Vực Sâu Ham Muốn

Chương 369: Ân nhân cứu mạng




Xem ra người này không phải là một kẻ cẩn thận. May mà anh ta bỏ sót điểm này, không thì tôi thật sự không thể cam đoan rằng mình có thể phát hiện ra nó. Đừng nhìn đây chỉ là một con dao cùn bị vứt bỏ, vào lúc mấu chốt, nó cũng có thể giúp tôi rất nhiều.

Xem này, quả thực trở thành ân nhân cứu mạng của tôi rồi. Tôi cười khổ trong lòng. Có kinh nghiệm cắt dây trói tay, tốc độ cắt dây dưới chân cũng trở nên nhanh hơn nhiều. Không biết đã qua bao lâu, dây thừng trên chân buông lỏng ra khiến chân của tôi cũng khôi phục tự do.

Tôi đỡ thùng giấy bên cạnh, nghiêng ngả đứng dậy, lần mò đi về phía trước mấy bước. Động tác bình thường trông không có gì đặc biệt, giờ lại khiến tôi khó chịu tới mức hít vào một hơi, bắp chân đều run rẩy, rất giống người bị liệt đang trị liệu phục hồi vậy.

Nếu tôi không được cứu thì chắc cũng sắp trở thành người bị liệt luôn rồi. Tôi thở dài trong lòng. Tay chân bị trói quá lâu, cung cấp máu không đủ khiến lực lượng tay chân không linh hoạt được như ngày thường.

Nghe nói thời cổ đại, thiến thái giám thì đều cột chặt chỗ đó của họ bằng dây thừng, khiến chỗ đó bị hoại tử tự nhiên rồi mới dùng dao. Chỗ đó bị cột lâu đúng là một vấn đề lớn đấy.

Đợi đến khi cảm thấy tay chân hơi tốt hơn chút rồi, tôi mới lặng lẽ mò về chỗ cũ ngồi xuống. Lòng tôi thầm nghĩ mình quả thực chính là nàng tiên cá thời đại mới. Xem nè, học được cách đi đứng rồi.

Tôi cười khổ một tiếng, sờ được dao nhỏ rồi rút nó ra, sau đó cất nó vào trong túi. Đêm đã khuya, tôi cũng không dám ngủ, không biết khi nào thì gã biến thái mặt đơ kia sẽ trở về. Lỡ như lúc anh ta trở về rồi mà tôi còn đang ngủ, sợ rằng sẽ trực tiếp lìa đời trong lúc ngủ mất. Tôi còn chưa chuẩn bị tinh thần để vĩnh biệt cõi đời đâu, nhất định phải chuẩn bị chu toàn mới được.

Tuy nói là tiếng cửa sắt mở ra rất lớn, chỉ cần hơi động đậy chút thì tôi nhất định sẽ bừng tỉnh ngay. Nhưng lúc vừa tỉnh ngủ, con người hầu hết đều chưa tỉnh táo lại, không hợp với tính nhanh nhẹn mà tôi cần.

Tôi cuộn người trong góc, an ủi mình rằng đừng sợ, Tả Tiêu Ân mày xem, hôm nay nguy hiểm thế mà mày vẫn có thể kéo dài tới giờ, ngày mai mày nhất định có thể chuyển nguy thành an. Đến lúc đó có Nhạc Trí dời lực chú ý của anh ta đi, mày nhất định có thể thoát khỏi nguy hiểm bằng trí tuệ của mày.

Tôi cứ thế ôm đầu gối ngồi trên mặt đất một cách đáng thương, nhìn chằm chằm vào cửa sắt mà ngẩn người. Đợi đến khi nó mở ra, chính là lúc tôi bước lên bờ vực giữa sống và chết. Thành hay bại ngay tại lúc này, sống hay chết đều là một ẩn số.

Đối với Nhạc Trí, nếu có thể thì cùng cứu luôn đi. Tuy rằng vốn dĩ cậu ta và tôi tiếp xúc với nhau không nhiều, còn muốn lợi dụng tôi có mục đích. Nhưng không thể không nói, cậu ta cũng là một kẻ đáng thương.

Rõ ràng thích Hà Uyên Uyên như vậy mà vẫn bị cô ta lợi dụng hết lần này tới lần khác. Không chỉ có thế, ngay cả thuộc hạ cũng dâng lòng trung thành với cô ta hết người này tới người khác, hoàn toàn quên mất ai mới là chủ nhân chân chính của mình. Đáng giận nhất là còn cảm thấy đó là lẽ dĩ nhiên, hoàn toàn không có tí áy náy nào cả.

Đợi đến hừng đông, ngoài cửa rốt cuộc vang lên tiếng động cơ ô tô. Không cần nói cũng biết, chắc chắn họ đã tới rồi. Gã mặt đơ tìm kho hàng này đoán chừng cũng là nơi rừng núi hoang vắng, ngoài họ ra sẽ không có ai đến đây hết.

Tôi đứng dậy, chậm rãi đi tới bên cạnh cửa sắt, chuẩn bị chờ cho cửa sắt mở ra rồi trốn đến đằng sau, cho anh ta một cú đánh bất ngờ không kịp đề phòng. Tuy rằng sức tôi không lớn, mà gã mặt đơ dù có nho nhã yếu đuối thì cũng là đàn ông, tôi lại không ăn không uống gì suốt một ngày.

Dưới tình huống vừa đói vừa khát vừa mệt này, nếu thật sự đánh nhau thì tôi không có tí phần thắng nào cả. Nhưng tiềm lực của con người là vô tận, dưới sự thôi thúc của khát vọng sống sót, tôi đã hoàn toàn không cảm nhận được những cảm xúc đó, toàn thân tràn đầy tinh thần, không biết có phải là lần tỉnh táo cuối cùng trước khi ngủm không nữa.

Nếu thật sự không được thì tôi sẽ kéo anh ta cùng chết vậy. Cứu được Nhạc Trí cũng coi như là kiếm lời rồi. Dù sao thì nếu anh ta muốn tôi chết, tôi cũng không thể dâng không cái mạng này cho anh ta. Nếu không thể trốn thoát vận mệnh, dù gì đi nữa tôi cũng phải kéo đứa chết chùm.

Đến lúc đó tôi sẽ nhào lên, dùng dao đâm mạnh vào bụng anh ta. Cho dù anh ta có phản ứng lại, có đánh tôi thế nào đi nữa tôi cũng sẽ không bao giờ buông tay ra. Trên đường xuống suối vàng, tôi cũng sẽ không cô đơn. Đến lúc đó tôi sẽ chậm rãi tính sổ với anh ta.

Gã này ác độc như thế, ngay cả Lý Ninh cũng không nghĩ ra cách đối phó với anh ta. Vậy thì tôi cũng coi như là làm chuyện tốt, dứt khoát diệt trừ anh ta. Đến lúc đó cho dù Nhạc Hằng có không chịu tin tưởng thì nhìn thấy thi thể của tôi, cũng không thể không tin.

Cho dù anh không chịu tỉnh ngộ cũng được, sẽ chỉ trút giận lên người tôi mà thôi. Đến lúc đó tôi chỉ còn lại thi thể, anh có oán tôi hận tôi tôi cũng không cảm nhận được.

Dù anh có nhào tới cắn thịt của tôi thì tôi cũng không có cảm giác gì cả đúng không nào? Vậy thì tôi coi như là giúp Lý Ninh lần cuối đi. Nói kiểu gì thì Nhạc Hằng cũng được an toàn. Coi như đây là việc cuối cùng mà tôi có thể làm cho anh đi.

Tôi cũng không phải là không có tư tâm, ngược lại là đằng khác, tôi có suy nghĩ của riêng mình. Con người tất nhiên sẽ có lúc chết. Cho dù không ở đây, thì sớm hay muộn gì cũng sẽ có ngày đó. Hành động mà tôi làm hôm nay ít nhất có thể để lại dấu vết trong lòng họ.

Chỉ cần họ còn sống, ít nhiều gì cũng sẽ nhớ tới từng có một người tên là Tả Tiêu Ân đã hy sinh vì họ.

Như tôi đã từng nói, những gì Hà Uyên Uyên làm, Tả Tiêu Ân thật sự không làm được. Nhưng những gì mà Tả Tiêu Ân có thể làm, Hà Uyên Uyên cũng không thể làm được, cũng sẽ không làm như vậy.

Đừng nhìn tôi nói nghe anh dũng hào hùng thế mà lầm. Thật ra tôi cũng căng thẳng tới mức quên hít thở. Chỉ nắm chặt con dao mà thôi, trong lòng bàn tay cùng với lưng đều ứa đầy mồ hôi lạnh.

Chính tôi cũng không biết mình đã đợi bao lâu nữa, chỉ có thể mơ hồ cảm nhận được ánh sáng từ khe cửa, từ đêm tối dần dần sáng lên. Rõ ràng là trời đã sáng rồi.

Tôi đã mệt tới mức da đầu run lên, nhưng vẫn cắn môi chịu đựng. Tôi biết, nếu lúc này mà không chịu đựng thì sợ rằng tôi thật sự xong đời rồi.

Không biết đã qua bao lâu, đúng lúc đầu tôi đau tới mức sắp nổ tung thì cửa sắt bỗng mở ra. Ánh nắng chói chang chiếu vào kèm theo tiếng ma sát nặng trĩu, sau đó lại truyền tới từng tiếng bước chân. Tôi men theo cửa sắt đi về phía trước, chỉ chờ cho bóng dáng gã bác sĩ kia vừa xuất hiện thì sẽ nhào tới ngay lập tức.

Trong tay gã đàn ông còn bế một người đàn ông khác khiến tôi chợt khựng lại, rồi tôi phản ứng lại đó là Nhạc Trí. Có vẻ như đang ngất xỉu, không biết mình bị bế đi.

Tôi sửng sốt một lát. Lỡ như lúc này tôi tùy tiện xông lên, anh ta lấy Nhạc Trí làm lá chắn thì phải làm sao?

Tôi đương nhiên là không muốn quan tâm Nhạc Trí sống hay chết, nhưng nếu tôi tấn công thất bại, rất có thể sẽ không giải quyết được gã đàn ông này. Dù sao thì chênh lệch sức khỏe giữa nam nữ rành rành ra đó, hy vọng duy nhất của tôi chính là một chiêu trí mạng, tấn công một phát khiến anh ta trở tay không kịp.

Anh ta bước vào kho hàng, thấy bên trong trống rỗng, không thấy bóng dáng tôi đâu, cũng sửng sốt một chút.

Tôi đang trốn trong góc phòng, thấy vậy ánh mắt bỗng sáng lên.

Chính là lúc này!

Thừa dịp anh ta còn chưa phản ứng lại, tôi rón rén đến gần, giơ dao lên, đâm thật mạnh vào vị trí xương sống sau lưng anh ta.

Lúc này cả người tôi đều mơ hồ vì nỗi sợ hãi và cơn buồn ngủ. Lúc ra tay, đầu óc tôi gần như không hoạt động, trong đầu chỉ còn một suy nghĩ...

Sống sót… Tôi muốn sống sót…

Bởi vậy tôi ra tay rất mạnh. Chính tôi cũng không thể tin được rằng, một kẻ đã từng trói gà không chặt như tôi lại có thể đâm một nhát dao vào cơ thể một con người rõ rành rành như vậy.

������