Vợ Mới Của Lục Thiếu

Chương 184: Tiện nhân mau chết đi




“A!”

Lục Nguyên Đăng ngồi đối diện bỗng hét toáng lên, vội rụt chân về.

Tôi đắc ý mà khinh thường liếc nhìn anh ấy.

Quý Vương Nhung vội đặt dao dĩa trên tay xuống, lo lắng hỏi: “Nguyên Đăng, anh sao vậy?”

“Không sao, không cẩn thận cắn vào lưỡi.”

Lục Nguyên Đăng thản nhiên cười, ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn khuôn mặt tôi, tôi vờ như chưa có chuyện gì xảy ra mà nhìn sang chỗ khác.

“Anh ăn chậm chút, đừng để cắn phải lưỡi nữa.”

Quý Vương Nhung vô cùng quan tâm Lục Nguyên Đăng, một câu nói bừa của Lục Nguyên Đăng cũng khiến cô ấy để ý như thế.

Những người phụ nữ chìm đắm trong tình yêu đúng thật đều là những kẻ ngốc.

Cũng may cái dẫm kia của tôi cũng khiến Lục Nguyên Đăng kiềm chế lại, sau đó cũng không quấy rầy tôi nữa.

Đối diện khách sạn là dòng sông Xen, những ánh đèn đêm chiếu rọi lên mặt nước, khiến cả thành phố trở nên xinh đẹp vô cùng.

Tôi đi đến bờ sông đối diện, hơi lạnh phà vào mặt tôi khiến tôi cảm thấy thoải mái mà thích thú vô cùng.

Quý Vương Nhung cũng đi đến đứng cạnh tôi, ngắm nhìn khung cảnh phương xa.

Bên kia Đường Nhật không biết đang nói gì với Lục Nguyên Đăng, hai người vừa hút thuốc vừa nói chuyện, không hề lại đây.

Không qua càng tốt, đỡ ảnh hưởng tâm trạng ngắm cảnh của tôi.

“Ninh Khanh, cô cảm thấy mấy người phụ nữ làm kẻ thứ ba có phải đều đáng chết?”

Quý Vương Nhung đột nhiên hỏi tôi câu ấy khiến máu trong cơ thể tôi như bị ngưng đọng lại.

Dù trong lòng có chút hoảng sợ, nhưng tôi biết, trước khi mọi chuyện bại lộ thì tôi phải giữ vững bình tĩnh.

“Có…có lẽ thế.”

Tôi miễn cưỡng mỉm cười nhưng không dám nhìn về phía cô ấy.

“Vậy thì, sao cô còn chưa chết!”

Giọng nói của Quý Vương Nhung bên cạnh tôi bỗng chốc lạnh lẽo vô cùng.

Tôi còn chưa kịp phản ứng thì Quý Vương Nhung đột nhiên đẩy mạnh tôi một cái.

Tôi đứng không vững, rơi thẳng xuống nước.

Quý Vương Nhung lại đột nhiên vươn tay kéo tôi, bản năng cầu sinh khiến tôi vội nắm chặt tay Quý Vương Nhung.

“Ninh Khanh, cô làm gì thế?!”

Quý Vương Nhung hét toáng lên, cùng tôi ngã xuống nước.

Trước khi rơi xuống nước, tôi nhìn thấy Lục Nguyên Đăng và Đường Nhật đều nhìn về phía này.

Đã là mùa đông rồi, nước sông lạnh lẽo đến thấu xương, tôi vừa xuống nước cả người đều cứng ngắc lại. Tôi vốn không hề biết bơi, chỉ biết vung vẩy bơi chó vùng vẩy lung tung hướng về phía bờ.

Không ngờ tôi lại thật sự nhờ mấy cái quẫy đạp mà có thể đến được bên bờ.

Đang chuẩn bị trèo lên bờ, liền nhận thấy có một đôi tay đang kéo lấy chân tôi. Tôi biết, là Quý Vương Nhung, cô ta lặn xuống dưới để kéo tôi.

Cả người tôi không chịu khống chế mà chìm xuống, đỉnh đầu cũng nhanh chóng bị ngập vào trong nước. Uống tận mấy ngụm nước tôi liền cảm thấy ý thức ngày càng mơ hồ.

Nhờ ánh sáng bên bờ, tôi nhìn thấy nụ cười lạnh lẽo dưới nước của Quý Vương Nhung.

Cô ta mở miệng, dùng khẩu hình nói với tôi: “Tiện nhân, chết đi.”

Trong lúc vùng vẫy, vòng tay rơi khỏi cổ tay tôi.

Đó là Lục Nguyên Đăng tặng cho tôi, dù cho ý thức đã mơ hồ nhưng tôi vẫn muốn nắm chặt lấy nó.

Quý Vương Nhung cười lạnh mà chộp lấy vòng tay, nụ cười trên mặt vô cùng âm u lạnh lẽo.

Tôi muốn cướp lại nhưng đã chẳng còn chút sức lực nào.

Tôi chẳng biết đã uống bao nhiêu nước, ý thức cũng càng lúc càng mơ hồ.

Trong đầu chỉ còn một cái tên càng ngày càng hiện rõ ra.

Lục Nguyên Đăng.

Giờ phút này trong lòng tôi chỉ nghĩ đến anh ấy.

Cuối cùng tôi cũng hiểu, tình yêu của tôi với anh ấy đã sớm vượt qua sự tưởng tượng của tôi.

Tạm biệt, Lục Nguyên Đăng. Có lẽ từ giây phút đến bên cạnh anh ấy thì kết cục của tôi đã được định sẵn như thế này rồi.

Tôi mỉm cười, mệt mỏi nhắm mắt lại.

Trong nước lại đột nhiên truyền đến một tiếng bùm.