Đời Người Bình Thản

Chương 86




Mạnh Tuệ nhào qua chặn điện thoại: “Mẹ, không được gọi.”

“Buông ra.” Quý Tú Mai đẩy tay của cô ra.

Rốt cuộc Mạnh Ngọc Cương nhìn không được: “Quậy đủ chưa?” Có loại người làm mẹ như vậy sao? Quá vô sỉ.

Vốn là ông không muốn quản chuyện này, quan tâm loại người khó dây dưa như Quý Tú Mai rất là phiền toái, nhưng dù sao Mạnh Tuệ vẫn là cháu gái của ông, ông có chút không nhẫn tâm.

Quý Tú Mai giận dữ trừng mắt nhìn: “Chuyện nhà của tôi không cần chú quản.” Muốn chia rẽ quan hệ mẹ con bà à, nằm mơ đi.

“Vốn là tôi cũng không muốn quản, mà là tôi nhìn không nổi.” Mạnh Ngọc Cương quay đầu liếc nhìn anh cả vẫn không lên tiếng, trong lòng thất vọng: ”Chị bán con gái mình đổi lấy tiền không cảm thấy cắn rứt lương tâm sao?”

Quý Tú Mai thẹn quá thành giận: “Bán con gái? Chú là cái người ‘miệng chó ói không ra được ngà voi.’” Bà là cưới chồng cho con gái, tại sao những người này cứ mãi nói bà bán con gái? Hàng xóm nhà họ Tào họ Đông hễ cứ thấy bà là rêu rao cả lên, làm hại người trong thôn đều dùng ánh mắt khác thường nhìn bà. Hừ, những người đó đều ghen tỵ với bà, bà nên kiêu ngạo mới phải!

“Chị là mẹ cháu nó, lại buộc nó phải nhảy vào giường lửa.” Trên mặt Mạnh Ngọc Cương lộ ra vẻ khinh bỉ: ”Mạnh Tuệ không phải là con ruột của chị hả? Tại sao lại ác tâm như vậy.” Bất kể là cha mẹ nào trên đời, những lời này cũng không nhầm vào ai.

“Giường lửa? Có ăn uống vô tận, tiêu tiền phung phí bằng ở trong giường lửa sao? Tôi ngược lại rất muốn nhảy xuống, đáng tiếc không có ai để ý tôi.” Quý Tú Mai chống nạnh nhất quyết không tha: “Đúng rồi, chú cũng có con gái mà, tương lai cũng có thể đổi tiền, không cần ghen tỵ với nhà chúng tôi.” (#Mèo: Huy động 500 anh em tới thiêu rụi con mụ này đi!!! (╰_╯)

“Con gái của tôi tương lai sẽ thừa kế sản nghiệp của vợ chồng chúng tôi, bất kể nó muốn cái gì đều được.” Mạnh Ngọc Cương kìm nén lửa giận trong lòng: “Không cần phải ăn nói khép nép bị bán đi.” Có ý tốt mới khuyên bảo bà ta, bà ta lại kéo con gái của mình vào, thật quá mức. Mạnh Yên là bảo bối của ông, ai cũng không thể chạm vào.

Quý Tú Mai hừ lạnh một tiếng, không để ý đến ông nữa, ngược lại quay về phía con gái quở trách kì quái: “A Tuệ, muốn trách muốn mắng thì làm đi, chỉ có thể trách ba mẹ mày không chịu tranh giành, không kiếm được tiền. Chỉ có thể ăn nói khép népbán mày đi.” Hành động là chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, đúng hơn là mắng ai đó?

Mạnh Ngọc Cương lắc đầu một cái, mấy ngày nay vội vàng quá mệt mỏi, lại không có cách nào khai thông đầu óc của bà ta, không muốn để ý đến bà ta nhiều hơn nữa: “Anh chị cả, đem nợ nần ra tính hết đi, chia phần tiền của tôi ra, từ nay hai nhà phân ra.”

Nhà có tang sự của cha mẹ già bình thường là do mấy anh em trai cùng chung gánh vác, dĩ nhiên cũng cùng chung chia tiền, đây là phong tục. Từ trước đến nay không ai đối với chuyện này có bất kỳ dị nghị gì.

Nhưng Quý Tú Mai lại nổi giận: “Cái gì? Phân chia? Tại sao muốn phân? Tại sao muốn phân? Đây là tiền nhà tôi, ai cũng không có tư cách phân chia cái tiền này.” Phong tục là cái gì, quy đinh là cái gì? Tất cả cút một bên. Chỉ có lời của bà ta mới là quy định.

Mạnh Ngọc Cương nhìn không nhìn bà ta: “Làm phiền anh chị, làm việc nhanh lên một chút. Chuẩn bị xong tôi đưa các người đi về nghỉ. Hai ngày nay khổ cực các người rồi.”

Quý Tú Mai nhanh chóng đỏ bừng cả khuôn mặt: “Không cho phân, có nghe hay không. Tiền này do tôi quyết định, không cho phân.”

Không một ai để ý bà ta, dượng cả ngồi xuống ghế cầm máy tính không ngừng.

Quý Tú Mai thấy tình cảnh này trong lòng vô cùng khó chịu, lại đau lòng phần tiền bị chia ra kia, chỉ vào mũi của ông điên cuồng la hét: “Mạnh Ngọc Cương, mày có tư cách gì ở nhà tao mà vung tay múa chân? Mày cút đi cho tao.”

“Sau khi xử lý xong, tôi sẽ không bao giờ đến cửa nhà các người một lần nào nữa.” Mạnh Ngọc Cương lạnh lùng nhìn bà ta: “Từ nay về sau, hai nhà chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt, cưới tang hay chuyện vui chuyện buồn cũng không muốn trở lại đây.” Đây đã là lời nói nặng nhất, bày tỏ hai nhà từ nay đoạn tuyệt quan hệ.

Mạnh Ngọc Cương cũng không muốn làm chuyện tận tuyệt như vậy, nhưng biểu hiện của anh trai và chị dâu thật là làm cho người ta rét lạnh. Cách làm người xử sự của bọn họ cũng quá kém cỏi, danh thanh quá kém. Hôm nay trở mặt, về sau sợ rằng rất khó trở lại. Ông còn có một đứa con gái thôi, không thể để cho bọn họ liên lụy.

Bác cả Mạnh nóng nảy, không nhịn được lên tiếng: “Em hai, chú tính làm cái gì? Làm sao lại nghiêm túc như vậy?” Mặc dù ông ta sợ vợ, nhưng biết có được thằng em này sẽ mang đến cho bọn họ biết bao nhiêu thứ tốt. Một khi tuyệt giao, những chỗ tốt kia cũng chạy hết.

Trong mắt Mạnh Ngọc Cương tất cả đều là đau lòng: “Anh, mẹ chết thế nào, trong lòng anh rất rõ ràng. Tôi không muốn nhìn thấy các người nữa.”

Lỗ tai người anh này quá mềm yếu, lại sợ vợ, lại hướng nội, ở nhà căn bản không có quyền phát ngôn. Quý Tú Mai nói đông ông ta không dám nói tây, người như vậy có thể trông cậy vào ông ta nói ra lời hữu dụng không? Sẽ dễ nghe sao?

Giờ phút này Quý Tú Mai đang tức giận, nhìn một nhà ba người Mạnh Yên thật sự rất ghét, ước gì bọn họ liền rời đi, tốt nhất không cần chia cho bọn hô một phân tiền nào: “Có gì đặc biệt hơn người? Mau cút đi.”

Trong lòng bà ta còn giận dữ muốn nói thêm, còn có loại người như thế sao, lấy ra tiền xong liền muốn đi, thật không biết xấu hổ! Có tiền nhiều như vậy còn so đo những đồng tiền lẻ này, không trách được người khác nói càng tiền người càng hẹp hòi.

“Chia xong tiền tôi sẽ đi, coi như chị cầu xin tôi... tôi cũng sẽ không ở lại.” Mạnh Ngọc Cương chướng mắt số tiền này, nhưng lại không muốn để cho bà ta đắc ý.

“Chú cho rằng tôi là thứ gì?” Quý Tú Mai không nghe được người khác muốn phân tiền của bà ta: “Chúng tôi là anh trai và chị dâu của chú, chú lại nói lên những lời như vậy, để cho người khác tới phân xử thử, loại người vong ân phụ nghĩa như chú đúng là súc sinh mà.” Chỉ cần vào cửa nhà bà ta, tất cả tiền đều là của mụ hết.

Ánh mắt cô hai Mạnh đầy tơ máu, nhảy ra kêu lên: “Câm mồm, nhà họ Mạnh chúng tôi không phải để cho cô muốn mắng là mắng.”

Quý Tú Mai không thể tưởng tượng nổi nhìn bà: “Chị hai, làm sao chị cũng giúp của hắn ta?” Nếu ở trước kia, mấy cô nhà họ Mạnh đều là đứng về phía bà ta. Sao hôm nay lại giúp tên khốn kia?

Bác cả Mạnh vội vàng khuyên nhủ: “Tú Mai, bà tạm thời bớt nói một câu thôi.”

Có lẽ hai ngày nay bà ta đối với chuyện bên ngoài không quản không hỏi, thế nhưng ông ta lại nghe được không ít tin đồn. Nếu tiếp tục náo loạn, mặt mũi này cũng bị vứt đi.

“Tôi nói sai cái gì?” Từ trước đến giờ Quý Tú Mai không để chồng mình ở trong mắt, đẩy ông ta ra: “Tôi chỉ là muốn cho người ngoài tới phân xử thử, chú ta đã có tiền liền xem thường anh trai và chị dâu rồi, thật là không có lương tâm.”

Cô ba Mạnh giận dữ nhìn bà ta: “Mày thì có cái gì để ý? Hại chết mẹ, mày còn để ý gì nữa?”

Hồi mẹ bà còn sống phải nhìn sắc mặt của cô em dâu này, chỉ ngóng trông cô em này đối với bà nội Mạnh khá hơn một chút. Cho nên ăn uống cũng sẽ đúng hạn cung phụng, nhưng ả ta không chỉ không có chăm sóc tốt mẹ của bà, còn gián tiếp hại chết bà ấy, nghĩ đến cái này liền hận nghiến răng.

Quý Tú Mai nghe lời này một bụng uất ức: “Chị cả à, làm sao chị cũng trút chuyện này lên trên đầu em chứ? Các người cũng nhìn thấy cả rồi, là con đàn bà kia làm chuyện tốt, không liên quan gì tới em.”

Cô cả Mạnh cũng không nhịn được ra tiếng: “Ngọc Cương nói không sai, nếu không phải là bởi vì cô lòng tham không đáy, mẹ tôi làm sao sẽ chết? A Tuệ làm sao sẽ rơi vào thế mặc cho người ta giễu cợt đến nông nỗi này? Cô còn tưởng rằng gia đình cô nở mày nở mặt à, cô biết có bao nhiêu người ở phía sau chỉ trỏ nói bậy nói bạ hay không?”

Hai ngày nay bạn bè thân thích chế nhạo đã làm cho bà thật mất mặt, trách cứđều do Quý Tú Mai không tốt.

“Bọn họ đều là đỏ mắt* với nhà em.” Quý Tú Mai giương cổ, khuôn mặt không phục. (*Ghen tỵ.)

“Nhà mày có cái gì tốt mà đỏ con mắt?” Cô hai Mạnh nạt bà ta một tiếng: “Cứ tranh gia sản như vậy, có cái gì tốt mà hả hê, trong nhà Ngọc Cương so với nhà các người có tiền nhiều hơn kìa, tại sao người ta không nói xấu nó?”

Họ vốn là đem chuyện bà nội Mạnh chết đi quy chụp lên đầu Quý Tú Mai, đáng tiếc vẫn là thân thích một giuộc, ẩn nhẫn không phát. Nhưng bà ta làm việc càng ngày càng sai lầm, nói chuyện càng ngày càng khó nghe.

“Oh, tôi hiểu.” Gương mặt Quý Tú Mai bừng tỉnh hiểu ra, ngay sau đó khi dễ nhìn bọn họ: “Các người hôm nay nhìn nhà của chú ấy có tiền, tranh nhau làm chú ta vui lòng, chúng tôi không có chỗ tốt gì cho các người cả, các người liền dùng sứcđạp chúng ta. Đều là bọn lòng lang dạ thú.”

Cả ba bà cô vốn cũng không phải là người tốt tính, rối rít mắng lên. Quý Tú Mai một người địch ba người, thế lực ngang nhau. Có thể thấy được bà ta mắng người có bao nhiêu lợi hại.

Lý Thiến lôi kéo tay Mạnh Yên yên lặng ngồi ở một bên, nhìn trò hay diễn ra.

Bên này đang mắng hăng say, bên kia dượng cả đã tính xong tiền, sớm chia cho Mạnh Ngọc Cương năm vạn đồng tiền, còn dư lại 4 vạn lượng. Mạnh Ngọc Cương cầm bảy vạn đồng tiền bỏ vào trong túi xách, kêu vợ con cùng mấy cô dượng rời đi.

Quý Tú Mai phát hiện một màn này, đau lòng đến đỏ cả con mắt, xông lên đá về phía Mạnh Ngọc Cương: “Mạnh Ngọc Cương, mày lại có thể cướp tiền của nhà tao, cái người này không biết xấu hổ.”

“Chị cả, cơm có thể ăn bậy, nhưng không thể nói bậy được.” Mạnh Ngọc Cương đưa tay ngăn bà ta lại: “Nói hưu nói vượn nữa, tôi liền mời chị ra toà án phân xử cho rõ ràng.”

Thân thể Quý Tú Mai run lên, bà ta là người không phân rõ phải trái, nhưng lại sợ nhất bót cảnh sát cùng tòa án, đoán chừng làm quá nhiều chuyện xấu rồi: “Mày vìmuốn lấy tiền mà kiện tao ra tòa, loại người như mày sẽ không được chết tử tế.”

“Tôi có chết được hay không, chị không cần phải lo lắng.” Mặt Mạnh Ngọc Cương lạnh lùng: “Chị nên lo cho mình đi.” Nói chuyện với thứ người như thế thật không có cái gì tốt để nói.

“Có ý gì?” Quý Tú Mai lo lắng hỏi tới. Sẽ không thật sự kiện bà ta chứ? Lấy cái lý do gì đây?

Mạnh Ngọc Cương không để ý tới bà ta nữa, che chở vợ con ra cửa.

Quý Tú Mai không cam lòng xông lên muốn đem tiền đoạt lại, mấy cô ngăn trở bà ta, bác cả Mạnh cũng tới đây kéo tay của mụ ta.

“Ông điên rồi à? Còn giúp người ngoài để khi dễ tôi?” Quý Tú Mai sắp giận điên lên, thế nào tất cả mọi người không ai giúp bà ta? Bà ta làm gì sai? Bà ta chỉ là muốn cầm lại tiền thuộc về mình thôi.

Bác cả Mạnh khuyên nhủ: “Cái này cũng không phải là tiền của chúng ta, chú ấy có nguyện ý cho hay không là chuyện của chú ấy, bà đi giành lại nói không lại đâu.”

Ông từ trước đến giờ biết vợ mình yêu tiền, nhưng phong tục của người xưa truyền lại cũng không để ý, cái này có chút quá mức. Để cho người khác biết, mặt mũi nhà bọn họ còn để vào đâu?

“Nơi nào không nói được?” Mắt Quý Tú Mai bốc tia lửa, nhìn về phía lão chồng mình tức miệng mắng to: “Tôi liền không hiểu, Mạnh Ngọc Cương người ta tuổi còn nhỏ, lại đầu óc linh hoạt, kiếm nhiều tiền như vậy. Tại sao ông lại không kiếm được tiền cho mẹ con ba người chúng tôi tiêu xài?”

Cả đời này của bác cả Mạnh mất hết mặt mũi rồi, trước mặt nhiều người như vậy bị chửi như vòi phun máu chó, ngàn năm khó được trách mắng: “Câm mồm, nếu như bà ghét bỏ, bà có thể trở về nhà mẹ.”

Quý Tú Mai sửng sốt hồi lâu mới phản ứng được: “Ông đừng có hối hận, tôi lập tức trở về nhà mẹ.” Tốt, ngay cả lão ta cũng muốn tạo phản, cuộc sống này không có cách nào vượt qua rồi. Ai cũng không hòa nhã với bà ta được, ngay cả chồng con cũng không cùng một lòng với bà ta.

Bác cả Mạnh khó được cứng rắn một lần, xô bà ta ra cửa: “Đi đi.” Bị bà ta làm thành như vậy, về sau ông ta ra cửa đều phải cúi đầu.

Quý Tú Mai cứng người, mặt đỏ lên: “Ông......”

Người ở bên trong ầm ĩ túi bụi, Mạnh Tuệ đưa một nhà Mạnh Yên ra cửa: “Chú thím, hai người giúp cháu một chút đi, cháu thật sự muốn ly hôn.”

“Cháu là người lớn, làm bất cứ chuyện gì đều phải suy nghĩ kỹ càng.” Mạnh Ngọc Cương đối với cô cháu gái này vẫn là có mấy phần thương tiếc: “Nếu như muốn làm, không ai có thể cản cháu được.”

Gương mặt Mạnh Tuệ tràn ngập khủng hoảng lo lắng: “Nhưng mẹ cháu không đồng ý, mẹ......”

“Không cần để ý đến bà ấy, quan trọng nhất là cháu nghĩ như thế nào? Cháu muốn cái gì?” Mạnh Ngọc Cương chỉ biết là cô cháu gái này tính tình mềm yếu, những thứ khác không biết gì cả: “Ý nghĩ của cháu mới là quan trọng nhất.”

“Nhưng nếu như không trả của hồi môn, nhà họ Ngô có thể sẽ không chịu ly hôn.” Mạnh Tuệ nhút nhát nhỏ giọng mà nói ra.

Mạnh Ngọc Cương suy nghĩ một chút: “Cháu có thể lên tòa án yêu cầu quan toà giúp đỡ.” Tuy khuyên không nên ly hôn, nhưng Ngô Lương thật không phải là người tốt gì, không thể vì đồ vật có mặt mũi đẹp mắt, liền miễn cưỡng hòa thuận. Nói chuyện linh tinh là người khác nói, ngày là do mình trôi qua.

“Chuyện này......” Mạnh Tuệ chần chờ, ra toà án chính là việc xuất đầu lộ diện, đối với cô mà nói e rằng không dễ.

“Cháu tốt nhất suy nghĩ một chút đi, không cần phải gấp gáp. Dù sao đây là chuyện liên quan đến đại sự cả đời người.” Mạnh Ngọc Cương có thể hiểu được lòng của cô lúc này, từ trong giỏ xách lấy ra bảy vạn đồng tiền đưa cho cô: “Suy nghĩ kỹ càng sau lại quyết định, tiền này cháu nhận lấy.”

Nếu như ông đoán không lầm, trong tay Mạnh Tuệ căn bản không tiền. Trong tay không có tiền, trong lòng sẽ lo lắng.

Mạnh Tuệ một mực lắc đầu, đem tiền đẩy về, nhưng trong lòng có mấy phần cảm động: “Không, cháu không thể nhận được.”

Kể từ sau khi cô tốt nghiệp đi làm, tiền lương mỗi tháng đều nộp cho mẹ. Trong tay cô không có bao nhiêu tiền. Nếu như ly hôn, cô còn không biết về sau nên làm cái gì? Mẹ cô đoán chừng cũng sẽ không để cho cô ở trong nhà, đến lúc đó cô lại nên đi nơi nào?

Mới vừa vì số tiền kia, Mạnh Ngọc Cương cùng Quý Tú Mai tranh cãi ầm ĩ một trận, nhưng lúc này thế nhưng ông lại không thèm để ý chút nào mang toàn bộ cho cô, cùng vợ mình thương lượng một chút cũng không có. Thật ra thì ông còn rất thương cháu gái.

“Nhận lấy đi, về sau cháu còn dùng tiền vào nhiều chỗ đấy.” Lý Thiến nhận lấy tiền từ trong tay Mạnh Ngọc Cương, cứng rắn kín đáo đưa cho Mạnh Tuệ: “Làm việc gì cũng phải để tâm, tiền này không cần nói cho người khác nghe, mẹ cháu cũng không nên nói. E ngại mẹ cháu, chú thím cũng không tiện ra mặt giúp cháu được. Đừng trách chúng ta làm chú thím, chú thím cũng khó xử.”

Lý Thiến cũng không quá coi trọng tiền bạc, này bảy vạn tiền ngay cả con mắt cũng không nháy mà tặng ra ngoài. Cùng là đàn bà con gái, bà cũng vì tương lai Mạnh Tuệ màlo lắng, trong tay có chút tiền, trong lòng cũng có chút niềm tin.

“Cháu hiểu chú thím, cháu không trách hai người đâu.” Tính tình của mẹ mình thế nào, Mạnh Tuệ rất rõ ràng, hôm nay Mạnh Ngọc Cương chỉ là ngoài miệng nói giúp cô một chút, Quý Tú Mai đã hận nghiến răng. Nếu quả thật ra mặt, đoán chừng bà ta cũng muốn giết người rồi.

“Chị họ, chia số tiền này ra bảo quản, đừng để cho người nhà họ Ngô biết.” Mạnh Yên không nhịn được chen vào một câu. Nếu thật sự ly hôn, số tiền này cũng có thể giúp được không ít.

Mạnh Tuệ cảm kích gật đầu một cái, cô biết Mạnh Yên bởi vì nguyên nhân là Quý Tú Mai, từ nhỏ đã không thường thân thiết cùng cô, khó được lúc này cô ấy còn quan tâm đến cô.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---

Tác giả có lời muốn nói: Chương này rất dài, quyết định tăng thêm một chương. Quý Tú Mai bị chúng bạn xa lánh, cuộc sống sau này khổ sở ra sao. Cuối cùng đem tất cả chuyện cũ bỏ qua, ngày mai sẽ có thể có chương cho ông Diệp cùng Mạnh Yên gặp mặt trong tình cảnh thực tế.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----

#Mèo: Hình như chương nào Mèo edit đều gặp phân cảnh chửi xối xả -.- edit chửi riết mượt luôn!! Ahi quên chúc cả nhà nữa. Chúc mấy nàng có ngày 20/10 hôm qua và 21/10 hôm nay thật vui vẻ. Cười toát miệng nở lổ mũi luôn nhaaaa <3: “>