Đổi Chồng: Cưng Chiều Em Đến Nghiện

Chương 72: Cô lệ thuộc, phô trương hạnh phúc




Thời điểm hai người đàn ông Sở Chiến và Mặc Ly đang cạnh tranh gay gắt không biết bao giờ mới xong, tiếng mở cửa phòng vang lên, người cãi nhau cùng nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy một người ngái ngủ bước từ trong phòng ngủ ra, khuôn mặt mê hoặc đứng ở cửa phòng nhìn họ. Cúc áo mở ra.

Nhìn người đột nhiên xuất hiện trước mặt, Mặc Ly ngẩn ngơ chốc lát, từ đầu tới chân là đồ ngủ bảo thủ, tóc dài xõa xuống, hơi lộn xộn, khuôn mặt trắng ngần không vui vì bị người khác đánh thức, một cô gái nhỏ như vậy hắn chưa từng gặp qua, mỗi lần thấy cô xuất hiện ở trên TV hay bữa tiệc tối hôm qua, cô chọn bộ đồ đen nghiêm chỉnh, tóc đen vấn lại.

Không thể phủ nhận, đối với một mặt khác của cô gái nhỏ, trái tim Mặc Ly đập thình thịch, nhất là lúc cô gái nhỏ lơ mơ nhắm nửa con mắt nhìn về phía âm thanh cãi vã, khiến cảm giác áy náy trong lòng hắn không ngừng tăng lên.

Lúc này Đường Tố Khanh còn đang tình trạng nửa tỉnh nửa mơ, bởi vì lúc ra khỏi phòng người đàn ông không khóa cửa, truyền tới tai cô khi ngủ say là những tiếng động giống như tiếng cãi nhau, ngủ không ngon giấc, Đường Tố Khanh dứt khoát mơ màng đi ra ngoài xem rốt cục có chuyện gì.

Nhìn người đàn ông vừa cãi nhau lại đang ‘ chớp chớp mắt’ nhìn người phụ nữ của mình, trong lòng Sở Chiến nóng như lửa đốt, đôi mắt sắc nhọn như dao trừng mắt nhìn Mặc Ly một cái, sau đó lập tức đổi về dịu dàng cưng chiều nhìn Đường Tố Khanh mơ màng.

Ho nhẹ một tiếng, Sở Chiến đi về phía cô vợ nhỏ, giọng nói mang theo cưng chiều hỏi: "Sao đi ra?" .

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, trải qua chuyện tối hôm qua, Đường Tố Khanh đã có chút lệ thuộc vào người đàn ông này, híp mắt nói với vẻ nũng nịu: "Rất ồn, không ngủ được."

Nghe vậy, Sở Chiến hung hăng trợn mắt nhìn người gây ra chuyện kia, ôm cơ thể bé nhỏ khẽ nói: "Rất xin lỗi, có điều không giải thích được về người tự ý không mời mà vào, anh sẽ xử lý rất nhanh, em vào phòng ngủ trước đi." .

Trong đầu Sở Chiến đang tính toán, người đàn ông kia muốn mơ ước về cô vợ nhỏ của anh, tất nhiên anh sẽ không để hắn được như ý.

Nhìn thấy cô gái nhỏ đang ngái ngủ bị dụ dỗ trở lại phòng, trong lòng Mặc Ly sốt ruột, lập tức gọi lớn từ đằng sau cô: "Tiểu Khanh, là anh, anh ở nơi này, em không sao chứ?" .

Vốn Đường Tố Khanh ngắm mắt để mặc cho người đàn ông đẩy mình vào phòng thì nghe thấy một giọng đàn ông xa lạ trầm mạnh xuất hiện ở nhà mình, mơ ngủ nhanh chóng biến mất, xoay người về phía âm thanh phát ra, thấy người xuất hiện ngoài ý muốn, phản ứng đầu tiên Đường Tố Khanh chính là mở mắt thật to .

Chỉ trong chốc lát Đường Tố Khanh đã khôi phục lại dáng vẻ lạnh nhạt như lúc đi làm ngày thường, từ từ đi về phía Mặc Ly đi tới, nghi ngờ lên tiếng nói: "Cục trưởng Mặc tới đây có việc gì không?" .

Thấy sự khác biệt lớn giữa bộ dạng cô gái nhỏ mơ ngủ và lạnh nhạt kia, Mặc Ly có chút không quen, cười khổ nói: "Anh muốn thương lượng một chút với em về bản chi tiêu chi tiết của dự án tòa cao ốc chính phủ, gọi tới văn phòng của em, bọn họ nói em xin nghỉ vì ốm, đưa địa chỉ của em cho anh, anh nghĩ có phải em ốm vì bữa tiếc tối qua uống qua nhiều rượu quá, lúc đó mới dự định đi thăm."

Vừa nghe vậy, Đường Tố Khanh nhanh chóng nghĩ tới việc lúng túng sáng nay, khuôn mặt trắng nõn đỏ ửng như thoa một lớp phấn, xinh đẹp rực rỡ, lại nghĩ tới nguyên nhân vì mình mà công việc bị trì hoãn, Đường Tố Khanh vô cùng áy náy, vừa nãy lạnh nhạt, sắc mặt Sở Chiến đen không thể đen hơn khách khí dẫn Mặc Ly đến ghế salon, ngượng ngùng nói: "Ngại quá, vì tôi mà anh phải tới đây một chuyến."

"Không sao, bản chi tiêu anh đã xem, công trình cũng cần tiền gấp, anh sẽ nhanh chóng chuyển tiền xuống, em không cần lo lắng, chủ yếu để thăm em." Mặc Ly nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ hồng của cô gái nhỏ, ánh mắt dịu dàng lướt qua thân thể cô một vòng, phát hiện sắc mặt cô cũng không tệ lắm, nhưng trong lòng hắn vẫn còn lo lắng, nhớ lúc trước sự việc cô bị thương phải nằm viện vì cứu đứa bé ở công trường, lúc đó bị thương rất nghiêm trọng, ngàn vạn lần không được sinh thêm bệnh mới nếu không vết thương cũ sẽ tái phát, Mặc Ly lo lắng nhìn cô.

Bị ánh mắt nóng rực nhìn chăm chú, Đường Tố Khanh ho nhẹ một tiếng, mặt không đổi sắc nói: "Cám ơn sự quan tâm, tôi không sao, chẳng qua tối hôm qua lạnh một chút."

Mặc Ly gật đầu một cái, mang túi lớn túi bé đồ dinh dưỡng để lên bàn trà, thật thà gãi đầu.

Khuôn mặt chuyển sang đỏ ửng, dịu dàng nói: "Nghe nói em bị bệnh cũng không biết muốn mua gì mới tốt, người phục vụ trong quán nói người ốm ăn những thứ này sẽ bồi bổ cho cơ thể, lúc em rảnh có thể uống thử một chút, nếu đúng là tốt thì nói cho anh biết, anh lại đi mua." .

Đối với sự quan tâm như thế, Đường Tố Khanh ngây ngốc, kinh ngạc nói: "Ừm, cảm ơn." .

Bất kể đối phương nói thật lòng hay chỉ khách khí, coi như uống vào sẽ tốt, sao Đường Tố Khanh có thể không ý tứ mà để người ta mua nữa, hiện tại đồng ý chỉ để đối phương yên tâm.

Đứng đó nhìn hai người nói chuyện rất ‘ vui ’, Sở Chiến cảm thấy không đúng, bước nhanh đến bên Đường Tố Khanh rồi ngồi xuống, lấy thân phân người chủ nhân nam của gia đình, ‘ nhiệt tình ’ rót cho Mặc Ly một ly trà, sau đó bá đạo ôm chặt thân thể cô gái nhỏ, rất sảng khoái nhìn tình địch đối diện ngẩn người ngay lập tức.

Tình tình người chồng trên danh nghĩa này của cô, chung sống lâu ngày, Đường Tố Khanh hiểu tới tám chín phần, nhưng với cái ôm bất ngờ, Đường Tố Khanh xấu hổ một chút, dù sao hiện tại cũng có người ngoài.

Nhìn thấu ý định phô trương hạnh phúc của Sở Chiến, cũng nhận ra Đường Tố Khanh không được tự nhiên, Mặc Ly không thể phủ nhận hai người rất xứng đôi, tuấn nam mỹ nữ, nhưng đây là người con gái đầu tiên hắn động tâm, hắn thật sự không muốn buông.

Mặc Ly thử tìm chủ đề để cùng nói chuyện với cô gái nhỏ không chú ý tới sự tồn tại của Sở Chiến, nhưng rõ ràng hắn sai lầm rồi, bất kể là chủ đề nào hắn nói, sự chú ý của Đường Tố Khanh luôn là bị Sở Chiến cắt ngang, lý do vì hai tay xấu xa của người đàn ông ngồi cạnh cô gái nhỏ, Mặc Ly hận không thể chém đứt hai tay xấu xa kia giờ phút này đang sờ trên bụng cô gái nhỏ.

Nhìn người đàn ông trước mắt thỉnh thoảng trêu chọc cô gái nhỏ, mà cô gái nhỏ cũng vì hành động đó mà đỏ bừng mặt, Mặc Ly đau khổ, trong lòng nghĩ đáng nhẽ không nên đến đây, nhưng không đến hắn sẽ không yên tâm về bệnh của cô.

Đã biết được cô gái nhỏ không còn vấn đề gì lớn, Mặc Ly cũng yên tâm, trong lòng cũng hiểu được, người đàn ông kia sẽ tiếp tục làm chuyện khiến hắn đỏ bừng mặt, Mặc Ly nhanh chóng đứng dậy rời đi, kết quả trận chiến này rất rõ, Sở Chiến toàn thắng.

Sau khi tiễn Mặc Ly ra ngoài, nhìn về phía người đàn ông luôn dính lấy mình, khóe miệng Đường Tố Khanh không tự giác nhếch lên, vòng qua người anh trực tiếp đi về phòng ngủ, ai ngờ người này như kẹo kéo, vội vàng đi tới, bá đạo bế cô lên từ phía sau, cười hì hì đi về phòng.

Đường Tố Khanh đâu giống như người đàn ông không biết xấu hổ này, lập tức vùng vẫy trong lòng anh muốn xuống, trên mặt vẫn đỏ ửng, bộ dạng mê người khiến Sở Chiến nhộn nhạo, hận không thể cắn một cái.

Nhanh chóng hành động theo suy nghĩ, nghĩ thế nào, Sở Chiến làm như vậy, ôm cô gái nhỏ rồi cúi đầu xuống cắn nhẹ vào khuôn mặt đang ửng hồng, hài lòng nhìn thấy đỏ ửng đã lan xuống tận tai cô.

Tâm tình Sở Chiến giờ phút này vô cùng tốt, đáy mắt vẫn luôn vui vẻ, miệng cưng chiều, dịu dàng nói: "Bà xã, chúng ta ngủ tiếp đi."

Nhìn ánh mắt thâm sâu nguy hiểm của người đàn ông, nghĩ đến tới tình cảnh sáng nay rời giường toàn thân đau nhức, Đường Tố Khanh run rẩy, thật vất vả mới ngủ được nên cơ thể sảng khoái hơn hiều, cô không muốn phải sống qua ngày chỉ ở trên giường, lập tức giãy muốn đứng lên, hét lớn: "Mau thả em xuống, em không buồn ngủ."

"Không buồn ngủ?" Sở Chiến thấy cô gái nhỏ gật đầu, khóe miệng cong lên nói một câu xấu xa: "Chúng ta vận động có ý nghĩa đi."

Nghe xong lời này, Đường Tố Khanh tất nhiên biết loại vận động nào, cả người càng giãy mạnh, quát lớn: "Em không muốn vận động, anh muốn thì tìm người khác mà vận động cùng, mau thả em xuống, em muốn đi làm." .

Vừa nghe tới đây, Sở Chiến nổi giận, âm thanh nguy hiểm nói: "Không muốn cùng anh vận động, bảo bối muốn cùng ai vận động? Còn em nữa muốn anh vận động với ai?"

Sở Chiến chán nản, anh là người đàn ông thuần khiết thấy người phụ nữ khác là khó chịu, đừng nói tới một giây phút mê mẩn, cô gái nhỏ không biết, lại chủ động xúi giục anh ra ngoài ..., cuối cùng cô có thể bảo vệ chủ quyền của mình hay không? Anh là người chồng yêu quý của cô, quyền sử dụng chỉ thuộc về một mình cô, người khác đừng hòng đến gần cô nửa bước.

Xem ra cô gái nhỏ vẫn chưa nhận ra sự thật, Sở Chiến quyết định chọn địa điểm tốt để cô biết mình là ai, mà anh là ai, lập tức không quan tâm cô gái nhỏ đang vùng vẫy, ôm chặt cô vội vàng đi về phòng, nhẹ nhàng đặt cô ở trên giường, sau đó cả người anh đè xuống, tìm được cái miệng nói một đằng làm một nẻo, bá đạo hút mạnh . Tay chân cũng không rảnh rỗi, nhanh nhẹn chế ngự cô, bá đạo hôn môi mang theo sự trừng phạt, môi lưỡi giao nhau làm Đường Tố Khanh thở hổn hển.

Thật vất vả mới thở được, không biết tay người đàn ông di chuyển đến đâu, khiến cả người cô thở gấp. Sở Chiến bá đạo cảm nhận được bà xã loạn ý tình mê, anh nghĩ tới cô khó chịu, động tác nhẹ nhàng chậm lại, say đắm với tình yêu, dịu dàng đến khác thường, dường như muốn nhấn chìm cô vào trong biển tình.