làm thế nào, không biết nên đối diện như thế nào với tình huống đột nhiên xảy ra trước mắt, bởi vì cô không chuẩn bị chút tâm lý nào.

"Có anh ở đây, em đi theo anh là được." Giọng nói trầm thấp từ tính của Trần Việt một lần nữa truyền đến trong tai Giang Nhung.

Lần nữa nghe được lời nói này của Trần Việt, trong nháy mắt lòng Giang Nhung bình tĩnh hơn rất nhiều, cô không chuẩn bị tâm lý, nhưng cô có Trần Việt.

Ừm!

Cô gật đầu, có anh ở đây, cô đi theo anh là tốt rồi.

Anh là mắt của cô, là phương hướng của cô, là tất cả của cô!

Trần Việt đưa tay ra nhẹ nhàng nâng mặt Giang Nhung lên, cúi đầu hôn xuống nước mắt ở khóe mắt cô: "Từ hôm nay trở đi, tất cả mọi người đều biết Giang Nhung là vợ của Trần Việt. Từ nay về sau, nếu ai dám làm em rơi một giọt nước mắt, anh tuyệt đối không dễ dàng tha thứ cho người đó, bao gồm cả bản thân anh."

Giọng nói của Trần Việt không lớn, nhưng là từng câu từng chữ nói năng có khí phách, dường như lực sát thương trong từng câu từng chữ có thể xuyên qua màng nhĩ tất cả mọi người.

Lời nói này của anh được người quay phim ghi lại đồng thời được phát trực tiếp trên mạng internet, nói cách khác, lời nói này của Trần Việt, không chỉ là nói cho anh và những người ở đây nghe, mà là nói cho người của toàn thế giới nghe.

Giang Nhung là vợ của anh, là anh dùng chính sinh mang của mình để bảo vệ, nếu ai mẹ nó còn dám có ý đồ với cô thì tự gánh lấy hậu quả!

Về phần hậu quả như thế nào, chắc chắn Trần Việt sẽ không nói tỉ mỉ ở đây trong trường hợp này, chuyện Diệp Diệc Thâm không phải là ví dụ sống sờ sờ kia à.

"Không được khóc!" Giang Nhung không muốn khóc, nhưng lại không kiềm chế nổi nước mắt, Trần Việt chuẩn bị tất cả mọi thứ khiến cô vô cùng cảm động.

"Ngoan, không khóc!" Trần Việt vươn tay, dùng ngón tay cái thô ráp của mình nhẹ nhàng lau đi nước mắt của cô: "Em khóc, anh sẽ đau lòng."

"Là em hạnh phúc!" Giang Nhung cắn môi một cái, gắng sức kiềm chế nước mắt, cô cũng không muốn Trần Việt vì cô mà đau lòng.

Rốt cục, Tiêu Kình Hà dẫn theo Tiểu Trạch và Tiểu Nhung Nhung cũng đi tới trước mặt bọn họ.

Tiêu Kình Hà cười cười, nói: "Cô dâu xinh đẹp nhất của chúng ta, trên trời dưới đất, nhiều như vậy camera chĩa vào em, em không sợ khóc trôi mất lớp trang điểm à?"

Giang Nhung lườm anh ta một cái, người này cuối cùng có phải anh trai ruột của cô hay không?

"Ba!" Tiểu Nhung Nhung đột nhiên buông tay Tiêu Kình Hà ra nhào về phía ba của cô bé.

Sáng sớm hôm nay, những người lớn tuổi trong nhà đã dặn dò cô bé rất kỹ, không thể quấn lấy ba đòi ôm, phải làm cô phù dâu nhỏ xinh đẹp nhất cho ba mẹ.

Thế nhưng vừa nhìn thấy ba mẹ đi tới, cô bé đã đứng không yên, sớm đem lời dặn dò của những người lớn kia ném hết ra sau đầu, ôm bó hoa nhào đến trong ngực ba mình.

Trần Việt cúi người liền đón được thân thể nho nhỏ của cô bé chạy đến, ôm hôn cô bé: "Nhung Nhung, sao vậy?"

"Nhung Nhung nhớ ba và mẹ." Cô bé đi lên hôn ba, lại quay đầu hôn mẹ đang đứng ở bên cạnh ba một cái: "Mẹ thật xinh đẹp."

"Cảm ơn bảo bối đã khen!" Giang Nhung rưng rưng nước mắt mà cười, có thể được con gái khen ngợi, đối với Giang Nhung mà nói, so với bất kỳ người nào khen ngợi đều quý giá hơn.

"Nhung Nhung và mẹ đều xinh đẹp như nhau!" Tiểu quỷ này thật sự là một tiểu yêu tinh, vốn dĩ là khen ngợi mẹ mình, lại chuyển qua khen chính mình.

Giang Nhung sờ sờ đầu nhỏ của cô bé: "Không, Nhung bảo bối của chúng ta là xinh đẹp nhất."

Được mẹ mình khen ngợi, Tiểu Nhung Nhung lại quay đầu nhìn về phía ba cô bé, hy vọng ba có thể khen ngợi cô bé.

"Mẹ con nói đúng, Nhung bảo bối của chúng ta là xinh đẹp nhất." Trần Việt xoa nắn mặt của tiểu quỷ này, lại nói: "Nhưng hôm nay mẹ con mới là nhân vật chính, Nhung Nhung phải nghe lời ông bà nội và cô út."

"Nhung Nhung không muốn nha." Sáng sớm ba liền đem cô gửi cho ông bà nội, thế nhưng mình muốn ở cùng ba mẹ cơ.

Mình không muốn trong mắt ba mẹ đều chỉ nhìn thấy đối phương, mà hoàn toàn phớt lờ mình như vậy.