Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 597




"Cô Bùi, cô và Cảnh tổng đã thật sự ly hôn rồi sao? Khi nào thế? Có thể cho tôi biết được không?"

"Con của Diệp Mộ Yên hiện giờ đã lấy họ của Cảnh tổng rồi sao? Có phải người của Cảnh gia đã thừa nhận thân phận của đứa bé đó rồi phải không?"

"Cô có hay biết về Diệp Mộ Yên khi nào sẽ được cưới vào Cảnh gia không? Cô có suy nghĩ ra sao nếu như họ kết hôn với nhau, có gửi lời chúc phúc không?"

Có rất nhiều câu hỏi hướng mũi tên vào Bùi Nhiễm Nhiễm, ký giả vồ vập đặt câu hỏi tới tấp giống như cầm một cái rìu muốn bổ vỡ đầu cô để moi hết những thông tin liên quan đến vấn đề thắc mắc của họ.

Bùi Nhiễm Nhiễm đứng im lặng tại chỗ, gương mặt nhỏ xinh đẹp ôn hòa nở nụ cười nhẹ nhàng, "chuyện của cô ta thì các bạn nên đi hỏi cô ta, không nên hỏi tôi."

"Nhưng đây là chuyện nhà cô, không thể cô không biết được." tâm trạng Bùi Nhiễm Nhiễm vốn dĩ không được tốt, giờ đây lại bị những ký giả moi móc đụng chạm vết thương lòng.

"Cám ơn các bạn quan tâm đến cuộc sống cá nhân của tôi, nhưng tôi không phải là minh tinh gì, không cần phải thu thập tin tức như vậy, cũng không cần phải đăng trên trang đầu, sau này các bạn có hứng thú với cuộc sống của ai thì đến tìm người đó, những việc khác đều không biết, và tôi chỉ muốn sống cuộc sống yên tịnh thôi." Nói xong cô ta quay người bỏ vào trong.

Tình cảnh như thế không thuận tiện để cô đi ra ngoài.

Ký giả nhìn thấy cô bỗng nhiên quay vào trong, cảm thấy không thể để một con cá to chạy thoát như vậy được, vùng vẫy lập tức muốn xông vào trong.

Bảo vệ đứng ngoài cửa ngăn họ lại, rất nhiều ký giả dựa trên người của bảo vệ, liên tục chụp hình bóng dáng bỏ đi của Bùi Nhiễm Nhiễm. 

Bùi Nhiễm Nhiễm sau khi rời khỏi, đến ngay văn phòng của Tề Viễn Dương!

Gõ vào cửa vài tiếng, bèn đẩy cửa đi vào bên trong.

Tề Viễn Dương nghĩ là bí thư nên không để ý mấy, nhưng khi nghe thấy tiếng bước chân như nổi giận đùng đùng, anh ta mới quay đầu lại.

Nhìn vẻ mặt nổi giận của Bùi Nhiễm Nhiễm, vẻ mặt cưởi nhẹ nhìn cô ta, "sao thế? Là ai đã ghẹo bộ trưởng của tôi nổi giận thế?"

"Tề tổng, ở tầng dưới công ty có rất nhiều ký giả, anh có biết không?" thiếu chút nữa cô đã bị đám ký giả ăn tưởi nuốt sống rồi.

Chiếc điện thoại để trên bàn vừa mới reo lên, nhưng anh ta không nghe, nên......

"Cô bị bao vây à?" vẻ mặt tuấn tú của Tề Viễn Dương kéo trầm xuống, nhanh chóng đứng dậy đến gần cô.

Đúng là không muốn sống, người của anh ta mà cũng dám đụng à!

"Đúng vậy, nếu như không phải bị vây kín, thì bây giờ tôi đã đi ra ngoài thong thả rồi." cô thấy Tề Viễn Dương đến gần, âm thầm lùi bước về sau, "anh dừng lại!"

"Tôi làm gì cô thế?" Tề Viễn Dương vểnh môi, nở nụ cười nhẹ nhìn cô ta, "rất nhiều ký giả quây quanh cô, cô còn không sợ, trong khi tôi đâu có làm gì?"

"Tôi không có ý nói." Anh ta có thể né xa ra tí!

Nhưng có những lúc, một người còn đáng sợ hơn một nhóm người đấy!

"Vậy ý cô là sao?" Tề Viễn Dương đã đặt bước chân đứng trước mặt cô, đứng thinh thít.

Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn vẻ mặt tuấn tú yêu nghiệp của anh ta, "anh vẫn chưa duyệt thư nghỉ việc cho tôi đấy."

"Thư nghỉ việc của cô ở đâu?" Tề Viễn Dương lắc nhẹ cái đầu, anh ta không thấy bức thư nào cả.

"Bị anh ném đi rồi." cô có thể nói gì đây?

"Vậy là không có rồi." Tề Viễn Dương nói chuyện nhẹ bỗng.

Bùi Nhiễm Nhiễm không nói gì, sức đanh đá của Tề Viễn Dương không ai có thể sánh bằng.

"Xuống xử lý đám ký giả phía dưới đi, tôi cần phải ra ngoài." Cô vừa nghĩ ra được nơi cô muốn đến.

Đã lâu rồi không gặp Tri Hiểu, hôm nay đi tìm cô ấy thôi.

"Tôi xuống thì có ích gì?" Tề Viễn Dương lườm cái điện thoại đặt trên bàn, "chỉ cần cú điện thoại, có thể nhẹ nhàng giải quyết hết, nhưng tôi vẫn muốn có ích lợi!"

"Anh muốn nhận lợi ích gì?" cô ta hỏi.

"Tôi muốn......cô" anh ta vừa khựng lời, bèn nhìn thấy sắc mặt cô ta bỗng trở nên biển đổi, thản nhiên nói, "tối nay cùng tôi đi xem phim."

"Được thôi." Cô ta thở phào.

Hết hồn!

Tề Viễn Dương quay người đến cạnh bàn gọi điện thoại, dặn dò bảo an đuổi hết đám ký giả, đang sắp tắt máy điện thoại thì nghe tiếng bước chân sau lưng vọng lại, không phải dần dần tiến tới, mà là dần dần rời xa.

Đúng là người phụ nữ không có lương tâm!

Anh ta "bi bô" hai tiếng, trở người đến gần bàn, nhìn xung quanh căn phòng trống trãi.

Đáng ra khi nãy anh ta không nên nói ra những câu cuối cùng.

Bùi Nhiễm Nhiễm nhanh chóng rời khỏi văn phòng của Tề Viễn Dương, tin rằng với hiệu quả giải quyết vấn đề của anh ta thì đám ký giả phía dưới đã trở về hết rồi.

Lời nói lúc nãy của anh ta, chắc chắn là cố ý.

Anh ta cố ý nói như vậy.

Muốn cô ta?

Thật sự rất điên khùng!

Tại sao không đi tìm con gái nhà lành, mà lại muốn một người phụ nữ đã có chồng con như cô ta chứ!

Thật tức chết đi được!

Không thể làm bạn được nữa rồi!

Lúc đi ra thì bên ngoài quả nhiên không có một ký giả nào cả, cô lái xe một mạch đến nhà của Lâm Tri Hiểu.

Hai người đã lâu không gặp nhau, Lâm Tri Hiểu vừa nhìn thấy cô ta, kích động đứng bật dậy.

"Đừng!" Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn thấy động tác của cô ta, vội vàng đến gần cô, "cậu ngồi được rồi, việc không thuận tiện thì đừng làm."

Cô ta là một bà bầu mà!

Bùi Nhiễm Nhiễm tích tắc đã ngồi bên cạnh cô, bàn tay nhỏ sờ vào cái bụng bự của Tri Hiểu, "thời gian trôi qua nhanh quá, vừa chớp mắt đã gần đến ngày sinh rồi."

Lâm Tri Hiểu vừa mới nghe những lời này, nghiên đầu nhìn cô ta, "sao đây, tớ rất hồi hộp!"

"Thực sự......" Bùi Nhiễm Nhiễm cố ý khựng lại, nhìn vẻ mặt căng thẳng của cô ta, "không có gì căng thẳng cả, chỉ đau tí thôi."

Bùi Nhiễm Nhiễm nghĩ ngay lúc mình mang thai cũng vậy, trên người không có một đồng, lúc mang bầu vừa phải đi làm, có thể là do vừa đi làm, vừa vận động, nên sinh để có vẻ thuận lợi, vì song thai nên bụng quá lớn, sau đó tim thai đập quá nhanh.

"Đau tí thôi sau?" Lâm Tri Hiểu vẻ mặt như đưa đám, "tớ xem clip trên mạng, rất đau đau lắm, đặc biệt có đoạn clip sinh sản khó khăn dẫn đến tử vong! Tớ mà chết đi thì Tiểu Mật Nguyệt nhà tớ sẽ thành cô nhi mất!" Lâm Tri Hiểu sờ nắn cái bụng, nhăn mặt.

Lúc bắt đầu mang thai thì hoàn toàn không có cảm giác đó, bây giờ gần sinh rồi, càng nghĩ càng sợ, càng nghĩ càng căng thẳng.

Thích Thịnh Thiên đang rửa nho trong bếp nghe vậy bèn đi ra ngoài, gương mặt điển trai nhăn nhó, "Hiểu Hiểu, đã nói với em rồi, đừng suy nghĩ lung tung nữa, không sao đâu, anh đã liên hệ với bác sĩ khoa sản rồi, sẽ cho em sinh mổ."

"Sinh mổ......" Lâm Tri Hiểu quay đầu nhìn Bùi Nhiễm Nhiễm, "Nhiễm Nhiễm, cậu cảm thấy sinh mổ tốt hơn sinh thường không?"

"Theo lý mà nói là sinh thường, nếu như cậu mà sợ đau, thì nên chọn sinh mổ, cũng không có ảnh hưởng gì nhiều." Bùi Nhiễm Nhiễm ôn nhu nhìn cô ta.

Bản thân cô chưa từng sinh mổ, nên không rành về việc sinh mổ có tốt hay không, bây giờ y học phát triển như thế, sinh mổ chắc không vấn đề gì.

"Để tớ thử xem, không sinh thường được mới mổ vậy." Lâm Tri Hiểu kiên định gật đầu, lấy nho xanh từ trên tay Thích Thịnh Thiên, "Vì Tiểu Mật Nguyệt, tớ nhất định có thể."

"Ừm." Bùi Nhiễm Nhiễm gật đầu.

Tình mẫu tử rất vĩ đại, vì con yêu, đến thời điểm đó cũng sẽ trở nên mạnh mẽ, dùng hết sức của toàn thân.

"Ăn nho đi! Tớ rất thích ăn nho này đấy" Lâm Tri Hiểu lấy một trái bỏ vào miệng mình, ăn vị rất ngọt.