Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 162




Không kịp suy nghĩ nhiều, cô bèn cười trả lời, "không có chuyện gì hết, họ vẫn ổn, cám ơn sự quan tâm của Cảnh tổng"

"Không sao thì tốt rồi." Anh ta âm thầm thở phào nhẹ nhõm, chắc hẳn lại là người bạn kia của cô ta đi cùng họ rồi.

Nếu có chuyện gì, hai người sẽ lập tức trở về nhà, nhưng bây giờ lại không sao hết, thì để cô ta lại vậy, theo kế hoạch cũ mà tiến hành.

Nhìn Cảnh Thần Hạo ngồi bên ghế thư giãn, cô ta cũng chầm chậm đi qua ngồi xuống, tuy rằng Dương Dương và Noãn Noãn không sao, nhưng mà trong lòng cô ta vẫn rất lo lắng.

Bức họa đó! Hai đứa con yêu nhất định phải nhớ rằng không được đem ra cho Đường Sóc thấy nha!

Nếu mà có thấy rồi thì đừng có giải thích, người không biết chuyện sẽ nghĩ cô bắt cá hai tay đấy!

Cô rõ ràng là không bắt cá tay nào hết.

Biểu lộ nhỏ của Bùi Nhiễm Nhiễm hoàn toàn không qua được ánh mắt để ý của Cảnh Thần Hạo, gương mặt tái xám hiện rõ ràng, nhưng anh lại thấy Nhiễm Nhiễm như quýnh lên vậy, tròng mắt không ngừng đảo động, cực kỳ xinh xắn đáng yêu.

Không thể tiếp tục ngồi yên được nữa, nếu không sẽ không kiềm chế mà nhào đầu qua cô ta thôi.

Bùi Nhiễm Nhiễm cảm thấy bóng dáng người bên cạnh mình rời đi, trong lòng cô ta thở phào nhẹ nhõm rồi, may thay Đường Sóc và Cảnh Thần Hạo không hoán đổi cho nhau, bị Đường Sóc thấy cũng còn đỡ hơn là Cảnh Thần Hạo, suy nghĩ như thế, trong lòng cô ta lại thả lỏng thêm tí.

Ngồi ngay đó không ngừng tự mình an ủi, đợi đến khi Cảnh Thần Hạo gọi cô ta đi, sự xây dựng tâm lý của cô lúc này càng dữ dội như khi cô vừa mới đến đây vậy.

Nhưng chốc lát Cảnh Thần Hạo đã có cách kích phá cô, giống như năm năm trước.

Anh ta đến bên cô, liếc cô ta một mắt, ảm đạm nói ra hai chữ, "ăn cơm"

Sau đó quay đi để lại bóng dáng chiếc lưng dài thanh quý, đi nhanh quá làm gì, cô ta vẫn chưa đồng ý mà?

Chậm rãi chạy đuổi theo kịp bước đi của anh ta, thở hổn hển nhìn anh ta, "Cảnh tổng, đã đến giờ tan sở rồi, tôi muốn về nhà."

Anh ta điều khiển bước chân chậm lại, nhưng lại không ngừng hẳn, "tăng ca"

"Tăng ca thì cũng có hết giờ làm việc chứ, bây giờ đã sáu giờ rồi!" thông thường thì, năm giờ đã hết giờ làm.

"Tăng ca là điều mà tôi muốn đề nghị, cô muốn đưa ra sự đề nghị cũng được, ngoại trừ......" Cảnh Thần Hạo mím môi không nói gì, nhưng Bùi Nhiễm Nhiễm nhận ra nét mặt anh có ý cười hời hợt, rốt cuộc có việc gì khiến anh ta vui vẻ vậy.

"Ngoại trừ cái gì?" cô ta ngước nhìn anh ta, kèm theo một chút hiếu kỳ.

"Ngoại trừ......cô là bà Cảnh."

"Khụ khụ khụ......" cô ta lập tức bước chậm lại, trong lòng không ngừng an ủi bản thân, lúc nãy chắc là cô nghe nhầm thôi, lời nói đó tuyệt đối không phải được xuất phát từ trong miệng của Cảnh Thần Hạo rồi.

Nhưng bây giờ quay lại nhìn anh ta lần nữa, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị lộ ra một nụ cười khó xử, tâm trạng của vị Boss lớn này đang rất tốt.

Anh ta hình như đã khẳng định cô ta là Bùi Nhiễm Nhiễm rồi, rốt cuộc là từ đâu ra cái kết luận như vậy, cô ta về nhà nhất định sẽ nghiên cứu cải chính, tranh thủ không phạm sai lầm nào nữa.

Hai người bước vào thang máy, cô ta mới phản ứng lại, Lợi Ngang vẫn ở dưới đó, bọn họ vẫn đợi anh ta.

"Cảnh tổng, có phải ngài đã quên người nào rồi không?" cô ta tốt bụng khẽ nhắc, vả lại lúc họ vừa mới rời đi Lợi Ngang có lẽ đã nhìn thấy, tại sao lại không đi cùng họ.

"Không quên cô là được rồi, lo lắng cho những người khác làm gì." Cảnh Thần Hạo không đồng tình trả lời.

Anh ta làm sinh nhật cho cô, chẳng lẽ lại muốn mời những người khác đến làm phiền sao?

Thang máy vẫn chưa đến tầng của nhà hàng, bỗng nhiên mở ra, cô ấy nghiêng đầu ra nhìn xem bên ngoài có người không.

Đôi mắt vừa mới đảo nhìn, thì bên chiếc eo của cô bỗng bị một cánh tay lớn bao phủ lấy, ôm chằm lấy cô ta tựa sát người anh, trong tư thế bảo vệ và chiếm hữu.

Cho dù đối diện có là Âu Dương Lập và Liêu Vi, thì cũng không cần phải như thế, tuy rằng hận hai người đó, nhưng cô nhất định đem cảm xúc của mình giấu cho thật tốt.

Âu Dương Lập sánh vai đứng trước cửa thang máy, vốn dĩ hai người không có cử chỉ thân mật, khi nhìn thấy họ, Liêu Vi rất nhanh kéo Âu Dương Lập lại, thể hiện chủ quyền.

"Cảnh tổng, Cô Bùi, hảo hợp vậy!" Liêu Vi mỉm cười đi vào trong, ánh mắt nhìn chầm chập vào Âu Dương Lập.

Anh lại nhìn chằm vào người phụ nữ già kia rồi, rốt cuộc cô ta có gì tốt chứ, cũng cùng là phụ nữ mà, lại có thể khiến anh ta thất hồn vậy.

Đối diện với ánh mắt rực cháy của Âu Dương Lập, Bùi Nhiễm Nhiễm xem như không thấy gì, khóe miệng nở nụ cười lạnh nhạt.

"Không hảo hợp, Nặc Thiên là sản nghiệp của Cảnh Thị" Cảnh Thần Hạo lạnh lùng trả lời, hoàn toàn không ấm áp như lúc nói chuyện với cô ta.

Liêu Vi im bằn bặt, Cảnh Thần Hạo trước giờ nói chuyện hay tạo khoảng cách và lạnh lùng, cho dù có là Bùi Nhiễm Nhiễm lúc trước, nghe đồn bọn họ cũng luôn đối đầu với nhau, chế giễu nhau thôi.

Nhưng ngược lại đối với cái người đối diện Bùi Dĩ Hàn này lại có vẻ đặc biệt.

Đặc biệt khiến cô ta không ngừng hoài nghi, rốt cuộc cô ta là ai, có mục đích gì, Cảnh Thần Hạo đối xử với cô ta không giống như người khác, ngay cả Âu Dương Lập cũng như vậy.

Bọn họ lấy nhau bao nhiêu năm, số lần ngủ cạnh nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay, ở bên ngoài phong lưu khoái lạc, cho dù Bùi Nhiễm Nhiễm có trở lại, cũng không muốn anh ta.

Tâm tâm niệm niệm hoài thì có ý nghĩa gì, Bùi Nhiễm Nhiễm hận Âu Dương Lập đến tận xương tủy, và cả cô ta.

Từ góc độ của Âu Dương Lập mà nhìn, hai người đang ôm chằm lấy nhau, và cô như tựa người vào lòng ngực Cảnh Thần Hạo, như chim con núp vào người vậy, không hiểu sao trong tim anh như có một đốm lửa, đặc biệt rất muốn xông vào phía trước tách hai người ra.

Ý nghĩ của Âu Dương Lập không kịp biến thành hiện thực, thang máy phía trước lại mở ra, bọn họ nhanh chóng đi ra trước, phía sau Cảnh Thần Hạo và Bùi Nhiễm Nhiễm đi chầm chậm theo sau, dường như đang phàn nàn.

"Muốn gì thế! Chẳng lẽ anh cũng thích người phụ nữ già ấy? Không phải thích những em gái tiểu học thanh khiết sao? Khẩu vị đổi nhanh nhỉ!" Liêu Vi lạnh lùng chế nhạo anh ta, bàn tay càng nắm chặt hơn.

"Cần gì em quản! Làm tốt phận sự của em là được rồi" Âu Dương Lập mặt lộ vẻ không vui liếc mắt nhìn cô ta, chân nhịp bước càng nhanh hơn

"Bọn họ giống ăn trộm sao ấy? Sao mà chạy nhanh thế?" Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn bóng dáng Âu Dương Lập, không nhịn được cười nói.

"Dám ăn trộm trong Nặc Thiên à, nhất định sẽ bắt họ về cho em định đoạt?" Cảnh Thần Hạo tròng mắt nhìn anh ta, hai người vừa mới ở trong thang máy ôm nhau thân mật, sau khi bước ra ngoài cũng không tách rời.

Cái cảm giác này không thể diễn tả là đẹp biết nhường nào.

"Tôi thật không dám dành lấy chén cơm của chú cảnh sát." Cô ta bĩu môi, nhưng mà vừa nãy cô ta chỉ đùa giỡn thôi, đâu ai ngờ anh ta lại tưởng thật.

"Ừm, đứa bé tốt."

"Cảnh......Cảnh tổng, ngài buông tôi ra đi?" cô ta xém chút thốt lên ba chữ "Cảnh Thần Hạo"

Cho dù có buột miệng nói ra thì cũng không trách cô ta được, ai khiến biểu hiện của làn môi khi nói lúc nãy của anh ta lại giống trẻ con như vậy, cô ta vốn là mẹ của hai đứa trẻ rồi.

"Nhiều người đang nhìn, cho tôi tí sỉ diện đi." Giọng nói của Cảnh Thần Hạo ấm áp nhẹ nhàng như một làn gió xuân vậy, anh ta như bị sao ấy?

Bùi Nhiễm Nhiễm bị dọa hết hồn, nhưng lại không thoát rời phạm vi của anh, theo anh ta vào dãy ghế lô

Cô ta vừa bước vào liền có ý nhất thời muốn lùi ra, nhưng mà cánh cửa phía sau lưng đã bị đóng lại rồi, cô ta không thể thoát ra được, cho nên đành chịu vậy.

"Bữa ăn tối đèn cày, hoa hồng đỏ, bánh kem, lại còn hộp quà, Cảnh Tổng xin ngài hãy cho tôi một lời giải thích hợp lý?" cô ta không dám nhìn Cảnh Thần Hạo, chỉ nhìn thấy bó hoa hồng đỏ kiều diễm ướt át đặt giữa bàn ăn.

Trước kia Âu Dương Lập cũng không ít lần tặng cô hoa hồng, nhưng mà những bông hồng đó so với bó hoa hồng trước mặt thì ảm đạm thất sắc nhiều, cái người này ngay cả bó hồng thôi mà cũng khiến người ta ngất ngây đến vậy rồi, thật không thể nào cưỡng nổi.

"Cái sinh nhật phúc lợi dành cho nhân viên của Cảnh Thị" Cảnh Thần Hạo nhìn thấy cô ta không đi, dứt khoát kéo tay cô ta phải đi, nhưng đôi chân cô ta giống như vừa bị lún xuống thuyền vậy, muốn nhút nhích cũng không được, anh ta lại không nỡ dùng sức mạnh, sợ khiến cô ta đau.