Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 687: Thời gian gặp nhau chưa trưởng thành




"Thật có lỗi! Là tôi thất lễ!" Trần Nhạc Nhung trừng mắt nhìn, nhanh chóng che giấu tâm trạng thấp thỏm không yên, nở một nụ cười tự tin quen thuộc trên khuôn mặt: "Cảm ơn, ngài Tổng thống đại nhân đại lượng, không trừng trị tội chúng tôi tự tiện xông vào văn phòng của ngài."

Cô nhìn anh, ánh mắt không còn tràn ngập chờ mong, lúc này hoàn toàn là đang nhìn một người xa lạ, tỉnh táo bình thản.

Nhìn Trần Nhạc Nhung như vậy, trong lòng Quyền Nam Dương có cái gì hung hăng xẹt qua, lại vẫn bình tĩnh nói: "Cô bé, sớm đi về nhà, một mình bên ngoài, người nhà của em sẽ lo lắng cho em."

Cô cười yếu ớt, tươi cười không sáng lạn giống như vừa rồi, chỉ xuất phát từ lễ phép: "Cảm ơn Ngài Tổng Thống, ngài thực là một Tổng Thống tốt bụng bảo vệ người dân."

Phải, theo quan điểm của mẹ anh, anh là một người con hiếu thảo.

Đối với người dân của mình, anh là một Tổng Thống tốt, yêu dân như con.

Nhưng anh không phải là anh trai tốt của Trần Nhạc Nhung!

Cô một thân một mình vượt qua trăm sông ngàn núi tìm đến anh, thật vất vả đi đến bên cạnh anh, nhưng mà anh lại không có cách nào nhận ra cô.

Lúc cô còn rất nhỏ, rõ ràng là anh chính miệng hứa với cô, nhất định sẽ ở bên cạnh của cô bảo vệ cô, cùng cô từ từ lớn lên.

Nhưng mà cuối cùng anh vẫn lựa chọn trở lại quốc gia của mình, gánh vác trách nhiệm mà mình nên gánh vác, bởi vậy anh từ bỏ cô.

Lúc cô còn rất nhỏ, cũng chính miệng anh nói cho cô biết, sau khi cô lớn lên mang theo dây chuyền anh đưa cho cô tìm đến anh.

Bây giờ cô đã tìm thấy anh, cô lại chính miệng hỏi anh có phải là anh Liệt của cô không...

Cô bé này, từ nhỏ liền thông minh lanh lợi, nhìn người nhìn chuyện, đặc biệt thông suốt, không phải là anh không có nghĩ tới, khi cô nhìn thấy anh thì có thể nhận ra anh.

Nhưng mà lúc cô mở miệng hỏi anh, anh vẫn đang vô cùng kinh ngạc.

Lần cuối cùng cô nhìn thấy anh thì cô vẫn chưa tới năm tuổi, hôm nay hơn mười năm qua đi, lúc trước nhỏ như vậy, còn có thể nhận ra anh trong nháy mắt, có thể nào làm cho người ta không khiếp sợ.

Quỷ biết rõ, anh muốn ôm cô vào trong ngực đến mức nào, nói cho cô biết, anh là anh Liệt của cô, những năm này anh một mực chờ đợi cô chậm rãi trưởng thành.

Nhưng trên vai anh gánh vác trọng trách ảnh hưởng đến sự thịnh vượng của quốc gia, trước kia anh không thể tùy hứng làm bậy, bây giờ anh cũng không thể.

Anh chỉ có thể chờ đợi, đợi cho đến khi hai chuyện anh cầm trên tay được thực hiện, anh có thể hoàn toàn đảm bảo an toàn cho cô, lúc đó anh có thể nói cho cô biết.

—— Đúng vậy, Nhung Nhung, anh là anh Liệt của em!

"Tôi đi trước." Gật đầu với Ngài Tổng Thống, Trần Nhạc Nhung không có nhìn anh một cái, xoay người liền đi.

Lưng của cô thẳng tắp, tư thế cô đi đường thoạt nhìn vô cùng kiêu ngạo, như là nói vừa mới rồi bất quá là cô nhận lầm người mà thôi, không có vấn đề gì.

Cô biết rõ, là cô nhận lầm người, người này tên là Quyền Nam Dương chỉ là tổng thống mới của nước A, anh ta và anh Liệt của cô không có một chút quan hệ nào.

Bởi vì nếu anh là anh Liệt của cô..., lúc nhìn thấy cô, anh tuyệt đối sẽ không bao giờ giả vờ không biết cô.

Cho tới nay, cô vẫn khẳng định như vậy, vô luận ở bất cứ lúc nào anh Liệt của cô cũng sẽ không làm chuyện làm cho cô thương tâm khổ sở.

Dù là lúc anh Liệt ở bên cạnh của cô, cô còn rất nhỏ, nhưng mà cô nhớ rõ ràng như thế, chắc chắn như thế!

Trần Nhạc Nhung vừa quay người lại, Quyền Nam Dương cũng xoay người theo, anh vô ý thức muốn tiếp cận giữ cô, vừa mới vươn tay lại thu trở về.

"Nhung Nhung, một lần nữa cho anh Liệt một ít thời gian!" trong lòng anh, không tiếng động nói với cô, một lần nữa cô cho anh một chút thời gian là tốt rồi.

"Nhạc Nhung, đợi tôi với." Lâm Thiến Thiến vội vã đuổi theo, nhưng mà Trần Nhạc Nhung đi quá nhanh, chân của cô lại quá ngắn, đuổi một hồi lâu mới đuổi theo kịp: "Nhạc Nhung, cô đừng khổ sở, Ngài Tổng Thống cũng không phải là anh Liệt của cô."

"Tôi không có khổ sở..." Trần Nhạc Nhung không muốn thừa nhận mình khổ sở, bởi vì cô cũng không biết tại sao phải buồn vì một người xa lạ.

Cô không thích dáng vẻ của anh, chính là cô không thể kiểm soát tâm tình của mình. Loại không khống chế được tâm tình là chuyện trước kia cô chưa từng trải qua.

"Nhạc Nhung, cô đừng có gấp, chỉ cần anh Liệt của cô thật sự tồn tại, như vậy cô nhất định có thể tìm được anh ấy rồi." Lâm Thiến Thiến ngây ngốc an ủi Trần Nhạc Nhung.

Trần Nhạc Nhung vừa nghe, có chút nóng nảy: "Lâm Thiến Thiến, lời này của cô là có ý gì? Chẳng lẽ cô hoài nghi anh Liệt của tôi là người tôi tưởng tượng ra được sao?"

Lâm Thiến Thiến khoát tay: "Nhạc Nhung, tôi không phải ý tứ kia..."

Trần Nhạc Nhung hỏi tới: "Vậy cô có ý gì?"

Lâm Thiến Thiến cắn môi, không đếm xỉa đến: "Nhạc Nhung, tôi không phải đả kích sự nhiệt tình của cô tìm anh Liệt. Nói thật, mỗi ngày cô đều nhắc tới anh Liệt mà một tấm hình cũng không có, lúc đó cô còn rất nhỏ, rốt cuộc có người này hay không thật sự rất khó nói."

Trần Nhạc Nhung đau lòng cắn răng: "Lâm Thiến Thiến!"

Lâm Thiến Thiến còn nói: "Còn nữa, nếu anh Liệt của cô thật sự thương yêu cô như cô nói vậy, sao anh ta không tới nhìn cô trong hơn mười năm nay?"

Trần Nhạc Nhung cắn môi, hai tay nắm thành quả đấm, môi bị cô cắn ra máu, lòng bàn tay bị cô véo ra máu, nhưng cô lại không biết đau đớn.

Lâm Thiến Thiến tiếp tục nói: "Có lẽ, anh ta là người thương yêu cô như cô nói vậy, nhưng mà những năm này anh ta không có gặp cô, cô nói coi có nguyên nhân gì? Nhạc Nhung, anh Liệt của cô có khả năng đã sớm không còn trên thế giới này rồi."

Không còn trên thế giới này rồi!

Lông mày Trần Nhạc Nhung nhíu lại, có chút híp mắt nhìn về phía Lâm Thiến Thiến: "Anh Liệt của tôi không đến nhìn tôi, nhất định là có nguyên nhân của anh ấy. Hơn nữa tôi tin tưởng, anh ấy nhất định sẽ nhớ rõ tôi. Lâm Thiến Thiến, nếu từ nay về sau cô còn dám nói bậy câu nào, hãy đợi đấy."

Những giả thiết này của Lâm Thiến Thiến, những năm này, không phải là Trần Nhạc Nhung không có nghĩ tới, nhưng mà cô càng muốn tin tưởng anh Liệt là thân bất do kỷ, những năm này bị chuyện khác trì hoãn mới không tới nhìn cô.

Vừa mới thấy Trần Nhạc Nhung rất buồn, Lâm Thiến Thiến cũng lo lắng cho cô, nhất thời không có chú ý đúng mực liền nói lo lắng trong lòng mình ra.

Mắt thấy mình càng khuyên, Trần Nhạc Nhung càng thương tâm hơn, Lâm Thiến Thiến cực kỳ hối hận: "Nhạc Nhung, vừa mới rồi tôi cũng chỉ nói hưu nói vượn, cô chớ để ở trong lòng. Cô yên tâm đi, tôi sẽ luôn ở bên cô tìm anh Liệt của cô."

"Không cần." Trần Nhạc Nhung bỏ qua tay của Lâm Thiến Thiến: "Cảm ơn hai ngày này cô tiếp đãi. Tiếp theo tôi sẽ tự mình đến khách sạn."

Những năm này, có thể làm cho cô kiên trì với niềm tin của mình là, cô tin tưởng anh Liệt nhất định còn sống, anh Liệt không đến nhìn cô, là vì có rất nhiều nguyên nhân, cũng không phải là không muốn nhìn cô.

Chính vì ôm niềm tin như vậy, cho nên cô mới không chùn bước trên hành trình tìm kiếm anh Liệt.

"Nhạc Nhung, cô không nên tức giận..." Mắt thấy Trần Nhạc Nhung phải đi, Lâm Thiến Thiến tức giận đến sắp khóc rồi.

"Thiến Thiến, tôi không có giận cô." Trần Nhạc Nhung cười cười: "Chỉ là tôi có tính toán của mình, không thể một mực quấy rầy các nguời."