Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 796: Chúng Ta Từng Gặp Nhau






Lục Ngạn Diễm đi ra khỏi canteen liền gọi cho Dung Nhan, nhưng điện thoại không có ai nghe.

Lục Dung Nhan thực ra đang làm vệ sinh, điện thoại đẻ ở ngoài, cô không buồn để ý tới, cứ kệ cho nó đổ chuông. Đến khi chuông đổ tới lần thứ 10, cô thật sự không chịu được, đi ra định tắt chuông thì mới phát hiện là Giang Trình Minh gọi.

“Giang đại ca?” Lục Dung Nhan có chút nghi hoặc, “Sao lại gọi cho em? Có việc sao?”

“Em đang ở trong phòng?”

“Anh đang ở đây sao?”

“Vừa vặn tới bên này xử lý chút việc, thấy xe em đậu trong bãi đỗ xe.”

“Anh có muốn ghé uống ly trà không? Có điều, em đang làm vệ sinh nên nhà cửa có chút lộn xộn.”

“Tôi lên phụ em làm vệ sinh nhé! Chuyện gì tỉ mỉ tôi không rành, nhưng mà quét nhà lau bàn thì vẫn được.”

“Sao em lại không biết xấu hổ bắt chủ nhà đại nhân động thủ chứ?”

“Tôi tới rồi đây!”

Đang nói thì chuông cửa đã vang lên. Đúng là nhanh thật.

Lục Dung Nhan vội mở cửa, quả nhiên, liền thấy Giang Trình Minh cầmm di động đứng ở ngoài cửa.

Hai người cùng buông di động, Lục Dung Nhan cười mời hắn vào nhà, “Vào đi! Em đi pha trà! Anh muốn uống gì? Nhưng mà hình như em chỉ có hồng trà thôi! Lần trước ăn cơm xong em cũng không có ở đây, cả nhà toàn là bụi!”

Giang Trình Minh đổi giày vào nhà, “Sao tự nhiên lại về đây làm vệ sinh?”

“Em tính sau này dọn về đây ở mà!”

“Em vẫn định dọn về?” Giang trình Minh có chút bất ngờ.

Hắn cũng không biết Lục Ngạn Diễm mấy ngày nay rốt cuộc là có chuyện gì, chỉ nghe Giang Mẫn nói là bởi vì thân thể không tốt, Lục Dung Nhan mới ở nhà chiếu cố hắn.

Hắn hỏi: “Lục tiên sinh sao rồi?”

“Ổn rồi, nên em dọn về đây.”

Giang Trình Minh ngừng lại một chút, mới nói thêm: “Thật sự tính ở riêng sao?”

“…… Sẽ ly hôn mà!”

Nghĩ đến muốn ly hôn, Lục Dung Nhan trong lòng kỳ thật còn có chút buồn bã.

“Vẫn quyết định ly hôn?”

“…… Uhm.”

“Nghĩ kỹ rồi?”

“Đã sớm nghĩ kỹ rồi!”

Giang Trình Minh cười cười, không tiếp tục đề tài này, tránh để cô thương tâm, chỉ hỏi: “Còn chỗ cần dọn không, để tôi giúp nào!”

“Không cần! Anh chỉ cần ngồi uống trà là được.”

“Phòng khách quét chưa? Để anh quét nha!”

Giang Trình Minh vừa nói vừa lấy chổi ở góc tường bắt đầu quét dọn.

Lục Dung Nhan kỳ thật còn rất ngượng ngùng, “Giang đại ca, anh tới đây thì là khách, sao lại có thể để anh làm chứ?”

“Được rồi, chúng ta là bằng hữu, đừng nói khách khí vậy.”

“Vậy thì cảm ơn anh vậy!”

Lục Dung Nhan cười, quay sang bưng thùng nước định lau cửa kính, quay đầu lại nhìn Giang Trình Minh đang bận rộn quét nhà, “Giang đại ca, không biết có phải ảo giác hay không em cảm tháy anh rất quen, dường như trước kia em đã từng gặp anh.”

Giang Trình Minh nghe vậy, quay đầu lại nhìn cô, đôi mắt ôn nhuận thêm phần thâm thúy: “Em nghĩ xem!”

“A? Chẳng lẽ thật sự gặp qua??”

“……” Giang Trình Minh bật cười.

Lục Dung Nhan nói: “Chẳng lẽ là do trước đây anh tới trường thăm Tiểu Mẫn?”

“Không có.” Giang Trình Minh lắc đầu.

“hay do em và tiểu Mẫn đi chơi rồi gặp anh?”

Nhưng mà chuyện này, Lục Dung Nhan một chút ký ức đều không có.

“Cũng không phải.” Giang Trình Minh vẫn lắc đầu, “Nghĩ lại xem.”

“Hai chúng ta từ trước thật sự gặp qua?” Lục Dung Nhan thật đúng là có chút không thể tin được, cô chỉ cảm thấy Giang Trình Minh thực quen mắt, từ ánh mắt đầu tiên đã cảm thấy, nhưng cô vẫn luôn cho rằng loại cảm giác này chỉ bởi vì Giang Trình Minh nhìn đẹp trai phong độ như diễn viên nên mới cảm thấy quen mắt thôi! Không nghĩ tới, Giang Trình Minh lại bảo bọn họ thật sự từng gặp nhau trước đây!

“Gặp rồi, hơn nữa, tôi cũng không biết em là bạn của Tiểu Mẫn.”

Nếu biết, thì làm sao hắn lại bỏ qua cơ hội, hắn khẳng định sẽ liên lạc với cô, chưa biết chừng người bên cạnh cô lúc này là hắn chứ không phải người tên Lục Ngạn Diễm kia!

“A?” Lục Dung Nhan vắt hết óc nghĩ, nhưng mà thật sự không nghĩ ra.

Cô lắc đầu, ‘Em không nhớ, anh nói đi!”

“6 năm trước, em có từng đi Tam Á không?”

“6 năm trước? Tam Á??!”

Lục Dung Nhan có cảm giác như mở được chiếc rương ký ức, cô ngạc nhiên vui mừng “Không thể nào? Anh chính là người lính chụp ảnh cho em?”

“Khụ khụ khụ! Đúng thế.”

“Trời ạ!!”

Lục Dung Nhan kích động che miệng, có chút không thể tin được, “Thiệt hay giả? Nhưng khi đó anh đen lắm mà!! Hơn nữa, còn có chút béo hơn bây giờ nha? Hơn nữa, tóc cũng khác nữa!”

Cô không có cách nào ghép hình ảnh người lính thẹn thùng tươi cười ngày xưa với Giang trình Minh của hôm nay.

“…… Thật là anh?” Lục Dung Nhan vẫn không thể tin được.

“Thật là tôi!”

Giang Trình Minh gật đầu khẳng định, “Hơn nữa, còn có vật chứng.”

“Gì mà vật chứng?” Lục Dung Nhan nghi hoặc.

“Bí mật.” Giang Trình Minh, “Vật chứng không có mang theo người, cho nên, giữ lại nó cho có cảm giác thần bí, chờ lần sau tôi tặng lại cho! Em nhìn thấy nhất định sẽ phi thường vui vẻ.”

“Thật sự? Rốt cuộc là thứ gì a?”

“Lần sau gặp lại sẽ biết!”

“Trời ạ! Trái đất này thật nhỏ bé!”

Lục Dung Nhan vừa lau kính vừa cảm thán:

“Thật sự không tưởng tượng được! Lúc về em vẫn cứ nghĩ sao lại quên hỏi cách liên lạc với anh ch ứ! Thật không nghĩ tới sau nhiều năm lại có cơ hội gặp lại! Chậc chậc! Duyên phận thật sự kỳ diệu!”