Đôi Mắt

Chương 26




Dư Thần Dật không nhìn thấy bất cứ cái gì, chỉ có thể nghe thấy người kia dùng một giọng kỳ lạ để nói chuyện, nhất thời thoáng rùng mình một cái, trái tim đập mạnh điên cuồng.

Anh chưa bao giờ hối hận như vậy, người này căn bản không buông tha anh, hắn chính là đang đợi, đang đợi anh đi một mình!

Anh không nên tự cho mình là đúng, anh nên ở cùng một chỗ với Cố Châu Lâm, nên tiếp tục cùng đi cùng về với Cố Châu Lâm!

Người kia giống như nghe thấy anh đang nghĩ gì, Dư Thần Dật cảm thấy cằm mình bị siết chặt hơn, còn có hơi thở cực nóng phả vào mặt mình, anh muốn trốn ra sau nhưng lại bị đè lại không thể nhúc nhích, anh chỉ có thể ở trong bóng tối cảm nhận đối phương càng ngày càng gần, gần như dán lên mặt anh.

Người kia mỉm cười khanh khách, tiếng cười quỷ dị khiến cho Dư Thần Dật dựng hết tóc gáy, “Em đang hối hận sao?”

Tiếng cười ảm đạm cứ quanh quẩn vang lên bên tai Dư Thần Dật, sau lưng anh đổ một lớp mồ hôi lạnh, quần áo dính chặt vào lưng, anh hoàn toàn không dám nhúc nhích vì sợ sẽ kích thích đối phương, chỉ có thể nghe đối phương vừa cười vừa nói: “Em hối hận vì đã tách khỏi người đàn ông đi theo em hai tuần kia hả?”

Người kia giả vờ giả vịt thờ dài một hơi, trong giọng nói tất cả đều là khoái ý: “Nếu không phải nó, tôi đã sớm ra tay rồi……Hiện tại em và nó tách ra rồi, thật tốt quá đi …. hi hi hi……”

Trái tim Dư Thần Dật rơi thẳng xuống đáy, mọi tâm lý cầu may lúc này đều tan thành mây khói.

Người này vẫn một mực theo dõi anh!

Thậm chí biết rõ Cố Châu Lâm ở cùng anh không nhiều không ít, vừa đúng hai tuần!

Dư Thần Dật không khống chế được run lên, người này cái gì cũng biết, hoá ra khoảng thời gian anh nghĩ mình an toàn vẫn luôn là sống dưới sự giám thị của đối phương, bởi vì có Cố Châu Lâm bên cạnh, chỉ là vì do có Cố Châu Lâm…!

“Em rất sợ sao?” Người kia mạnh mẽ nắm cổ anh, ép anh phải ngẩng đầu lên, “Mạch đập của em đập rất nhanh…..Kề sát vào tay tôi đập từng chút, giống như đang cọ tôi vậy…..Em đáng yêu quá —!”

“A —!” Dư Thần Dật cảm thấy cổ mình đau xót, nhịn không được hét thảm một tiếng, toàn thân đau đến phát run.

Người này vậy mà lại cắn mạnh vào cổ anh.

Dư Thần Dật thậm chí còn cảm nhận được có một luồng nhiệt nóng chậm rãi chảy xuống dọc theo nơi bị cắn của anh, sau đó lại bị một cái gì đó mềm mại ẩm ướt dọc theo cổ anh liếm ngược lên trên, còn dùng sức mút vào vết thương của anh một chút.

Dư Thần Dật mở to hai mắt, hai tay bị trói, chân vô lực đập bậy, toàn thân gần như co giật lại: “Cút…..cút ngay! Đừng chạm vào tôi!”

“Em thật ngọt nha….” Người kia chôn mặt vào cổ Dư Thần Dật hít một ngụm lớn, lại tiếp tục cắn lên cổ Dư Thần Dật hai cái miệng vết thương chảy máu mới chậm rãi ngẩng đầu dậy, nóng bỏng nhìn ngắm khuôn mặt của Dư Thần Dật.

Nếu như đôi mắt của Dư Thần Dật không bị che lại, có lẽ anh sẽ thấy, người trước mặt là người có khuôn mặt anh quen thuộc nhất.

Người kia — hay có thể gọi là Cố Châu Lâm, đang khẩn khiết nhìn chằm chằm Dư Thần Dật, Dư Thần Dật càng hoảng sợ giãy giụa, hắn lại càng cảm thấy thoả mãn.

Hắn liếm vết máu trên miệng vết thương, toàn thân rùng mình một cái, cánh mũi hưng phấn hít thở dồn dập, trên trán hắn rịn một tầng mồ hôi, đôi mắt vì sung huyết mà đỏ bừng.

Cố Châu Lâm chuyển động tròng mắt màu đỏ tươi, lồng ngực phập phồng kịch liệt, nhưng cánh tay lại ghì lấy cổ Dư Thần Dật, đè nặng giọng xuống, nói: “Tại sao không kêu? Em kêu một tiếng, nói không chừng tên con trai kia sẽ đến cứu em đó.”

Dư Thần Dật bị hắn bóp khó thở, miệng mở lớn, cổ họng vì bị siết chặt mà nước bọt không thể thuận lợi nuốt xuống chỉ có thể nương theo khoé miệng đang mở chảy ra ngoài.

Trước mắt anh hiện lên tia sáng, tựa như cảm thấy chính mình không thở nổi mà chết đi, trong đầu là một mảnh trống rỗng, chỉ hiện lên duy nhất hình ảnh của Cố Châu Lâm bên cạnh anh, vây anh ở trong một bức tường bảo vệ, nở nụ cười dịu dàng với anh.

Tiểu Lâm, Tiểu Lâm….Dư Thần Dật bất giác gọi tên Cố Châu Lâm trong lòng, một giây trước khi mất đi ý thức, cánh tay đang nắm cổ anh đột nhiên buông ra.

Cả người Dư Thần Dật mất sức ngã khuỵu xuống mặt đất, gân xanh trên cổ và vết cắn rướm máu hoà vào nhau, anh hít thở dồn dập, tiếng híp thở nặng nề vang lên từng chút một trong không gian nhỏ hẹp nửa kín.

Còn chưa kịp thoát khỏi tình trạng thiếu dưỡng khí, suy nghĩ của Dư Thần Dật đã trở nên mơ hồ không rõ, anh vừa thở vừa theo bản năng gọi: “Tiểu Lâm….Tiểu Lâm……”

Dư Thần Dật không biết người mình gọi vốn dĩ đang đứng trước mặt mình, nghe thấy anh gọi một tiếng “Tiểu Lâm”, khóe miệng hắn liền cong lên một chút, độ cong khoé miệng càng lúc càng lớn, khuôn mặt hắn co giật, lộ ra một nụ cười vừa điên cuồng vừa dữ tợn.

Hai mắt hắn đỏ bừng, dáng vẻ hoảng sợ của con mồi ở trước mặt càng làm hắn hưng phấn hơn, tiếng thở dốc của hắn khó có thể dừng được, Dư Thần Dật vừa bất lực vừa ỷ lại gọi tên hắn, khiến cả người hắn đều được ngâm trong khoái cảm thỏa mãn.

Cuối cùng hắn cũng có thể xé bỏ lớp mặt nạ, thoả thích nhấp nháp chạm vào tình yêu mà hắn mong ước từ lâu.

Cố Châu Lâm hưng phấn che cổ mình lại, cơn đói khát khiến hắn nhịn không được co quắp cả người, phát ra một tiếng cười bén nhọn.

Đợi chút nữa, đợi chút nữa…..

Một tia lý trí duy nhất còn sót lại đang nhắc nhở hắn: Có một số việc làm một mình sẽ không có ý nghĩa, phải chờ một chút…..Chờ một ngày nào đó, chờ một ngày đối phương cam tâm tình nguyện…..

Hắn cong khoé môi lên, bật cười hai tiếng, đột nhiên vươn tay kéo người Dư Thần Dật đang nằm nghiêng dưới đất lên, không chút lưu tình đè anh lên nắp bồn cầu mà hắn đã ngồi xổm lau chùi hàng trăm lần bằng cồn.

Không thể làm dơ anh ấy.

Hắn nhìn động tác bị khống chế của Dư Thần Dật, nhìn vẻ mặt anh mù tịt, bộ dáng vừa khủng hoảng vừa sợ hãi, hắn mỉm cười ngọt ngào.

Bởi vì vừa rồi Dư Thần Dật hít thở quá dồn dập, phổi có chút đau âm ỉ, vết cắn trên cổ vô cùng nóng bỏng, cả người anh đều có chút mơ màng, ngay cả lúc bị túm dậy khỏi mặt đất, thay đổi sang tư thế khác cũng không phản ứng lại cái gì, cho đến khi người kia vươn tay về phía anh.

…….

Dư Thần Dật xụi lơ dựa vào tường, thậm chí không có cách nào phản ứng lại.

Anh cảm nhận được đối phương đang mặc quần cho anh, cởi bỏ dây thừng trên người anh xuống, cuối cùng giống như rất thương yêu vỗ vỗ hai má anh rồi mở cửa nhấc chân ra ngoài.

Cơ thể Dư Thần Dật nặng nề, cả người như chìm vào bóng tối, trái tim anh chết lặng, hai mắt trống rỗng và mờ mịt được bọc dưới lớp vải đen, rõ ràng đã nghe thấy tiếng bước chân kia biến mất nhưng anh lại hoàn toàn không dám nhúc nhích.

Anh sợ người kia vẫn còn ở đây, sợ người kia đang đứng trước mặt anh, nhìn anh giãy giụa, nhìn vào nhất cử nhất động của anh.

Dư Thần Dật chìm trong bóng tối hoàn toàn mất đi khái niệm về thời gian, anh không biết qua bao lâu, có thể chỉ là một phút, cũng có thể là một giờ, tiếng chuông điện thoại cuối cùng cũng phá vỡ đi sự yên tĩnh trong căn phòng.

Sau khi Dư Thần Dật nghe thấy tiếng chuông điện thoại, cơ thể anh run mạnh lên, thật lâu sau cũng không dám làm ra động tác gì, tận đến khi điện thoại tự động bị huỷ kết nối.

Trái tim đang treo cao của Dư Thần Dật vừa mới nặng nề rơi xuống, nhưng không đợi anh tuyệt vọng, điện thoại lại một lần nữa vang lên.

Dư Thần Dật động đậy ngón tay cứng ngắc của mình, cuối cùng cũng cởi bỏ miếng vải đen trên mắt xuống, run rẩy nhận lấy điện thoại.

Bên trong điện thoại truyền đến một giọng nói quen thuộc, giọng nói từ trước đến giờ vốn dĩ luôn dịu dàng bình tĩnh, giờ phút này lại toàn là nôn nóng bất an: “Anh ơi? Anh ở đâu? Người trong công ty anh nói anh không có đi làm!”

“Tiểu Lâm…..Tiểu Lâm…..” Giọng nói của Cố Châu Lâm từ điện thoại truyền đến, lập tức phá vỡ hết mọi hàng rào phòng thủ mà Dư Thần Dật dựng nên.

Anh rốt cuộc nhịn không được nức nở thành tiếng, đau đớn xin giúp đỡ: “Cứu, cứu anh….Tiểu Lâm ơi…..”