Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 257




Tiết Bỉnh kéo Lý Vi An lên xe của mình.

Lý Vi An có chút không tự nguyện. Tiết Bỉnh đã gặp qua nhiều người, Anh lập tức nhìn ra chút tâm tư nhỏ của Lý Vi An.

Vừa khởi động xe, anh vừa nói với Lý Vi An bên cạnh:

- Vi An, cùng là đồng nghiệp nên tôi nhắc nhở một câu, cô không nên nghĩ như thế, tuyệt đối không được nghĩ lung tung, biết chưa?

Lý Vi An có chút không vui

  • Chẳng lẽ tôi so với Tần tiểu thư thì kém cỏi hơn sao? Tôi không đẹp bằng cô ta ư? Dáng người cũng không bằng sao? Tôi đối với sếp không đủ tốt sao? Tôi tự nhận thấy tôi cũng không kém gì cô ta!
  • Đúng, cô không có gì kém cô ấy cả, thế nhưng vì sao thiếu chủ lại thích cô ấy mà không thích cô?
  • ...
Lý Vi An buồn bã quay mặt sang phía cửa xe.

Lát sau mới mở miệng hỏi Tiết Bỉnh,

  • Sếp thích Tần tiểu thư đến như thế sao?
  • Thích, vô cùng thích!
Về điểm này, Tiết Bỉnh có thể làm chứng, hắn rất rõ tình cảm của thiếu chủ đối với thiếu phu nhân.

- Nếu như thật sự thích như vậy thì anh ấy sao nỡ lòng rời xa cô? Đã rời xa như vậy thì tình cảm chắc chắn không đậm sâu như mọi người vẫn nghĩ!

Lý Vi An cố tìm một cơ hội cho mình.

Tiết Bỉnh nói một cách sâu sắc:

- Trong 6 năm này thiếu chủ sống như thế nào, cô còn không biết sao?

Lý Vi An mím chặt môi đỏ, ánh mắt một lần nữa hướng về phía bên ngoài nhìn cảnh vật lướt qua, đáy mắt hiện lên sự đau khổ.

Tiết Bỉnh lại hỏi:

- Nếu như là cô, cô sẽ lựa chọn thế nào? Để cho người nhà biết mình đã chết hay để cho họ sống cuộc sống sống không bằng chết?

Lý Vi An cắn chặt môi, không nói lời nào, đáy mắt như tràn ngập sương mù.

Tiết Bỉnh cổ họng cũng đắng chát mấy phần, khàn giọng tiếp tục nói:

- Cô cho Thiếu chủ kiên trì nhiều năm như vậy là vì cái gì? Nếu không phải vì mẹ con cô ấy, anh ấy có thể kiên trì cho đến bây giờ sao?

Lý Vi An mũi chua xót, môi mím chặt, không nói gì thêm.

......

Mộ Sở đầu tựa vào ghế, nặng nề ngủ.

Bởi vì sốt cao, hai gò má cô đỏ bừng, chóp mũi cao cũng đỏ lên.

Dáng vẻ này của cô thêm vài phần đáng yêu, nhưng cũng thêm vài phần thương xót.

Lâu Tư Trầm ánh mắt nặng nề nhìn cô, đưa tay tới sờ thử trán cô, vẫn sốt như cũ, nhưng so với lúc nãy thì khá hơn một chút.

Hắn tiện tay cho nhiệt độ trong xe cao thêm một chút, cởi áo khoác trên người ra, đắp lên người cô, sau đó nhắm mắt lại ngủ cùng cô.

Trong khoang xe chỉ có hai người bọn họ, trong không khí phảng phất tràn ngập một loại hương vị làm cho tim hắn đập nhanh hơn, từng chút từng chút một, lấp đầy nội tâm trống rỗng của hắn.

Lúc này, trên người hắn chỉ còn một chiếc áo sơ mi trắng, hơn nữa đang đầu mùa xuân, tiết trời vẫn đang còn lạnh nhưng hắn chỉ cảm thấy tất cả mọi thứ trong không khí này đều thật ấm áp, như đang ôm lấy hắn. Hít thở thật sâu, hắn xúc động muốn đưa tay ôm người phụ nữ bên cạnh vào lòng, nhưng cuối cùng vẫn là tự kiềm chế chính mình.

Khi Mộ Sở tỉnh lại, Lâu Tư Trầm đã ngủ.

Phát hiện trên người có áo của hắn, cô không kìm được vui mừng cười ra tiếng.

Cơ thể mềm mại rướn về phía trước, dựa cằm trên bờ vai chất phác của hắn, khuôn mặt đỏ bừng xích lại gần định xấu xa hà một hơi vào mặt hắn, lại nhớ tới mình đang là bệnh nhân nên vội vàng thu đầu về.

Đừng lây cảm cho hắn là được rồi.

Mộ Sở cách xa khoảng nửa mét, ngắm mỹ nam đang ngủ trước mặt.

Phải nói rằng, người đàn ông này thật đẹp trai!

Mặc dù so với sáu năm trước đã gầy đi không ít, tóc cũng ngắn hơn, nhưng không hề mảy may ảnh hưởng tới sức hấp dẫn của hắn.

Mộ Sở nhịn không được suy nghĩ một vấn đề, Tô Thành Lý cùng Vương Lệ Khởi thực sự lợi hại? Sao có thể sinh ra một người đàn ông hoàn mỹ đến như vậy!

- Gương mặt góc cạnh rõ ràng...

Mộ Sở dựa đầu vào ghế, si ngốc nhìn hắn, tay nhỏ mảnh khảnh không kìm được sờ trên khuôn mặt anh tuấn của hắn.

- Sống mũi cao...

Ngón tay dừng lại trên sống mũi cao cao.

Dưới sống mũi là đôi môi mỏng gợi cảm.

Người ta nói, người có đôi môi như thế này, phần lớn đều là những người bạc tình bạc nghĩa, nhưng:

- Anh là người bạc tình sao?

Mộ Sở cảm thấy hắn từ trước đến nay không phải là loại người đó.

Cho dù lúc trước hay là hiện tại, cô đều tin tưởng, hắn không phải người như thế!

Tay nhỏ xẹt qua chóp mũi của hắn, muốn vuốt ve đôi môi gợi cảm, nhưng lòng bàn tay mềm mại còn chưa kịp chạm tới trong phút chốc đã bị một bàn tay lớn lạnh lẽo đưa ra dùng sức nắm lấy.

Sau đó, chỉ thấy người đàn ông đang ngủ say chậm rãi mở đôi mắt lim dim.

- Làm gì vậy?

Hắn hỏi cô.

Âm thanh mệt mỏi, còn toát ra mấy phần nghiêm nghị.

Mộ Sở bị bắt tại chỗ, không chút hoảng hốt

- Anh cho rằng tôi đang muốn làm gì?

Lâu Tư Trầm hất tay cô ra

- Tỉnh rồi thì xuống xe đi.

Nói xong, hắn đẩy cửa xe ra, đi xuống trước.

Quản gia sớm đã đứng ở cổng, nhìn thấy Lâu Tư Trầm từ trong xe ra, ông vội vàng bước lên phía trước, đẩy xe lăn qua.

Lâu Tư Trầm dặn dò quản gia

  • Xách hành lí của Tần tiểu thư đi vào!
  • Vâng.
Quản gia nhận lệnh.

Lúc này, Mộ Sở đã xách hành lí, từ phía sau đi tới, cô nghe thấy mệnh lệnh của Lâu Tư Trầm, vội khoát tay:

- Không cần, không cần, tôi tự làm được, ông để ý anh ấy là được.

Mộ Sở nói xong, tựa như lực sĩ, xách theo hành lí cồng kềnh bước nhanh vào trong biệt thự, tư thế kia hoàn toàn không có biểu hiện gì là của một bệnh nhân.

Mộ Sở nghênh ngang đi vào biệt thự, hoàn toàn có dáng vẻ như chủ nhân của căn biệt thự, không chút khách khí, cũng không xa lạ gì.

- Sở Sở?!

Tiểu Nhật Lâm trong phòng đang chơi trò xếp gỗ, bỗng nhiên thấy Mộ Sở xuất hiện còn tưởng mình đang mơ.

Cậu bé đứng lên, lập tức vọt tới trước mặt Mộ Sở, hưng phấn ôm cô

  • Sở Sở? Là dì thật sao? Con không nằm mơ chứ?!
  • Là dì đây!
Mộ Sở dịu dàng vuốt ve cái đầu nhỏ của Nhật Lâm, lại nói:

  • Đi đi đi, cách dì xa một chút, dì bị cảm, bây giờ đang bị bệnh, con cẩn thận bị lây đó.
  • Con không sao, con rất khỏe mà!
Tiểu Nhật Lâm cứ dính vào người Mộ Sở, không chịu buông ra, như đang sợ nếu buông ra thì người sẽ biến mất luôn.

- Người này là?

Má Trần nghe tiếng cũng từ trong phòng ăn đi ra, thì nhìn thấy Mộ Sở.

- Má Trần, Tần Mộ Sở

Lâu Tư Trầm giúp hai người họ giới thiệu một cách đơn giản nhất.

- Tần tiểu thư, xin chào.

Má Trần nhiệt tình chào hỏi Mộ Sở, nghĩ thầm người phụ nữ đến đây lần trước chắc hẳn là cô ấy rồi!

Cũng không nghĩ tới việc có ngày cậu chủ sẽ chủ động mang phụ nữ về nhà. Chuyện này đúng là lần đầu tiên!

  • Má Trần, xin chào! Sau này mong bà chăm sóc nhiều hơn.
  • Chắc chắn rồi, chắc chắn rồi
Má Trần liên tục gật đầu

Lâu Tư Trầm nói với Má Trần:

  • Má Trần, cô ấy bị cảm, bà nấu cho cô ấy một ít canh nóng đi!
  • Vâng, vâng! Tôi sẽ chú ý.
Thực ra, đây cũng là lí do mà Lâu Tư Trầm kêu Mộ Sở đến nhà mình, cũng là vì có Má Trần. Về phương diện đồ ăn dinh dưỡng Má Trần là người rất thành thạo, giao Mộ Sở cho bà chăm sóc thì hắn yên tâm nhất.

  • Má Trần, đưa Tần tiểu thư vào phòng đi!
  • Vâng. Tần tiểu thư, mời theo tôi.
  • Được, cảm ơn.
Mộ Sở xách hành lí đi theo Má Trần lên tầng 2.

Tiểu Nhật Lâm như con chim hỉ thước, mừng rỡ chạy theo hai người cùng đi lên phòng Mộ Sở. Má Trần thay Mộ Sở sắp xếp giường chiếu, vừa cao hứng hỏi Mộ Sở:

  • Tần tiểu thư, cô là người phụ nữ đầu tiên mà Lâu tiên sinh mang về nhà!
  • Lần đầu tiên?
Mộ Sở nháy mắt mấy cái, nghi ngờ câu nói của Má Trần, cố ý dò hỏi:

  • Má Trần, Lâu tiên sinh chưa kết hôn sao? Còn độc thân?
  • Đã kết hôn.
Má Trần nói.

Tiểu Nhật Lâm không nhin được chen lời,

  • Ba đã cùng mẹ con kết hôn rồi!
  • Đúng, kết hôn rồi. Nhưng cũng chỉ là chuyện lúc trước.
Ngay trước mặt Tiểu Nhật Lâm, Má Trần không nói ra rõ ràng, nhưng Mộ Sở có thể hiểu được ý tứ trong đó, mặc dù hắn đã cùng mẹ của Nhật Lâm kết hôn, nhưng giờ đã ly hôn rồi.

Chắc là như vậy.

Mộ Sở cảm thấy Má Trần dường như biết chuyện, vội thừa dịp tiếp tục hỏi:

  • Má Trần, chân anh ấy vì sao lại bị thương?
  • Tai nạn xe cộ
Má Trần vừa chỉnh ga giường, vừa nói:

  • Cụ thể tôi cũng không rõ, khi tôi tới cậu ấy đã như vậy, nghe nói là tai nạn xe cộ để lại di chứng.
  • Vậy thì...
Chẳng lẽ thật sự là tai nạn xe? Chỉ là cô suy nghĩ quá nhiều mà thôi?

- Tôi thấy thân thể của anh ấy không khỏe cho lắm, không biết đã xảy ra chuyện gì?

Má Trần lại lắc đầu:

- Chuyện này thực sự tôi cũng không rõ lắm, tôi chỉ biết là thân thể của cậu chủ thực sự không khỏe lắm, bác sĩ tư nhân luôn phải đi theo, cụ thể chuyện như thế nào, e là cũng chỉ có trợ lý Tiết biết, chúng tôi đều không hay!

Đúng thế! Đây mới là phong cách làm việc của Lâu Tư Trầm.

Từ trước đến nay hắn luôn thần bí, bất cứ chuyện gì thì phải là người thân cận mới biết được. Mộ Sở không muốn hỏi Má Trần vô ích nữa, hỏi đi hỏi lại cũng không hỏi ra cái gì.

Cô lấy ga trải giường từ tay Má Trần:

  • Má Trần cứ làm việc đi, tôi tự lo được là được rồi.
  • Cô có thể tự làm được sao?
  • Tất nhiên là có thể! Tôi đã bao nhiêu tuổi rồi chứ, chẳng lẽ mỗi ga giường thôi cũng không trải được à?
Mộ Sở nở nụ cười.

  • Được. Vậy tôi xuống dưới chuẩn bị đồ ăn, Tần tiểu thư làm xong thì xuống ăn luôn nhé, đồ ăn đã chuẩn bị xong.
  • Được!
Mộ Sở đã sớm đói bụng.

Sau khi trải ga giường xong, Mộ Sở dẫn Tiểu Nhật Lâm xuống, một mạch đi tới phòng ăn. Rút cuộc, trong phòng ăn cũng không có bóng dáng của Lâu Tư Trầm.