Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên

Chương 166




<!---->Tiền Thế Tân rất bất mãn. Hành động tối nay vừa lỗ mãng lại vô lý, chẳng những bắt gió bắt bóng cực kỳ nguy hiểm, mà còn nhiễu loạn dân chúng sinh oán hận, nhất định sau này sẽ bị lời ra lời vào.

Tiền Thế Tân ngồi trong một hiệu trà ở đầu đường Trường Ninh, nhìn Lỗ Thăng ngồi đối diện đang ung dung thưởng trà đợi tin.

Tiền Thế Tân rất quen thuộc Lỗ Thăng, phải nói là hắn cảm thấy rất quen thuộc. Vì trước đây người đến tiếp xúc với hắn, kéo hắn vào nhóm, chính là Lỗ Thăng. Quá trình này cũng chẳng đơn giản, Tiền Thế Tân cũng không phải là loại người không chút cảnh giác tùy tiện qua loa. Sau mấy hồi tiếp xúc, lại trải qua ít chuyện, nghĩ nữa nghĩ mãi, cuối cùng đi gặp người đứng đằng sau, lúc này mới khiến Tiền Thế Tân hạ quyết tâm.

Trong mấy năm sau đó, có rất nhiều tin tức, rất nhiều sắp xếp, đều là Lỗ Thăng phái người đến gặp hắn. Lỗ Thăng là quan lớn ở kinh thành, còn cao hơn Diêu Côn một cấp, Tiền Thế Tân kết giao tình với Lỗ Thăng, qua lại liên tục, điều này cũng khiến hắn thoải mái vui vẻ, tự thấy thân phận địa vị cũng cao hơn một cấp. Thậm chí có rất nhiều sắp xếp trong kinh thành, Tiền Thế Tân còn biết sớm hơn Diêu Côn nhiều.

Nhưng cho đến hôm nay, Tiền Thế Tân mới cảm thấy mình không hề hiểu rõ Lỗ Thăng, hoặc nên nói cho đến giờ hắn không nghĩ đến gì khác. Dù sao bọn họ cũng là người trên cùng một con thuyền. Không thể có chuyện người này gây khó dễ người kia được, nếu không thì chẳng ai dễ chịu cả.

Nên Tiền Thế Tân mới nghe theo chỉ thị của Lỗ Thăng, trừ khử Bạch Anh. Kế hoạch là như thế này, vừa tiêu diệt được Diêu Côn, lại tiêu diệt được Bạch Anh, hai chướng ngại vướng tay vướng chân trong đại cuộc đều được diệt gọn.

Chỉ đáng tiếc, Diêu Côn chưa chết. Không những không chết, mà còn được Long đại tướng quân bảo vệ. Khi Lỗ Thăng mới đến, Tiền Thế Tân còn cảm thấy ông ta sẽ đối phó Diêu Côn và Long Đằng, nhưng nay trong lòng hắn tích tụ đầy oán khí, hắn cảm thấy nếu không phải Lỗ Thăng cố ý chèn ép mình, thì chính là hoàn toàn không coi hắn là gì, không hề cân nhắc giùm hắn.

Hắn đã nói rất rõ rồi, đồ tể muốn giết hắn, nhưng vì đang nhờ hắn làm việc nên mới chịu để lại một mạng này. Hắn không thể hành động thiếu suy nghĩ được. Tuy vẫn đang còn truy xét tung tích của đồ tể, nhưng phần nhiều là vì muốn nắm rõ hành tung và ý đồ của đồ tể, từ đó bảo đảm an nguy cho mình. Còn đang đợi điệu kiện thích hợp, lại cẩn thận mưu đồ, để có thể một lần diệt trừ được đồ tể.

Điều kiện thích hợp, cũng không phải là ám chỉ sau khi đồ tể phát hiện có người theo dõi thì lập tức dựa vào suy đoán đoán ra chỗ ở mà xử lý bà ta. Như thế không nói đến việc xử lý không thành, mà nhất định đồ tể sẽ đẩy món nợ này lên đầu hắn. Quấy nhiễu bách tính như thế, bách tính cũng sẽ tính món nợ này lên đầu hắn. Để bổ đầu nha sai đi trước lùng bắt sát thủ, còn quân binh được huấn luyện nghiêm chỉnh lại ở vòng ngoài há miệng chờ sung, chỉ cần liếc qua là biết ngay đang đẩy ai đi chịu chết. Vốn chúng nha môn đương sai vẫn còn sợ hãi với lần đại khai sát giới trong nha phủ của sư thái, hôm nay còn sắp xếp như vậy, ắt bọn họ cũng sẽ bất mãn, đương nhiên món nợ cũng tính lên đầu hắn rồi.

Tiền Thế Tân cảm thấy, đến lúc đó danh tiếng của hắn bị phá hủy, bách tính không ủng hộ nữa, mà thuộc hả cũng sinh lòng oán khí với hắn, không dễ sai bảo, đồ tể mài đao xoèn xoẹt, muốn lấy tính mạng của hắn. Đừng nói gì mà kế hoạch lâu dài vì đường làm quan tương lai nữa, hắn có thể sống lâu mấy năm, không bị triều đình tìm dịp bãi quan là đã không tệ rồi.

Tiền Thế Tân lại nhìn Lỗ Thăng, thử thăm dò: “Đại nhân, nếu lùng bắt không có kết quả, vậy đại nhân có kế hoạch gì không?”

Lỗ Thăng thong thả nhấp một hớp trà, đang định mở lời thì lại nghe thấy tiếng chiêng vang truyền đến từ phố An Thủy, “koong koong koong” vang lên liên tiếp, dù cách khá xa nhưng bọn họ vẫn nghe rõ, sợ là đến kẻ điếc trong phố An Thủy cũng sẽ bị đánh thức.

Tiền Thế Tân biến sắc: “Người của quân đội. Nhất định là đội ngũ của Tưởng Tùng rồi.”

Lỗ Thăng vẫn không vội, nói: “Chúng ồn ào thật đấy.”

Tiền Thế Tân nói: “Phía lầu Tử Vân muốn tham gia vào, chỉ sợ hành động lần này không dễ làm.”

“Sao lại không dễ làm? Phải là rất dễ làm mới đúng. Chẳng lẽ chúng sẽ giúp mật thám sát thủ của địch quốc hả? Chúng muốn thích góp vui thì cứ đến mà góp. Càng nhiều người hơn, đồ tể kia càng không có đường để trốn, bị tấn công như thế, chết là chuyện đương nhiên.”

“Chỉ sợ là đồ tể không có ở trong đấy.”

“Dù không có thì bà ta cũng sẽ đến.” Lỗ Thăng nói: “Dù sao động tĩnh lớn như vậy, lại còn ở nơi bà ta phát hiện bị theo dõi, dù sao bà ta cũng phải xem chuyện gì xảy ra. Bà ta sẽ đến tìm ngươi.”

Lòng Tiền Thế Tân lạnh đi. Quả nhiên là vậy, bảo hắn đến đây cùng ngồi, là đem hắn ra làm mồi câu chứ gì?

Tiền Thế Tân cười một tiếng, rót trà cho Lỗ Thăng. Trái lại Lỗ Thăng chẳng hề sợ, còn dám cùng ngồi chung với mồi câu là hắn đây, có điều nếu đồ tể đánh tới thật, xung quanh toàn là binh tướng của Lỗ Thăng, bọn họ sẽ bảo vệ mỗi Lỗ Thăng, còn mình thì sao? Tiền Thế Tân nói như không có chuyện gì: “Chỉ mong đồ tể đến sớm chút, bớt chuyện cho chúng ta.”

Nhưng đợi cả nửa buổi vẫn không thấy Tịnh Duyên sư thái đến, lục soát cũng không có kết quả gì, trái lại Tiêu Minh và Giả Uy còn đến, cùng đi còn có cả đội trưởng vệ binh của Lỗ Thăng.

Tiêu Minh vẫn giải thích như thế, vì trước đó không biết nha môn có sắp xếp hành động như vậy, bọn họ cứ tưởng là kẻ gian nhiễu dân, nên mới gõ chiêng báo hiệu. Nay hiểu lầm đã gỡ, nhưng để tránh kẻ gian nhân lúc loạn mà làm ác, hắn đã phái người đi báo cho Tưởng Tùng tướng quân, cũng phải tăng cường tuần vệ tốt trong những con phố này. Kỵ binh cùng binh sĩ tuần vệ của bọn họ đã tập hợp, trước khi có lệnh mới của Tưởng tướng quân, bọn họ nguyện ý phối hợp với nha môn hành động.

Lỗ Thăng mỉm cười nghe Tiêu Minh nói, cứ như đang xem cuộc vui vậy. Tiền Thế Tân biết ý ông ta là để mình tự xử lý chuyện này, thế là cám ơn Tiêu Minh. Chuyện xảy ra quá cấp bách, không kịp đến bàn với Tưởng tướng quân, đúng là sơ sót. Sau lại trịnh trọng giới thiệu Lỗ đại nhân. Trừ phiến loạn là chuyện trọng đại, Lỗ đại nhân tự mình trấn giữ đốc sát.

Tiêu Minh hành lễ với Lỗ Thăng, nhưng không hề có thái độ hốt hoảng cẩn trọng.

Lỗ Thăng nói: “Nếu đã như vậy, ắt Tưởng tướng quân đang trên đường đến, các ngươi đi trước làm việc đi. Đừng vì người mình thêm loạn, cho giặc cướp cơ hội chạy trốn.”

Đám người Tiêu Minh hành lễ đáp “vâng”, sau đó rời đi.

Cửa nhã gian đóng lại. Chỉ chốc lát, Lỗ Thăng và Tiền Thế Tân thấy Tiêu Minh với Giả Uy cùng sóng vai đi về phía phố An Thủy qua khung cửa. Tiêu Minh vừa đi vừa trò chuyện cùng Giả Uy. Thi thoảng Giả Uy lại gật đầu đáp, nhìn có vẻ bầu không khí giữa cả ai khá hòa hợp.

Lỗ Thăng nói với Tiền Thế Tân: “Tưởng tướng quân canh chừng kỹ nhất cử nhất động của Tiền đại nhân thật đấy. Làm việc cũng động cả não, nhìn người hắn phái tới kìa, cơ trí tỉnh táo. Tình hình như thế, đúng là Tiền đại nhân khó thi triển quyền cước nổi rồi.”

“Đúng là như vậy.” Tiền Thế Tân dừng lại, nói: “Cũng may là hạ quan, chứ nếu đổi thành người khác thì sợ đã sớm bị bọn họ chế ngự rồi.” Hắn ung dung đáp, đẩy mình lên cao để cảnh cáo nhắc nhở Lỗ Thăng, cả quận Bình Nam này trừ mình ra, không còn ai có thể đối phó được với đội ngũ của Long Đại. Cả quận Bình Nam, chỉ có Tiền Thế Tân là có được nhiều thứ làm tin trong tay nhất.

Lỗ Thăng nghe hiểu lời bóng gió của Tiền Thế Tân, ông ta bật cười ha hả, “Đúng là thế, đúng là như thế. Nếu không làm sao ta phải ba lần đến mời*, mời Tiền đại nhân cùng làm việc lớn chứ. Nào, để ta lấy trà thay rượu, kính Tiền đại nhân một ly.”

(*Nhắc đến điển cố Lưu Bị đích thân ba lần đến lều cỏ của Gia Cát Lượng để mời bằng được Gia Cát Lượng ra giúp, lần thứ ba mới gặp. Ý nói phải chân thành, khẩn khoản, năm lần bảy lượt mời mới được.)

Tiền Thế Tân gật đầu thi lễ cám ơn, uống hết ly trà, nhưng trong đầu hắn lại nhớ đến lời của phụ thân Tiền Bùi. Phụ thân nói đối phương vì muốn kéo lão vào hội để lão giúp, nên lúc này mới nhìn trúng mình.

Tiền Thế Tân đặt ly xuống, xóa bỏ câu nói kia đi. Hắn ưu tú xuất chúng, người người tán dương, nhưng phụ thân lại dâm ô ngu ngốc kiêu ngạo, khiến người ta phỉ nhổ, không thể nào giống hắn được.

“Nay đã đến hồi cuối, nhất định Tiền đại nhân phải kiên nhẫn cẩn thận, chúng ta đồng tâm, tất có thể đạt được như mong muốn.” Lỗ Thăng lại nói.

Tiền Thế Tân lên tiếng đáp, hắn nghĩ Lỗ Thăng cũng lo vào thời khắc quan trọng này sẽ khiến bọn họ liên lụy, nên mới lấy lòng thế này.

Quả nhiên sau đó Lỗ Thăng chỉ nói toàn lời dễ nghe, bàn bạc tỉ mỉ với Tiền Thế Tân sau này phải làm việc thế nào, chuyện thành công rồi thì đứng vững ra sao, phải phân chia thế nào mới lấy được lợi. Ông ta sẽ lót đường cho Tiền Thế Tân như thế nào, rồi lại hỏi kỹ cách nghĩ của Tiền Thế Tân.

Tiền Thế Tân vừa đáp vừa lưu ý xung quanh. Dù ngâm hắn vào hủ mật thì hắn vẫn không quên, mình đang là mồi câu nhử sát thủ.

Lúc Lỗ Thăng quay đầu gọi vệ binh ngoài cửa bảo chủ quán đem thêm đĩa đậu phụng vào, Tiền Thế Tân trông tấy Tịnh Duyên sư thái ở chếch trên nóc nhà đối diện.

Khí thế của bà ta sắc bén đến thế, dù có cách xa đến đâu, Tiền Thế Tân vẫn cảm nhận được ánh mắt như kiếm của bà ta, đã khắc chữ “chết” trên người hắn.

Trong một chớp mắt, dường như có vô số ý nghĩ xuất hiện trong đầu Tiền Thế Tân, cho dù trước đó hắn nghĩ xem nên bắt đồ tể thế nào, phải làm sao mới bắt mà không giết bà ta được, trong quá trình giết phải đối diện thế nào vân vân, thế nhưng vào thời khắc căng thẳng này lại hóa trống không.

Hẳn hắn phải hét to “bà ta ở đó”, hoặc bình tĩnh vờ như không thấy gì sau đó nhắc nhở Lỗ Thăng mau động thủ. Đội vệ binh đã mai phục quanh đó, cung tiễn đang chờ để lấy mạng đồ tể. Hoặc hắn nên kêu Lỗ Thăng mau chóng chạy đi, để các vệ binh liều mạng với đồ tể là đủ rồi.

Kết quả sẽ thế nào? Tiền Thế Tân không nắm chắc được.

Tiền Thế Tân không có thời gian suy tính. Trong khoảnh khắc hắn thấy Tịnh Duyên sư thái, toàn thân căng cứng, sau đó hắn lắc đầu với bà ta.

Lỗ Thăng quay đầu lại, Tiền Thế Tân cũng xoay cổ về. Trong khay trên bàn còn có bốn năm viên đậu phụng, Lỗ Thăng giơ tay cầm một viên, còn Tiền Thế Tân nắm tay đặt dưới bàn, che đi hai tay có phần run rẩy.

Lỗ Thăng bóc đậu phụng, Tiền Thế Tân nhanh chóng nhìn ra ngoài, trống trơn không bóng người.

Lòng Tiền Thế Tân cuồng loạn, không biết Tịnh Duyên có chuyện gì, bà ta rời đi rồi sao? Hay là…

“Bịch” một tiếng vang lên, ngay sau đó là tiếng hét thảm thiết.

Lỗ Thăng và Tiền Thế Tân đồng thời nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bay về phía bọn họ lại là một cái đầu người.

“Bà ta đến rồi.” Lỗ Thăng quát lớn, một tay nhấc bàn lên, “rầm” một tiếng chặn đầu người lại, cũng chặn luôn thanh đao thép bay tới ngay sau đó.

Hai chân Tiền Thế Tân mềm nhũn, trướt xuống sau bàn, trong bụng có duy nhất một ý nghĩ —— bà ta bị phát hiện rồi.

Lỗ Thăng cũng nấp sau bàn, mà ngoài cửa sổ đã có một đội vệ binh xông ra, bảo vệ quanh nhã gian. Trên nóc nhà nơi góc tường xuất hiện rất nhiều cung thủ, có người quát to chỉ huy: “Bắn tên!”

Gõ chiêng báo hiệu ngay cạnh đó, đinh tai nhức óc. Nhưng trong lòng Tiền Thế Tân lại có một tiếng nói lớn hơn đang kêu gào: “Giết bà ta, giết bà ta.”