Độc Y Thế Tử Phi Tuyệt Sắc

Chương 61: Nhị hoàng tử uy hiếp




Edit: Gà Mờ

Hạ Vân Nhiễm chậm rãi đi vào đại sảnh, nhìn gương mặt bình tĩnh của Lý Nguyệt Kiều, nàng gọi “Nương.”

Lý Nguyệt Kiều nhìn nàng, thở dài một tiếng nói: “Vân Nhiễm, con có biết vốn dĩ con phải ở địa vị Nhị Hoàng tử phí chứ không phải Thế tử phi.” Ánh mắt của bà có chút hận sắt không thành thép.

“Nhưng con không cần trở thành Nhị Hoàng tử phi, con chỉ thích làm Thế tử phi.” Hạ Vân Nhiễm ngước mắt nói, cười ngọt ngào. Dường như việc Hạ Vân Tuệ trở thành trắc phi của Nhị Hoàng tử không ảnh hưởng gì tới nàng.

Lý Nguyệt Kiều tức đến mức muốn phun máu. Bà đau khổ vất vả bồi dưỡng Hạ Vân Nhiễm chẳng phải chỉ vì muốn sau này có thể sống dựa vào con bé để hưởng phúc sao? Sao con bé lại không biết cố gắng như thế? Vị trí Thế tử phi mà cũng có thể làm nàng vui như vậy?

“Nương đừng tức giận nữa, sẽ không tốt cho cơ thể. Người cũng biết Long Hầu phủ cũng không kém mà!” Hạ Vân Nhiễm an ủi nói.

“Con bảo ta làm sao có thể không tức giận được?” Lý Nguyệt Kiều oán hận nói. Việc Vân Nhiễm không thể trở thành Nhị Hoàng tử phi vẫn khiến bà canh cánh trong lòng.

Hạ Vân Nhiễm thở dài: “Xin lỗi nương, con biết con đã làm người thất vọng.”

Lý Nguyệt Kiều cũng thở dài: “Dù sao Long Hầu phủ cũng không làm con mất mặt.”

Hạ Vân Nhiễm cũng rất cảm kích việc này. Đầu tiên Long Diệu xin tứ hôn cùng một ngày, sau đó lại đưa đến tám rương vàng bạc làm sính lễ để thanh danh của nàng không bị hạ thấp hơn so với Hạ Vân Tuệ.

Hạ Vân Nhiễm cắn môi, cứ cho là nàng ích kỷ, nhưng ở cái xã hội này, hy sinh quyền lợi của người khác vì lợi ích của bản thân cũng là chuyện thường tình. Nàng chỉ có thể cố gắng hết sức để bồi thường cho bà sau.

Hiện tại, Tướng phủ đã không còn truyền thuyết về Hạ Nguyệt Nhu nữa, Hạ Vân Tuệ nổi danh khắp nơi, Hạ Vân Nhiễm cũng được tứ hôn với Thế tử Long Hầu phủ, thu được một lượng sính lễ lớn. Tên của hai nàng không chỉ nổi danh trong Tướng phủ mà còn được truyền ra khắp kinh thành, trở thành đối tượng hâm mộ của các tiểu thư khuê các.

Hạ Vân Tuệ trở về phòng, tuy rằng sự việc sính lễ khiến nàng ta buồn bực rất lâu, nhưng thân phận Nhị Hoàng tử phi lại khiến nàng ta giống như đang nằm mơ, như được nằm trên mây vậy. Nghĩ đến sau này vinh hoa phú quý được hưởng sẽ không ít hơn Hạ Vân Nhiễm, trong lòng nàng ta lấy lại được cân bằng, trên môi luôn nở nụ cười. Thấy nàng được hưởng vinh hoa như thế, ngay lập tức bọn nha hoàn hạ nhân tỏ ra tôn trọng và kính sợ nàng.

Nàng sẽ không còn là Tam tiểu thư không có danh tiếng gì nữa. Nàng là Nhị Hoàng tử phi, dù chỉ là trắc phi, nhưng cũng giết chết không biết bao nhiêu tâm hồn thiếu nữ đâu.

Tam di nương nhờ mẫu bằng tử quý, lưng cũng thẳng hơn, trở nên tự tin nói lớn, gan cũng to hơn. Trưa hôm đó bà ta đi tìm Lý Nguyệt Kiều ngay, yêu cầu bà lập tức đưa bạc cho Hạ Vân Tuệ để may sáu bộ quần áo và mua đồ trang sức quý báu, dù sao đây cũng là Nhị Hoàng tử phi của Tướng phủ.

Lý Nguyệt Kiều đi hỏi ý kiến của Hạ Huyền, Hạ Huyền rất vui vẻ đồng ý. Buổi sáng Hạ Huyền đã được người của phủ Hoàng tử thông báo, không ngờ Long Hầu phủ cũng hành động nhanh như vậy, lại cùng xin tứ hôn trong một ngày.

Buổi chiều hôm qua Nhị Hoàng tử nhờ Dương quý phi đi xin Hoàng thượng tứ hôn, lúc ấy Hoàng thượng đã đáp ứng rồi. Nhị Hoàng tử đã hai mươi tuổi, độc thân lâu như vậy đã nên nạp phi từ lâu, so với Thái tử đã có hai trắc phi, Hoàng thượng không có lý do gì để từ chối. Nhị Hoàng tử hợp tác với ông, đương nhiên phải hành động nhanh.

Tại sao Long Hầu Phủ lại cố tình chờ đến ngày này để tham gia náo nhiệt? Điều này thật sự làm Hạ Huyền nghĩ mãi không ra, ông ta biết về Long Hầu phủ rất ít.

Hạ Vân Tuệ tỉnh tỉnh mơ mơ đã hai ngày, nàng ta mới bắt đầu đi lại trong phủ. Mấy năm nay nàng bị Hạ Nguyệt Nhu chèn ép, làm tỷ tỷ lại không bằng thứ muội Hạ Vân Nhiễm khiến nàng ta không can tâm và oán hận cực độ.

Bây giờ, nàng ta mặc quần áo chỉnh tề, xinh đẹp động lòng người đi dạo vườn hoa, đi một lúc thì đến phòng ngủ của Hạ Nguyệt Nhu, khóe miệng cong một chút kéo nha hoàn đi vào trong.

Hai ngày nay Hạ Nguyệt Nhu tức đến mức không muốn ra ngoài, nàng ta cũng biết Hạ Vân Tuệ sẽ không bỏ lỡ cơ hội khoe khoang trước mặt mình, không ngờ nàng còn chưa ra ngoài, Hạ Vân Tuệ đã tìm tới tận cửa.

“Đại tỷ, nghe nói tỷ cảm thấy không được thoải mái, tỷ vẫn khỏe chứ?” Giọng của Hạ Vân Tuệ không còn sự nhu nhược như trước, mà giống như khổng tước, nâng cằm nên thể hiện khí thế của nàng ta.

Hạ Nguyệt Nhu cười nhẹ: “Cảm ơn Tam muội đã quan tâm, tỷ chỉ bị chút cảm lạnh, thật ngại vì không thể đến chúc mừng Tam muội.”

“Thân thể Đại tỷ không được khỏe, đương nhiên muội sẽ thông cảm. Chẳng qua muội đến để xin Đại tỷ một món đồ, không biết Đại tỷ có bằng lòng nhường cho muội muội không?” Hạ Vân Tuệ cười nói.

Trong lòng Hạ Nguyệt Nhu không vui, mỉm cười nói: “Không biết Tam muội nhìn trúng thứ gì trong phòng của tỷ?”

“Là thế này, mấy ngày nữa Nhị Hoàng tử sẽ đến phủ, mà tỷ thấy đấy, quần áo bình thường của muội quá giản dị. Muội nghe nói tỷ có một cuộn gấm Tứ Xuyên rất quý, không biết tỷ tỷ có bằng lòng từ bỏ thứ mình yêu thích hay không?” Hạ Vân Tuệ nhìn Hạ Nguyệt Nhu chằm chằm, thích thú quan sát vẻ mặt của nàng ta.

Bình thường Hạ Nguyệt Nhu có tiếng hào phóng là do nàng ta thường xuyên tặng những đồ vật khiến nàng ta chướng mắt cho các thứ muội. Bây giờ Hạ Vân Tuệ vừa mở miệng đã đòi gấm Tứ Xuyên mà nàng rất yêu thích, bảo nàng nhường thế nào đây?

“Tỷ nghe nói, không phải nhị di nương đang nhanh chóng may cho muội mấy bộ quần áo rồi đó sao?”

“À, đúng vậy! Tơ lụa của phủ chúng ta đều là mặt hàng bình thường, muội là người tiếp đón Nhị Hoàng tử, nếu ăn mặc không tốt chẳng phải sẽ ném hết mặt mũi của Tướng phủ sao? Đại tỷ, tỷ không chịu nhường cho muội muội sao?” Hạ Vân Tuệ lại càng ép nàng.

Hạ Nguyệt Nhu âm thầm cắn răng, xem ra nếu hôm nay nàng ta không giao ra, Hạ Vân Tuệ sẽ đến chỗ phụ thân để nói. Hiện tại vì chuyện của mẫu thân mà phụ thân đã ít quan tâm đến nàng hơn, làm sao nàng có thể để Hạ Vân Tuệ bôi nhọ nàng trước mặt phụ thân được. Nàng đành phải miễn cưỡng cười nói: “Nếu muội đã thích, đương nhiên tỷ sẽ tặng muội, lát nữa tỷ sẽ bảo nha hoàn mang đến phòng của muội.”

“Cảm ơn đại tỷ. Vậy tỷ hãy nghỉ ngơi thật tốt, muội không quấy rầy nữa.” Hạ Vân Tuệ nói xong, đứng dậy dẫn theo nha hoàn rời đi.

Hạ Nguyệt Nhu cắn môi, tức muốn chết, duỗi tay ném gối thêu ở bên người xuống đất, hừ lạnh: “Hạ Vân Tuệ, ngươi đợi đấy, đừng đắc ý. Sớm muộn gì ta cũng sẽ đòi về.”

Hạ Vân Tuệ đâu biết lợi hại trong chuyện mình xuất giá. Bây giờ nàng ta chỉ vui mừng đi khắp nơi thể hiện thân phận. Nàng ta chỉ nghĩ, có lẽ là do lúc Nhị Hoàng tử tới phủ đã bị vẻ đẹp của nàng hấp dẫn đi! Vì vậy mới có thể xin Hoàng thượng tứ hôn. Nàng ta cũng nghĩ tới việc tại sao Nhị Hoàng tử lại không cưới Hạ Nguyệt Nhu, có lẽ vì Hạ Nguyệt Nhu phải gả cho Thái tử. Mặc kệ thế nào đi nữa, Hạ Vân Tuệ vẫn muốn đem khí thế đã bị áp bức mấy năm nay của mình tỏa ra, ai quan tâm thân phận Hạ Nguyệt Nhu về sau sẽ thế nào đâu!

Đương nhiên Hạ Vân Tuệ sẽ không buông tha Hạ Vân Nhiễm, nghĩ đến nàng ta chỉ gả cho Thế tử Long Hầu phủ, nàng lại là trắc phi của Nhị Hoàng tử, cũng đủ để nàng ra oai trước mặt nàng ta rồi.

So với Hạ Vân Tuệ đang tự đắc, Hạ Vân Nhiễm lại có vẻ yên lặng hơn nhiều. Nàng đang đọc sách ở trong viện, sách y học trong Tàng Thư Các của Tướng phủ đều bị nàng lật hết rồi. Dù hiện tại y thuật của nàng không có chỗ để dùng nhưng nàng sẽ không quên tích lũy kiến thức, tri thức chính là sức mạnh!

Hạ Vân Nhiễm cũng đoán được Hạ Vân Tuệ sẽ tới đây nên đã chuẩn bị để làm cho nàng ta không thể đến gần.

Hạ Vân Tuệ vừa mới đến vườn hoa của Hạ Vân Nhiễm, đột nhiên một con nhện đen tự nhiên rơi xuống, suýt nữa rơi trên mũi Hạ Vân Tuệ, nhưng không dọa ngất nàng ta.

Lúc này Hạ Vân Nhiễm đặt sách xuống đi tới cười nói, “Ngại quá, không làm Tam tỷ sợ chứ! Con nhện này là vật nuôi mới của muội, nếu không cẩn thận bị nó rơi xuống mặt thì sẽ hủy khuôn mặt của tỷ mất thôi.”

“A…” Hạ Vân Tuệ hét lên một tiếng, cả người lùi lại phía sau, thét to: “Hạ Vân Nhiễm! Muội nuôi con gì không nuôi, sao lại nuôi nhện? Muội muốn hại chết tỷ sao?”

“Về sau Tam tỷ tới đây cũng nên cẩn thận, nơi này của muội thỉnh thoảng cũng có rắn đấy! Con nhện này chạy ra ngoài chơi, nên đừng để nó làm tổn thương thân thể mảnh mai của tỷ. Dù sao tỷ phải gả cho Nhị Hoàng tử, nhỡ tỷ bị bệnh hoặc bị hủy dung, đến lúc đó bị Nhị Hoàng tử từ hôn, tỷ sẽ thật thê thảm.” Hạ Vân Nhiễm mỉm cười nói.

Mặt Hạ Vân Tuệ lập tức biến sắc. Bây giờ thứ nàng ta để ý nhất chỉ đơn giản là vinh hoa phú quý, tuyệt đối không thể cắt đứt con đường phú quý của nàng ta. Nàng ta vội vàng lùi về sau mấy bước, đúng lúc này có tiếng tê tê phát ra ở bên cạnh, chỉ thấy một con rắn hoa đang treo nửa người trên nhánh cây ở trên đầu nàng ta, thở ra khí lạnh phả vào mặt nàng.

“Aaaaa…” Hạ Vân Tuệ thét chói tai, không để ý đến thân phận của mình, đẩy nha hoàn ra chạy như điên, nha hoàn của nàng ta cũng sợ tới mức chạy thục mạng phía sau.

Hạ Vân Nhiễm che miệng cười, Tiểu Thất ở phía sau cũng cười theo nói: “Mấy người đó không biết đây là rắn không có độc.”

“Điều đó không quan trọng, quan trọng là ta không thích cãi nhau với người khác.” Hạ Vân Nhiễm thoải mái ngồi xuống ghế dựa, cầm sách lên xem.

Hạ Vân Tuệ thật sự coi Hạ Vân Nhiễm là quái vật, thề không bao giờ bước vào Nam Sương nửa bước. Hiện tại nàng ta chỉ có ở trong phòng đợi Nhị Hoàng tử tới cửa tìm.

Hạ Vân Nhiễm mới nằm xuống một lúc liền có nha hoàn bưng một cái khay phủ khăn gấm đi vào, nói là ở ngoài cửa có người đưa cho nàng, sau đó đặt lên bàn. Hạ Vân Nhiễm cảm thấy kỳ lạ, đây là thứ gì?

Đúng lúc này ở bên trong có tiếng chim kêu, Hạ Vân Nhiễm bỏ khăn ra thì thấy một con chim ưng non ở trong một cái lồng sắt tinh xảo.

Hạ Vân Nhiễm chớp chớp mắt. Ở bên cạnh có một cuộn giấy nhỏ, nàng mở ra xem, trong đó chỉ có một câu: “Thích không? Tặng nàng. Diệu.”

Hạ Vân Nhiễm đỡ trán, Long Diệu tặng nàng một con chim ưng non để làm gì? Để nàng làm mẹ cho con chim ưng này sao? Có điều, Hạ Vân Nhiễm dùng y thuật huấn luyện động vật cũng không phải việc khó, mà con chim ưng này cũng không phải loại bình thường. Hạ Vân Nhiễm càng nhìn càng thấy thích. Nàng thích nhất là khiêu chiến sự khó khăn, càng có tính khiêu chiến nàng càng thích.

Nghĩ tới cảnh tượng sau này nàng sẽ có một con chim ưng làm sủng vật thì sẽ là chuyện oai phong biết mấy!

Mà thật kỳ lạ, tại sao Long Diệu lại biết nàng thích động vât? Tuy mấy ngày nay nàng nuôi mấy con rắn cỏ và mấy con nhện nhưng nàng có nói cho người khác đâu!

Nghĩ tiếp, nàng không thèm để ý, nàng chỉ muốn nuôi dưỡng con chim ưng nhỏ này thôi.

“Ta phải đặt tên cho ngươi! Gọi Tiểu Lôi đi! Tiểu Lôi ơi, về sau phải ngoan ngoãn bảo vệ ta biết không?” Hạ Vân Nhiễm vuốt ve chim ưng nhỏ nói. Hình như nó cũng hiểu, khẽ kêu hai tiếng đáp lại, cặp mắt trở lên cảnh giác nhanh nhạy, tỏ ra sự cao quý cùng kiêu ngạo của loài chim.

Những nha hoàn bên cạnh đều là người của Hạ Vân Nhiễm, thấy nàng thích con chim ưng nhỏ này ngay lập tức cũng không thấy kỳ lạ. Chỉ là, trong lòng các nàng vẫn cảm thấy hơi sợ, tuy con chim ưng này nhỏ nhưng vẫn tạo cho người ta một cảm giác thật kinh khủng!

Ba ngày sau, mới sáng sớm mà bầu không khí của Tướng phủ đã trở lên căng thẳng. Bởi vì hôm nay Nhị Hoàng tử sẽ đến phủ làm khách, Lý Nguyệt Kiều không dám thất lễ, vội sai phòng bếp thịt gà để chuẩn bị.

Trong phòng Tam di nương, vừa mới đưa quần áo mới đến cho Hạ Vân Tuệ, nàng ta không thể chờ đợi muốn thể hiện phong thái trước mặt Nhị Hoàng tử. Nàng ta trang điểm trước gương, chăm chú đeo trang sức, chải tóc đến mức không có một sợi rối, mày liễu, da trắng như tuyết, khiến nàng ta đẹp hơn mấy phần.

Mà nghe nói Nhị Hoàng tử sẽ đến phủ, Hạ Nguyệt Nhu ở Đông sương cũng không dám khinh thường, rửa mặt chải đầu trang điểm một phen. Nàng vốn dĩ đã đẹp, hôm nay nàng càng phải dùng sắc đẹp của mình để hạ nhục Hạ Vân Tuệ.

Hạ Vân Tích và Hạ Vân Lệ cũng âm thầm cạnh tranh, cũng có ý muốn gây chú ý với Nhị Hoàng tử.

Chỉ có Hạ Vân Nhiễm ở Nam sương mặc váy trắng thuần khiết, không chút nóng vội, không trang điểm, càng không định đi ra ngoài.

Đến gần giữa trưa xe ngưa của Nhị Hoàng tử mới tới. Hôm nay Nhị Hoàng tử cũng không ăn mặc đặc biệt, áo bào bằng vải lanh màu xanh đen, bên hông buộc một ngọc bội màu xanh lá hoa văn cao quý, tóc dài như mây, dáng người cao ráo thon gọn, phong thái phi phàm. Hắn vừa xuất hiện đã khiến cho đám nữ nhân đang chờ ở trong sảnh nhìn chăm chú, chiêm ngưỡng phong thái của người trong hoàng thất, xấu hổ đỏ mặt.

Hạ Huyền dẫn Đại phu nhân và mấy di nương, tiểu thư đi nghênh đón. Đại phu nhân mặc trang phục lộng lẫy, vẫn đứng ở bên Hạ Huyền như cũ, lấy tư thái của chủ mẫu đẩy Lý Nguyệt Kiều sang một bên.

Cuối cùng Nhị Hoàng tử cũng tới, nếu bà ta là chính thê mà không ra đón sẽ tỏ ra không tôn trọng khách nhân.

Mà ở phía sau Hạ Vân Tuệ có chút lo lắng đứng cạnh Tam di nương. Nàng ta oán hận trừng mắt với Hạ Nguyệt Nhu đang đứng phía trước. Hạ Nguyệt Nhu cố tình trang điểm còn đẹp hơn nàng mấy phần, rõ ràng là muốn giành sự nổi bật của nàng.

Quả nhiên Nhị Hoàng tử liếc mắt một cái liền dừng trên người Hạ Nguyệt Nhu, ánh mắt hắn sáng lên đánh giá, trong mắt có chút yêu thích tán thưởng, sau đó ánh mắt hắn vậy mà lại bỏ qua Hạ Vân Tuệ, nhìn qua lại trong đám nữ tử, có vẻ đang tìm người.

Rất nhanh hắn tỏ ra không vui hừ lạnh một tiếng: “Tại sao lại không thấy Thất tiểu thư của quý phủ?”

Hắn vừa hỏi lập tức khiến mọi người ngẩn ra, Nhị Hoàng tử lại lên tiếng tìm Thất tiểu thư? Hạ Vân Tuệ âm thầm nghiến răng, cảm thấy nhục nhã, tủi thân cúi đầu, oán hận Hạ Vân Nhiễm.

Hạ Huyền đứng đầu ho một tiếng nói: “Bẩm Nhị Hoàng tử, hôm qua Vân Nhiễm bị cảm lạnh, không tiện tham gia.”

Nhị Hoàng tử cười lạnh một tiếng, ý vị sâu xa. Nàng không tiện tham gia? Có mà muốn tránh hắn thì có! Sao hắn có thể dễ dàng buông tha cho nữ nhân dám cự tuyệt hắn?

“Vân Tuệ, còn không nhanh tiến lên gặp phu quân tương lai của con?” Hạ Huyền lên tiếng gọi Hạ Vân Tuệ ở đằng sau.

Chân Hạ Vân Tuệ như bị cố định trên mặt đất, trong lòng run rẩy. Nếu không phải Tam di nương đẩy nàng ta một cái thì nàng ta thực sự không có can đảm tiến lên gặp Hiên Viên Trạm. Loại khí thế kinh người này, khiến nàng ta cảm thấy sợ hãi Nhị hoàng tử từ tận sâu đáy lòng. Nàng ta lấy lại bình tĩnh, rồi mới yểu điệu đi tới hành lễ: “Vân Tuệ ra mắt Nhị Hoàng tử.”

Mắt Hiên Viên Trạm híp lại, đánh giá nàng ta, giống như đang nhìn một đồ vật bình thường, mặt không biểu cảm giơ tay nói: “Đứng lên đi!”

Hạ Vân Tuệ vội mỉm cười đứng dậy, trở nên tự tin hơn. Mặc dù nàng ta vẫn không quên được thân phận thấp kém của mình, nhưng nàng ta là người được Hoàng Thượng tứ hôn, ai dám coi thường nàng?

Bàn ăn được đặt ở chính sảnh, đồ ăn rất phong phú. Ngoại trừ lão phu nhân ăn chay và Hạ Vân Nhiễm bị bệnh thì các chủ tử của Tướng phủ đều có mặt. Không khí trong bữa ăn rất căng thẳng, có lẽ là do Hiên Viên Trạm ít khi cười nói đi! Hạ Huyền thử điều chỉnh bầu không khí nhưng lại phát hiện không có kết quả. Bây giờ ông ta chỉ hi vọng Nhị Hoàng tử có thể vui vẻ ăn bữa này.

Hạ Nguyệt Nhu ngồi đối diện Hiên Viên Trạm, đôi mắt quyến rũ mê người, thỉnh thoảng lại liếc mắt đưa tình. Nhị Hoàng tử liền nhìn nàng, rồi mới ăn mấy miếng. Hạ Vân Tuệ ở bên cạnh cũng được hắn nể tình nhìn một chút, còn Hạ Vân Tích và Hạ Vân Lệ đều trở thành người vô hình, ngay cả một ánh mắt của Nhị Hoàng tử cũng không chiếm được.

Ăn cơm xong Nhị Hoàng tử liền nói muốn đi dạo trong quý phủ một chút. Hạ Huyền muốn đi cùng nhưng lại bị cự tuyệt. Hạ Huyền có chút lo lắng, Hiên Viên Trạm nói đi dạo nhưng thật ra là muốn tìm Hạ Vân Nhiễm tính sổ.

Hạ Huyền sao có thể không biết, Hiên Viên Trạm là người có ân không chắc sẽ báo nhưng có thù thì nhất định phải trả. Bởi vậy ông mới phải gả nữ nhi để lôi kéo hắn. Nếu không ngày hắn lên ngôi, ông có thể thoát được những thủ đoạn ác độc của hắn sao?

Hạ Huyền là Tể tướng Đại Lịch quốc nên áp lực rất lớn. Nếu Thái tử có tính cách giống Nhị Hoàng tử thì đã có thể nắm chắc ngôi vị hoàng đế trong tay. Nhưng con người không ai hoàn hảo, Thái tử lại có khuyết điểm, còn Nhị Hoàng tử lại chuẩn bị tốt, gan dạ sáng suốt, bản lĩnh, quyết đoán, chẳng trách ngay cả Hoàng Thượng cũng hướng về phía hắn.

Bước nhanh ra khỏi chính sảnh, đi trên con đường rắc rối phức tạp dẫn tới vườn hoa, ánh mắt Hiên Viên Trạm lạnh xuống. Hắn đã tới đây mấy lần, đã có thể dễ dàng tìm thấy Hạ Vân Nhiễm ở phòng Nam Sương phía sau vườn hoa, đây là nơi Hạ Vân Nhiễm ở.

Tuy Hạ Vân Nhiễm bị bệnh, nhưng mà nàng không thích ở trong phòng. Nàng thích đến phía dưới tán cây để đọc sách ngủ trưa. Hiên Viên Trạm đi trên con đường mòn của vườn hoa tới đây, nhìn thấy nàng. Ở trên thảm cỏ xanh mướt có một thiếu nữ mảnh mai đang nằm, làn váy kiều diễm lay động trong gió, mái tóc đen tuyền buông xuống, trên mắt nàng được phủ một dải lụa mỏng màu xanh, nhìn càng thêm dụ người.

Hình như là đang ngủ trưa.

Hiên Viêm Trạm giống như một con rắn độc, tiến lại gần không phát ra tiếng động. Đôi mắt lạnh nén giận, nhìn chằm chằm thiếu nữ nhàn hạ này. Nàng còn có thể ngủ được? Càng tới gần, dường như ánh mắt của Hiên Viên Trạm càng bị hấp dẫn.

Được dải lụa màu xanh lá sạch sẽ làm nền, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn của Hạ Vân Nhiễm trở lên đẹp đến kinh người, nhìn có vẻ yếu đuối nhưng lại khiến người ta cảm thấy không thể xâm phạm.

Hiên Viên Trạm đang ngây người nhìn, đột nhiên bàn tay của Hạ Vân Nhiễm kéo xuống dải dụa mỏng, để lộ ra ánh mắt đầy ý cười mỉa mai và rét lạnh như nước giếng khiến Hiên Viên Trạm như bị dội nước lạnh bừng tỉnh.

Hạ Vân Nhiễm chớp chớp mắt, giơ tay che ánh sáng mặt trời, tỏ vẻ mới nhìn thấy hắn, đứng dậy hành lễ: “Thần nữ ra mắt Nhị Hoàng tử.”

Hiên Viêm Trạm thấy ánh mắt nàng có hồn, thân thể không yếu, lập tức cau mày hừ lạnh: “Không phải nàng đang bị bệnh sao? Giả bệnh chính là tội lừa gạt.”

Hạ Vân Nhiễm lắc đầu nói: “Nếu Nhị Hoàng tử không tin có thể mời đại phu đến chẩn đoán bệnh.”

Đột nhiên Hiên Viên Trạm tiến lên tới gần nàng, lạnh giọng nói: “Hạ Vân Nhiễm, rốt cuộc nàng đang chơi trò gì? Sao lại đối xử với ta như vậy?”

“Nhị Hoàng tử đang nói gì vậy? Thần đối xử với Nhị Hoàng tử như thế nào?” Hạ Vân Nhiễm chớp chớp mắt, tỏ vẻ ngây thơ vô tội.

“Đừng có giả ngu, nàng đừng tưởng bản hoàng tử không biết suy nghĩ của nàng. Uổng công bản hoàng tử thật lòng với nàng, nàng lại không biết quý trọng.” Hiên Viên Trạm nổi giận đùng đùng nói.

Đôi mắt đen của Hạ Vân Nhiễm chuyển động vài vòng, tỏ vẻ giật mình: “À! Nhị Hoàng tử nói là ngài thích thần nữ sao?”

Hiên Viện Trạm sắp bị tức điên rồi, hắn biết Hạ Vân Nhiễm đang giả ngu, hắn hừ lạnh: “Thu lại vẻ mặt ngây thơ của nàng đi. Hạ Vân Nhiễm, bản hoàng tử sẽ đợi xem. Nàng cho rằng nàng tìm Long Hầu phủ bảo vệ, bản hoàng tử sẽ không thể động đến nàng sao?”

Hạ Vân Nhiễm thấy hắn nói thẳng ra cũng không giả bộ nữa. Dù sao nàng cũng đã đắc tội Nhị Hoàng tử, tiếp tục ra vẻ ngoan ngoãn ngây thơ cũng vô dụng. Chẳng qua nàng cũng không tỏ vẻ sợ hãi, ngẩng đầu nói: “Nhị Hoàng tử không đi chơi với Tam tỷ lại chạy tới nơi này của ta. Ngài không sợ tình ngay lý gian, sẽ lan truyền lời đồn sao?”

“Thì sao? Nàng sợ?” Hiên Viên Trạm thấy nàng không tiếp tục giả bộ nữa, ánh mắt càng thêm lạnh.

“Sợ cái gì? Chẳng lẽ giữa ban ngày ban mặt Nhị Hoàng tử cao quý sẽ quấy rối ta sao?” Hạ Vân Nhiễm cười rộ lên, hai lúm đồng tiền nho nhỏ như ẩn như hiện.

Hiên Viên Trạm ngạc nhiên, không ngờ nàng còn nhỏ tuổi mà có thể nói ra lời sắc bén như thế, hắn hừ lạnh: “Hạ Vân Nhiễm, nàng sẽ hối hận. Vốn dĩ vị trí của Tam tỷ của nàng nên thuộc về nàng.”

Hạ Vân Nhiễm lắc đầu, lạnh nhạt nói: “Ta không biết nhiều chữ lắm nên không biết hai chữ hối hận viết như thế nào.”

“Có thể xem sách y học phức tạp khó hiểu, vậy mà lại không biết hai chữ hối hận viết như thế nào. Hạ Vân Nhiễm, nàng thật sự không sợ đắc tội ta sao?” Hiên Viên Trạm giận quá hóa cười, hôm nay hắn cũng biết được, thiếu nữ này tuy tuổi còn nhỏ nhưng miệng lưỡi lại lợi hại, lá gan của nàng lại càng có thể che trời.

Hạ Vân Nhiễm ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn hắn, nói: “Nhị Hoàng tử nói sai rồi, chưa bao giờ Vân Nhiễm nghĩ muốn đắc tội ngài.”

“Sự thật là nàng đã đắc tội.”

“Đó chỉ là việc làm bất đắc dĩ, lẽ nào Nhị Hoàng tử cưới ta sẽ cho ta vinh hoa phú quý thật sao?” Hạ Vân Nhiễm bình tĩnh nhìn hắn.

Hiên Viên Trạm kinh ngạc, ánh mắt như tia lửa điện nhìn nàng: “Nếu không phải vậy nàng cho rằng vì sao bản hoàng tử phải cưới nàng?”

Hạ Vân Nhiễm lại không tiếp tục vấn đề này nữa, nàng cười cười: “Thần nữ chỉ là tiểu thư khuê các, kiến thức hạn hẹp, không hiểu được suy nghĩ của các nam nhân.”

Dù vậy, Hiên Viên Trạm vẫn cảm thấy nàng biết rõ tất cả, từ việc nàng khéo léo tránh nhận sự sủng ái, lại có thể tìm được Long Hầu phủ làm chỗ dựa, hắn biết Hạ Vân Nhiễm không ngây thơ như bề ngoài, nàng có năng lực hiểu biết kinh người.

Không thể cưới nàng sẽ là một sự tiếc nuối của đời hắn, hắn cắn răng, hạ thấp giọng nói nhỏ đến mức chỉ để hai người nghe thấy: “Hạ Vân Nhiễm, nàng nhớ kỹ cho ta, sớm muộn sẽ có một ngày ta sẽ khiến nàng trở thành nữ nhân của ta.”

Hạ Vân Nhiễm nâng mắt, ánh mắt trở lên lạnh lẽo: “Nhị Hoàng tử, lẽ nào ngài không biết ta sẽ phải gả cho Thế tử Long Hầu phủ sao?”

Hiên Viên Trạm bổ sung thêm: “Dù cho nàng đã trở thành vợ người khác.” Rõ ràng trong giọng nói kia tràn đầy sự đắc ý.

Đáy mắt Hạ Vân Nhiễm đã đông cứng thành băng, nàng không ngờ Hiên Viên Trạm lại thù hận đến vậy. Nàng chỉ là không muốn gả cho hắn, hẵn đã đe dọa nàng. Không, nàng nghĩ đây không phải đe dọa, nếu có một ngày Hiên Viên Trạm trở thành hoàng đế thật, hắn nhất định thực hiện lời nói ngày hôm nay.

Hạ Vân Nhiễm cúi mắt, giọng lạnh lùng nói: “Mời Nhị Hoàng tử rời đi.”

Hiên Viên Trạm thấy nàng không phản bác, tâm trạng thoải mái hơn rất nhiều. Suýt chút nữa nữ nhân này đã phá tan kế hoạch của hắn, lại còn ép hắn cưới người mà hắn không thích. Sự thù hận này, chỉ có thể để sau khi chiếm lại nàng, từ từ tra tấn mới có thể tiêu tan hận ý trong lòng hắn.

Lúc này từ tán cây lộ ra một cái đầu rắn, nhìn con rắn có vẻ tràn đầy phẫn hận giống hắn. Nó nhìn chằm chằm Hiên Viên Trạm. Lúc đầu Hiên Viên Trạm hơi hoảng sợ, nhưng ngay lập tức hắn đưa tay bắt đầu rắn, kéo lấy thân rắn, tàn nhẫn làm trò trước mặt Hạ Vân Nhiễm xé con rắn thành hai đoạn ném xuống đất, còn đạp một phát. Chỉ thấy con rắn vô lực giãy dụa dưới chân hắn, cuối cùng chết đi.

Hạ Vân Nhiễm nổi giận ngay lập tức, đứng giậy tức giận nói: “Ngươi đừng quá đáng.”

Hiên Viên Trạm cong môi cười: “Ta thích nhìn vẻ mặt giận dữ của nữ nhân nhất, đặc biệt là nàng. Vẻ mặt tức giận của nàng càng thêm lấy lòng ta.”

Hạ Vân Nhiễm nắm chặt bàn tay dưới tay áo, đôi mắt tức giận, giống như muốn phóng ra lửa, lộ ra sự tức giận hoang dã.

Hiên Viên Trạm cắn cắn môi mỏng, lạnh lùng nói: “Nói cho nàng biết! Nếu như nàng gả cho ta, ta sẽ cho nàng làm Chính phi. Ta đã từng cho nàng cơ hội nhưng nàng không biết quý trọng. Bây giờ nàng hối hận cũng không kịp rồi.”

“Ngươi tưởng ta thích sao?” Hạ Vân Nhiễm cười lạnh đáp trả.

“Nàng chỉ là một thứ nữ nho nhỏ của Tướng phủ, nàng có khả năng gì sao?” Hiên Viên Trạm khinh thường liếc nhìn nàng.

“Một đốm lửa còn có thể cháy lan cả cánh đồng! Nhị Hoàng tử đừng quá xem thường người khác.”

“Ta sẽ đợi nhìn xem, nàng còn có năng lực gì, tuyệt đối đừng làm cho bản hoàng tử thất vọng. Bởi vì bản hoàng tử cũng thật sự muốn xem bản lĩnh của nàng.” Hiên Viên Trạm cười tà ác khiến cho khuôn mặt tuấn tú của hắn cũng sáng lạn lên.

Chỉ là đối mặt với mỹ nam như vậy, Hạ Vân Nhiễm chỉ muốn cho một đấm, sau đó vung một làn châm độc.

Nhị Hoàng tử ra khỏi Nam Sương của Hạ Vân Nhiễm, do dự một lát, hắn liền đi tới thư phòng của Hạ Huyền.

Ở một góc vườn có một cái bóng của tiểu nha hoàn vụt qua, nhanh chóng chạy về hướng Bắc viện của Tam di nương.

Tam di nương và Hạ Vân Tuệ còn đang chờ Nhị Hoàng tử đến gặp, không ngờ Nhị Hoàng tử lại đi gặp phụ thân.

“Tại sao Nhị Hoàng tử lại không đến gặp ta?” Đáy lòng Hạ Vân Tuệ tràn ngập bi thương và tủi thân.

Đột nhiên Hạ Vân Tuệ nổi điên vơ hết chén trà trên bàn ném xuống đất, tàn nhẫn nói: “Ta biết, trong lòng của hắn, ta còn không bằng con tiện nhân Hạ Vân Nhiễm kia.”

Nha hoàn trong phòng sợ tới mức im phăng phắc, Tam di nương đau lòng nhìn nữ nhi, trên mặt cũng đầy vẻ oán hận: “Hạ Vân Nhiễm làm bộ làm tịch giả ốm, rõ ràng là muốn Nhị Hoàng tử đi thăm nàng ta, đúng là khổ nhục kế, đồ lẳng lơ.”

“Nhị Hoàng tử ngây người ở Nam Sương bao lâu?” Hạ Vân Tuệ hung ác nhìn nha hoàn.

Nha hoàn cân nhắc một chút liền nói: “Khoảng nửa nén hương ạ.”

Hạ Vân Tuệ cắn môi đỏ, hôm nay nàng ta bị nhục nhã đủ nhiều, Tại sao Hạ Vân Nhiễm đã được làm tiểu thư, lại còn cướp đi sự chú ý của hoàng tử? Hơn nữa, mặc dù nàng được phong làm trắc phi nhưng đã mấy ngày qua Nhị Hoàng tử một lễ vật cũng chưa đưa qua, hắn còn tặng Hạ Vân Nhiễm một rương vàng bạc châu báu nữa!

Hạ Vân Tuệ từ bi thương sinh oán, từ oán sinh hận, ánh mắt nàng ta lạnh lẽo nói: “Hạ Vân Nhiễm! Sớm muộn gì ta cũng cho ngươi đẹp mặt.”

Lúc Hạ Vân Tuệ chưa đắc thế, có thể an tĩnh làm tiểu thư, một khi đã đắc thế nàng ta có thể biến thành hổ ăn thịt người, đây là sức mạnh của quyền thế.

Tam di nương thấy nữ nhi chịu nhục cũng oán hận, nhưng người bà ta oán chính là Lý Nguyệt Kiều, là một tay nàng ta bồi dưỡng Hạ Vân Nhiễm, bà nhất định sẽ không để nàng ta sống tốt.

Hạ Huyền đang ở trong thư phòng thảo luận chuyện trong phủ với quản gia, có nha hoàn vội vàng xông vào: “Lão gia, Nhị Hoàng tử đã tới đây.”

Hạ Huyền rùng mình, cho quản gia lui, ra cửa nghênh đón. Sắc mặt của Nhị Hoàng tử u ám, chắc chắn tâm trạng đang rất tệ, hắn đi nhanh vào thư phòng, xốc áo bào ngồi xuống, đôi mắt lạnh lùng nhíu chặt, nói với Hạ Huyền: “Hạ tể tướng, ông đúng là sinh ra một nữ nhi tốt.”

Hạ Huyền ngẩn ra, lẽ nào Vân Nhiễm đã nói gì đắc tội hắn? Hắn vội nói: “Tiểu nữ lỗ mãng, thần xin bồi tội với Nhị Hoàng tử.

Khuôn mặt tuấn tú của Hiên Viên Trạm hiện lên nụ cười lạnh, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Hạ Huyền nói: “Hạ tể tướng, ông có thể đáp ứng ta một việc không?”

“Mời Nhị Hoàng tử nói.”

“Thất nữ nhi của ngươi năm nay mới chỉ mười bốn tuổi, theo luật pháp của Đại Lịch, chưa mười sáu tuổi không được phép lấy chồng. Cho nên bản hoàng tử muốn ông đáp ứng với ta, giữ Hạ Vân Nhiễm ở lại phủ hai năm, không được gả cho Long Hầu phủ.”

“Việc này…” Hạ Huyền cả kinh, Hiên Viên Trạm nói gì vậy? Tuy ông cũng biết Hạ Vân Nhiễm không đủ tuổi. Nhưng mà chỉ cần được ban hôn là có thể về nhà chồng.

“Sao vậy? Bản hoàng tử chịu nhục vì nữ nhi của ông, chỉ có yêu cầu này mà ông lại không đáp ứng?” Nhị Hoàng tử cười lạnh.

“Dạ… Thần sẽ suy nghĩ.”

“Không cần suy nghĩ, ông nhất định phải đáp ứng. Ông nên biết, dù thế lực của Long Hầu phủ lớn nhưng cũng chỉ là thần chứ không phải quân.” Nhị Hoàng tử đe dọa.

Đương nhiên Hạ Huyền biết rõ điểm này. Ông ta nghĩ nghĩ, nếu lấy lý do này để cự tuyệt Long Hầu phủ cầu hôn cũng không phải không thể. Dù sao nữ nhi vẫn còn nhỏ, đợi hai năm nữa mới gả chắc Long Hầu phủ sẽ không có ý kiến gì.

“Thần đáp ứng Nhị Hoàng tử, chỉ là không biết Nhị Hoàng tử làm vậy có dụng ý gì?” Hạ Huyền nói nhỏ. Tim lại đập nhanh mấy nhịp, lẽ nào Nhị Hoàng tử vẫn không bỏ được Vân Nhiễm?

“Hạ tể tướng yên tâm, chẳng qua bản hoảng tử chỉ cho một trừng phạt nho nhỏ, không có ý gì khác.” Nhị Hoàng tử lạnh nhạt nói. Nói xong không khỏi nhếch môi hừ một tiếng: “Hạ tể tướng là người thông minh, ông biết tâm bệnh của phụ hoàng ta rất rõ, đã nhìn Long Diệu đến mười tám tuổi rồi.

Sắc mặt Hạ Huyền lập tức căng thẳng, cả đời ông ta dùng trí lực của mình để phỏng đoán quân tâm, cũng suy đoán được năm, sáu phần suy nghĩ của Hoàng thượng. Muốn nói Long Hầu phủ từ thời khai quốc đến giờ chỉ là một Long Hầu phủ đơn thuần thì tuyệt đối không có khả năng. Không ai biết, sau ba trăm năm tích lũy, một Long Hầu phủ nho nhỏ sẽ tích lũy được thế lực như thế nào.

“Hạ tể tướng, ta làm như vậy là suy nghĩ cho Thất nữ nhi của ông. Mấy năm này sẽ có những thay đổi bất ngờ, Long Hầu phủ sẽ xảy ra mưa gió, ông vẫn lên tránh đi miễn cho rước họa vào thân.” Nhị Hoàng tử híp mắt khuyên nhủ.

Trong lòng Hạ Huyền cũng đã có tính toán, hắn cười ha hả: “Tạ Nhị Hoàng tử chỉ điểm.”

Ánh mắt Hiên Viên Trạm hiện lên ý cười, đứng dậy phủi phủi áo gấm trên người nói: “Hôm nay đã thấy Đại tiểu thư của tướng phủ lại càng xinh đẹp, ta đã không thể đợi nổi muốn cưới nàng làm Chính phi ngay lập tức.”

Hạ Huyền vừa nghe liền cười vui mừng, xem ra lòng của Nhị Hoàng tử vẫn ở trên người Đại nữ nhi.

Nhị Hoàng tử vẫn không tới liếc mắt Hạ Vân Tuệ một cái liền rời đi. Điều này đã khiến Hạ Vân Tuệ rơi từ trên mây xuống đáy vực, nhưng lại đúng ý của một số người.

Đại phu nhân đã bị cấm túc hai tháng nhưng tin tức của bà ta vẫn luôn linh thông, ở bên mỗi người trong phủ đều có cơ sở ngầm của bà ta. Đến chiều tối thì sự tình của Tam di nương đã truyền tới tai bà ta, bà ta cười rộ lên, cũng đến lúc bà ta đoạt lại vị trí của mình rồi.

Lúc trời tối muộn một chút, bà trang điểm một phen, sau đó yểu điệu bưng trà tới thư phòng của Hạ Huyền. Hạ Huyền thấy bà ta có chút không vui, trầm giọng nói: “Bà tới đây làm gì?”

“Lão gia, gần đây trong phủ có nhiều việc, Mẫn nhi không thể bỏ ra công sức nên cảm thấy thật cảm kích và xấu hổ.” Đại phu nhân áy náy nói.

“Nếu để bà tới giúp, ta mới lo lắng.” Hạ Huyền lạnh lùng chế giễu.

Sắc mặt Đại phu nhân khẽ biến đổi, cắn môi, lập tức quỳ xuống trước mặt ông khóc: “Lão gia, ta biết sai rồi, ta biết ta quá tham lam, quá ích kỷ. Lão gia phạt ta, ta không oán không hối hận. Nhưng mà bây giờ Hạ Vân Tuệ phải xuất giá, lão gia ngài cũng biết Hạ Vân Tuệ từ nhỏ tới lớn đều ở bên cạnh ta, ta cũng được coi là một nửa mẹ ruột của nàng. Nữ nhi xuất giá, ông bảo ta làm sao có thể ngồi yên không nhìn đến đây? Lại nói Vân Tuệ là gả đến Hoàng thất, nếu để cho bên ngoài biết hôn sự của nàng là do di nương lo liệu, truyền ra ngoài thì người khác sẽ nói con bé như thế nào chứ?”

Hạ Huyền không phải người hành động theo cảm tính, ông ta sẽ tính toán để mình được lợi nhất. Thật ra ông ta cũng không còn giận Đại phu nhân nữa. Ông là chủ nhân của một phủ, những thủ đoạn của Đại phu nhân ông cũng đã lường trước được, chỉ không nghiêm túc điều tra. Dù sao Đại phu nhân lo cho cái nhà này cũng đã mười mấy năm, không để xảy ra chuyện gì lớn. Bên cạnh đó bà làm việc uy nghiêm, thủ đoạn mạnh mẽ, quản lý trong phủ có trật có tự. Nếu không phải bà phạm sai lầm đúng lúc Hạ Vân Nhiễm có thể gả cho Nhị Hoàng tử, ông cần phải tỏ thái độ, diễn kịch cho Hạ Vân Nhiễm xem. Hiện tại người được gả cho Nhị Hoàng tử lại là Tam nữ nhi, đây là hôn sự với hoàng thân quốc thích, nếu để cho nhị phòng xử lý thì đúng là không hợp lý.

Hạ Huyền lại nghĩ, Hạ Vân Nhiễm gả cho Long Hầu phủ. Hiện giờ Long Hầu phủ vẫn là một con sư tử đang ngủ say, đối với cục diện triều đình bây giờ không có ảnh hưởng quá lớn, càng không xen vào tranh đấu giữa Thái tử và Nhị Hoàng tử. Hạ Vân Nhiễm gả qua đó sẽ là một nước cờ rảnh tay, tạm thời không có giá trị lợi dụng, ông cũng không cần để ý tới. Ngược lại quân cờ kế tiếp của ông ta lại nằm trong tay Đại phu nhân, không thể lại lạnh nhạt với bà, đây là lúc giao lại quyền quản gia cho Đại phu nhân.

“Lão gia, ông hãy cho ta một cơ hội nữa, ta tuyệt đối sẽ không làm gì ảnh hưởng đến ông, ta sẽ cẩn trọng xử lý các việc trong phủ để ông yên tâm khi ở trong triều, cầu ông tha thứ ta cho ta đi!” Đại phu nhân thấy ánh mắt Hạ Huyền ôn hòa thì biết có hy vọng, càng khóc to hơn.

Hạ Huyền thở dài một cái nói: “Đứng lên đi! Một đương gia chủ mẫu còn khóc thành dạng này để cho người ta chê cười sao?”

Đại phu nhân lập tức mỉm cười, hờn dỗi nhìn ông: “Lão gia, ông không giận ta nữa sao?”

“Ngày mai ta sẽ đi tìm nhị phòng, để nàng chuyển giao sự vụ trong phủ cho bà.” Hạ Huyền gật gật đầu.

Đại phu nhân sung sướng không ngừng, đưa tay đấm lưng cho ông ta: “Lão gia, ông xem, Vân Tuệ đã gả cho Nhị Hoàng tử, ta rất mong không biết khi nào Nguyệt Nhu của chúng ta có thể xuất giá.”

Ánh mắt Hạ Huyền trở nên lạnh lùng: “Cục diện triều đình còn chưa ổn định, Nguyệt Nhu vẫn chưa thể xuất giá.”

“Lão gia, ông vẫn chưa biết được ai sẽ làm đương kim Hoàng thượng sao? Là Thái tử hay Nhị Hoàng tử?” Đại phu nhân nhỏ giọng hỏi.

“Bà cho rằng mọi chuyện đều dễ dàng như vậy sao?” Hạ Huyền liếc bà ta một cái.

Đại phu nhân lập tức ngậm miệng, bà chỉ là dò xét tình hình một chút. Nhìn bộ dạng đắc ý của Tam di nương, trong lòng bà thật sự không thoải mái. Chẳng qua, bây giờ tốt rồi, cuối cùng bà cũng đoạt lại được địa vị, phủ này chính là thiên hạ của bà ta.

Sáng sớm hôm sau, Hạ Huyền đi tới Nam Sương, đem chuyện tối hôm qua với Đại phu nhân nói lại một lần, đơn giản là Hạ Vân Tuệ là nữ nhi lớn lên bên người Đại phu nhân, để Đại phu nhân xử lý hôn sự sẽ thỏa đáng hơn. Lý Nguyệt Kiều nghe xong mắt liền đỏ, Hạ Huyền lại ôn nhu an ủi mấy câu, Lý Nguyệt Kiều còn có thể nói được gì? Bà ủy khuất gật đầu nói: “Thiếp sẽ nói chuyện với Đại phu nhân.”

“Khoảng thời gian này đã làm nàng vất vả.” Hạ Huyền trấn an nói, duỗi tay ôm bà. Tuy Lý Nguyệt Kiều đã qua ba mươi nhưng lúc này nữ nhân càng cần sự yêu thương, bà thẹn thùng dựa sát vào ngực Hạ Huyền.

“Có thể làm việc cho lão gia là phúc khí của thiếp thân.”

Hạ Huyền mỉm cười, ghé sát khuôn mặt anh tuấn vào. Ông ta vẫn đang ở tuổi tráng niên, thân thể vẫn cường tráng. Bây giờ thấy bộ dạng thẹn thùng của Lý Nguyệt Kiều cũng nghĩ muốn an ủi một chút, liền đưa tay bế ngang bà đi tới phòng ngủ. Bọn nha hoàn đều thức thời buông màn đóng cửa đi ra ngoài.

Hạ Vân Nhiễm nghe nha hoàn bên người nói phụ thân tới tìm nương, trong lòng cười lạnh một tiếng. Hạ Huyền đúng là không để lãng phí chút thời gian nào. Lợi dụng người ta xong liền không lưu một đường sống, đã muốn nương trả lại vị trí gia chủ nhanh như vậy.

Đúng là quyền thế ở đâu tim ông ta ở đó, nam nhân như vậy không đáng để quan tâm, ông ta sớm đã bị quyền lợi khống chế.

Quả nhiên nửa canh giờ sau, Lý Nguyệt Kiều ngơ ngác đờ đẫn ngồi trong đại sảnh, rầu rĩ không vui. Nhưng mũi của Hạ Vân Nhiễm rất nhạy, đã phát hiện ra hương vị khác thường trong phòng, xem ra Hạ Huyền vì an ủi Lý Nguyệt Kiều đã tự mình ra tay rồi.

“Nương.” Hạ Vân Nhiễm gọi bà.

Lý Nguyệt Kiều lạnh nhạt liếc nàng một cái: “Vân Nhiễm à! Phụ thân con vừa tới đây.”

“Phụ thân bảo nương giao quyền chủ mẫu ra sao?”

“Dù sao ta cũng chỉ là một Nhị di nương không đủ tư cách, làm sao có đủ khả năng quản nổi phủ này?” Lý Nguyệt Kiều cười khổ.

“Sao lại không có khả năng? Hai tháng trước người quản lý mọi chuyện đều tốt đó thôi?”

Lý Nguyệt Kiều thấy nàng nói chuyện nhẹ nhàng, giống như sợ chạm vào nỗi đau của bà. Bà lắc đầu nói: “Vân Nhiễm, con không cần lo lắng cho ta, sống trong phủ mấy chục năm ta đã quen rồi.”

“Chỉ sợ Đại phu nhân sẽ không dễ dàng bỏ qua, nương cẩn thận một chút, đừng để bà ta bắt được sai lầm.”

“Hai ngày trước, mẫu thân ta bị bệnh, ta vừa mới nói với phụ thân con, buổi chiều sẽ đi chăm sóc bà một tháng.” Lý Nguyệt Kiều nói xong, nhìn nàng có chút áy náy, “Vân Nhiễm, ta chỉ lo lắng cho con.”

Hạ Vân Nhiễm nghĩ thầm, Lý Nguyệt Kiều chỉ là quá đau lòng, chính mình lại khiến bà thất vọng, định tránh mặt một thời gian. Nàng không trách bà bỏ nàng lại, nàng lắc đầu nói: “Nương đừng lo lắng, con sẽ sống thật tốt.”

Lý Nguyệt Kiều gật gật đầu, bà tin vào sự thông minh của Hạ Vân Nhiễm, nó sẽ giúp con bé sống tốt trong phủ. Chỉ là Đại phu nhân như sói như hổ, bà phải rời đi, nhất định sẽ không buông tha cho con bé, đương nhiên còn Tam di nương kia, đã coi Hạ Vân Nhiễm như kẻ thù không đội trời chung từ lâu.