Đời Người Bình Thản

Chương 92




Buổi chiều hôm sau, Diệp Thiên Nhiên tới đón Mạnh Yên thì Mạnh Yên đã ăn cơm trưa xong, đang sắp xếp tư liệu.

Ba mẹ Mạnh đi thăm người thân, gần sang năm mới nên mỗi ngày đều không yên, đây là ngày đầu tiên đi thăm thân thích! Đoán chừng người khác cũng có thể thông cảm một hai.

“Còn chưa khỏe sao?” Diệp Thiên Nhiên lo lắng nhìn cô, không phải là không có chuẩn bị chứ? Vậy cũng phải suy nghĩ được biện pháp lừa gạt cho qua.

“Sửa sang một lần cuối cùng là xong ngay thôi.” Mạnh Yên ngẩng đầu cười với anh xong, lại cúi đầu nhìn chằm chằm máy vi tính.

“Anh cũng xem một chút vậy.” Diệp Thiên Nhiên tựa vào phía sau ôm thân thể của cô cùng nhau nhìn về phía máy vi tính, nhìn hồi lâu chợt cười nói: “Thật là một ý kiến hay, nhưng mà có phải em đã mưu tính chuyện gì rồi hay không? Đề phòng?” Cô nhóc này có rất nhiều ý đồ xấu, làm cho người ta khó lòng phòng bị!

“Anh đã nhìn ra?” Mạnh Yên nhìn chằm chằm bản kế hoạch, không có rõ ràng như vậy mà.

Diệp Thiên Nhiên hôn một cái lên mặt cô: “Dĩ nhiên, em cố ý.”

Thật ra thì cũng không là bản kế hoạch này sơ hở quá nhiều, mà là anh hiểu rất rõ Mạnh Yên, ý định đơn giản này cần cô tốn nhiều như vậy sao? Lại nói đây chỉ là hình thức, bên trong còn thiếu một điểm, nếu như không có cái này, đoán chừng muốn thi hành được sẽ rất phiền toái. Người khác có lẽ cho cô là cô gái nhỏ không có năng lực hoàn mỹ này, nhưng đối với người hiểu cô rất rõ như Diệp Thiên Nhiên mà nói, điểm sơ sót là cố ý.

Mạnh Yên cười híp mắt quay đầu: “Phải trả giá mới có đường sống chứ? Không phải anh muốn điều đến quân khu N sao? Trước mắt chính là một cơ hội tốt vô cùng.”

Diệp Thiên Nhiên cười cực kỳ vui vẻ: “Để anh đoán xem, có phải em còn làm một phần khác của bản kế hoạch hay không? Bên trong là nội dung đầy đủ nhất.”

“Thật thông minh, không thể gạt được anh mà.” Mạnh Yên nhún vai một cái, không biết đợi lát nữa có thể lừa gạt được vị đồng chí Diệp kia hay không? Đoán chừng cũng khó. Nhưng mà biện pháp là do cô chuẩn bị. Không sợ.

“Để anh xem thử một phần khác của bản kế hoạch thế nào.” Diệp Thiên Nhiên vỗ cánh tay của cô, ý bảo cô lật ra xem.

Mạnh Yên mở một văn bản khác: “Một phần khác tổn thất cũng lớn, anh cũng đừng đau lòng.”

Diệp Thiên Nhiên nhìn ngắm vài lần, xác thực phải đổ máu, nhưng mà anh thấy không sao cả. “Có cái gì tốt để đau lòng, chỉ cần em đừng bán đứng anh là được.”

Hai người vừa nói vừa cười nhìn hai bản kế hoạch khác nhau, so sánh nửa ngày.

“Tiểu Yên.” Diệp Thiên Nhiên vừa nhìn vừa than thở: “Xem ra em rất hiểu tính tình và nhược điểm của ba anh, đây là kế hoạch mà ông ấy không thể nào cự tuyệt được.”

“Nếu là ông ấy cự tuyệt, vậy thì em… Hắc hắc.” Nụ cười trên mặt cô hiện vẻ tinh ranh, trong lòng đã sớm có ý kiến hay, nếu lúc đó Diệp Trung Hoa trở mặt, cô sẽ dùng chiêu ‘rút củi dưới đáy nồi’, bóp chết cái kế hoạch này.

“Em nha.” Diệp Thiên Nhiên thương yêu điểm một cái vào mũi của cô, đang muốn nói gì, chuông điện thoại di động vang lên.

Mạnh Yên tiến tới bên cạnh anh lắng nghe, Diệp Trung Hoa ở trong điện thoại có ý thúc bọn họ mau tới, giọng nói rất không bình tĩnh.

Diệp Thiên Nhiên cất điện thoại di động, nhìn máy vi tính một chút, cũng sửa sang lại bình thường. “Chúng ta đi thôi, ba anh đợi một ngày, rất nóng lòng.”

“Để cho ông ấy sốt ruột cũng tốt, cho ông ấy biết đây là chuyện không dễ dàng.” Mạnh Yên đã sớm tính toán tốt: “Đừng tưởng rằng tất cả đều rất dễ dàng.”

Thật ra thì đến tám giờ ngày hôm qua cô đã chuẩn bị, bản kế hoạch này đã được soạn thành hai bản sơ thảo tốt rồi. Buổi sáng cô lười ngủ lấy lại sức, đến hơn mười giờ mới rời giường rửa mặt ăn sáng, lúc này mới mở máy vi tính ra sửa lại một lần. Nếu không phải Diệp Thiên Nhiên đến tìm cô, cô chắc phải mè nheo đến một giây sau cùng mới ra cửa.

Diệp Thiên Nhiên buồn cười mấy tiếng, cô nhóc kéo dài tới thời điểm này là cố ý, anh dám khẳng định và xác định như thế.

Mạnh Yên chầm rì rì đem tài liệu in ra, lại chầm rì rì mặc áo khoác vào, trên lưng mang ba lô.

Mà ở trong thời điểm này, Diệp Trung Hoa lại gọi thêm mấy cú điện thoại tới đây.

Diệp Thiên Nhiên nhìn thấy tất cả, cũng không thúc giục cô, khóe miệng khẽ nhếch cười: “Tiểu Yên, em thật sự là một tiểu ma tinh.”

“Em xem lời này chính là khen ngợi em đó nha.” Mạnh Yên là một người làm theo ý mình, lười quản người ta nghĩ như thế nào.

Đợi hai người chậm rãi chạy tới nhà họ Giang, Diệp Trung Hoa đã sớm chờ nóng lòng như dự liệu, thấy bọn họ tới, mắt tỏa sáng lấp lánh, đẩy bàn cờ chưa đánh xong: “Hai đứa thế nào lại chậm như vậy? Điện thoại cũng gọi nhiều lần rồi.”

Giang Hải Thiên đánh cờ cùng với ông ấy nặng nề thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng giải phóng.

Buổi sáng Diệp Trung Hoa liền bồi ông ngoại Giang đánh cờ, nhưng trên căn bản trận nào cũng thua, ông ngoại Giang tức giận nói lòng ông ta không có yên ở đây, không có ý nghĩa. Cho nên mới đổi Giang Hải Thiên đánh cùng ông ta, mình lại chạy ra bên ngoài tìm bạn chơi.

“Chú Diệp, không thể trách chúng cháu được.” Mạnh Yên chỉ mặt mình tội nghiệp giải thích: “Tối hôm qua một đêm con không có ngủ được, vội vàng chuẩn bị kế hoạch này, buổi sáng chỉ chợp mắt được một hồi, liền đứng lên chỉnh lý sửa đổi một lần nữa, người xem mí mắt cháu, cũng sưng không còn hình dạng gì luôn.”

Diệp Thiên Nhiên ở bên cạnh nghe vậy cúi đầu buồn cười, còn mí mắt sưng! Không biết có bao nhiêu tinh thần toả sáng, thần thái phấn khởi.

Ngược lại Diệp Trung Hoa nghe lọt được lời này, rất rộng rãi mở miệng: “Được rồi, nếu như kế hoạch tốt, chú liền đồng ý cho cháu một yêu cầu.”

Mạnh Yên đảo tròn mắt: “Cái gì đều được sao?” Đây cũng là thu hoạch ngoài ý muốn! Vốn là cô cũng chỉ là muốn cho mình thêm chút đồng tình.

“Đúng, cái gì cũng đều được cả.” Diệp Trung Hoa nóng lòng: “Có thể đưa cho chú xem không?”

Mạnh Yên đẩy tay Diệp Thiên Nhiên một cái, anh lấy ra trong túi áo bành tô bản kế hoạch: “Ba, ừm, cho ba.”

Diệp Trung Hoa nhận lấy đọc nhanh như gió nhìn thêm lần nữa, trong lòng có chút khiếp sợ cũng có chút vui mừng, lấy lại bình tĩnh vừa phân tích tỉ mỉ.

Ở phía trên Mạnh Yên đề nghị lập một cái ngân sách, chuyên môn dùng để cứu trợ một chút cuộc sống nghèo khổ của quân nhân giải ngũ, không chỉ có giúp đỡ về mặt tiền bạc, cũng giải quyết vấn đề công ăn việc làm, được khám bệnh và trợ giúp các phương diện cụ thể khác. Do quân đội ra mặt hợp tác cùng địa phương, đem trọn cái kế hoạch trải rộng ra, phái chuyên gia phụ trách chuyện này. Cô chính là mang toàn bộ kế hoạch ngân sách cụ thể của kiếp trước viết ra rõ ràng.

Người khác đối với ngân sách cũng không hiểu rõ, giống người quân nhân như Diệp Trung Hoa đối với vấn đề lần này càng thêm không quen thuộc. Cho nên ông sẽ không nghĩ tới điểm quan trọng này, mà Mạnh Yên chịu ảnh hưởng của kiếp trước, biết rõ vấn đề ngân sách này có sức ảnh hưởng lớn, chính là biện pháp tốt nhất để giải quyết được vấn đề khó khăn này. Cô làm cho quân đội và địa phương cùng gia nhập kế hoạch, có trợ lực thế này giống như hổ thêm cánh.

Mặc dù Diệp Trung Hoa không hiểu những thứ này, nhưng dù sao ông cũng mang binh nhiều năm, đọc thuộc binh thư, kiến thức bất phàm. Một phần kế hoạch nhìn như bình thường, thật ra thì giá trị lớn vô cùng, có thể nói là biện pháp vô cùng thỏa đáng. Cho nên ông đối với kế hoạch mà Mạnh Yên nghĩ ra càng thêm nhìn với cặp mắt khác xưa, thông qua cuộc nói chuyện ngày hôm qua với nhau, ông đã biết cô gái này thông tuệ vô cùng, cũng đồng ý kế hoạch này, mới phát hiện ông còn xem thường cô. Cô không những chỉ tốn một ngày liền giải quyết vấn đề khó khăn mà nhiều năm qua ông bối rối, khả năng ứng biến càng thêm xuất sắc, hơn nữa đầu óc của cô giống như là một bảo tàng. Nếu như tài trí của cô dùng ở chánh đạo, với Nước với Dân đều là chuyện tốt. Nếu là dùng ở đường xấu, sợ rằng sẽlà một tai họa. Lúc này ông đã quyết định, muốn cô làm dâu của nhà họ Diệp, bảo bọc che chở cô, cũng trông coi cô, quyết không thể để cho cô đi lệch hướng. (#Mèo: Dài quá rối mắt~~)

Thật ra thì ông cũng là suy nghĩ nhiều, Mạnh Yên là người lười biếng chỉ muốn ăn uống xong lại ngủ nướng, không muốn làm chuyện tốt, dĩ nhiên cũng không muốn làm chuyện xấu. Nếu không phải là lần này bị buộc, cô mới lười động não. Cho nên nói ý tưởng của nhân vật lớn và nhân vật nhỏ là khác nhau một trời một vực.

Nếu như Mạnh Yên biết ông ta là nghĩ như vậy, đoán chừng sẽ hộc máu, cũng sẽ nói một câu: Tôi là tiểu nhân vật, tôi là người tốt bình thường. Ngài quá để mắt đến tôi rồi.

Diệp Trung Hoa nhìn mấy lần, ngẩng đầu nhìn về phía Mạnh Yên đang gặm quả táo: “Bản kế hoạch này không tệ, nhưng thao tác có khó khăn.”

“Nơi nào?” Mạnh Yên mơ hồ biết rõ còn cố hỏi.

Diệp Trung Hoa chỉ vào một hạng mục: “Vấn đề tiền bạc này, ai là người chi ra? Tiền bạc của quân đội có hạn, mà địa phương rất nghèo, căn bản thực tế.” Phía trên này không có nói cụ thể tiền này từ nơi nào ra? Lại nói quân đội cũng không dễ dàng trực tiếp ra mặt.

“Vậy thì để xí nghiệp chi tiền ra thôi, bảo chuyên gia đi thuyết phục.” Mạnh Yên thoải mái mở miệng, cái này thì có cái gì suy nghĩ. Không thấy thỏ thì diều hâu sẽ không xuất hiện, muốn cô chủ động chắp tay đem kế hoạch hoàn chỉnh giao ra đây, không có cửa đâu.

Diệp Trung Hoa nhạy bén ý thức được chỗ mấu chốt nhất: “Mặc dù cũng là biện pháp, nhưng không cố định, phải có một bút tài chính khởi động mới được. Hơn nữa tốt nhất mỗi năm đều có tiền bạc cố định liên tục không ngừng thêm vào.”

“Cái vấn đề này không phải là một mình cháu có thể giải quyết, cháu chỉ là cho ra một cái kế hoạch, cụ thể muốn người khác đi thực hiện...” Mạnh Yên nuốt xuống miếng táo, nở nụ cười: “Những thứ này không thuộc về phạm vi của cháu.”

Diệp Trung Hoa chỉ cảm thấy cô cười cổ quái, nhưng đoán không ra ý đồ của cô: “Cháu ra bản kế hoạch liền mặc kệ tất cả? Chuyện về sau đều không trông nom tới?”

“Chú Diệp ngài nói cái gì đó? Cháu chỉ là một người dân bình thường, không có bản lãnh gì.” Mạnh Yên phủi sạch tất cả, vô cùng vô tội: “Viết ra bản kế hoạch này cháu đã rất gắng gượng, những thứ khác cháu không thể ra sức.”

“Thật không có biện pháp?” Diệp Trung Hoa ngược lại không tin.

Mạnh Yên tiếp tục vùi đầu gặm: “Ừ, cháu suy nghĩ thế này, có lẽ… Có lẽ…”

“Cháu đừng vòng vo nữa, chuyện giữa cháu và Thiên Nhiên chú đã đồng ý, mẹ của nó bên kia cũng sẽ không có vấn đề.” Diệp Trung Hoa vừa nghe có cách, mắt sáng lên, ngôn ngữ càng dứt khoát, không hề giấu diếm mà là dứt khoát tỏ rõ thái độ của ông: “Cháu hãy thành thật nêu toàn bộ ý tưởng ra đi.”

Cô nhóc này, tại sao bộ dạng lại như vậy! Che giấu, có phải hay không muốn một câu trả lời rõ ràng? Quá tinh quái rồi, quá tặc!

“Dễ đồng ý như vậy? Cháu chính là dốc hết vốn liếng, suy nghĩ một chút liền đau lòng.” Mạnh Yên làm bộ vuốt ngực: “Ai, phần kế hoạch này cũng không tệ, ngài sai thủ hạ làm đi, cũng có thể làm được.”

Cô mới không có ngu như vậy đâu, điều kiện đơn giản như vậy liền muốn cô gật đầu? Phải đòi một hai điều kiện mới được.

Diệp Trung Hoa vừa bực mình vừa buồn cười, lại còn dùng tới chiêu này: “Cháu còn muốn cái gì? Chú mới vừa nói yêu cầu kia, có thể bây giờ cháu sẽ dùng đến.”

Mạnh Yên nhìn về phía Diệp Thiên Nhiên một chút ý bảo, thấy mặt anh hưng phấn và khẩn trương, nhìn về phía ba của anh nói ra thỉnh cầu của anh.

Sắc mặt Diệp Trung Hoa phức tạp: “Con điên rồi? Muốn điều đến quân khu N, có biết con sẽ mất đi cái gì không?” Ông đã giúp anh sắp xếp xong xuôi, lần này tốt hơn, lại uổng phí ý định.

“Ba không cần nhiều lời, trong lòng con đều hiểu.” Diệp Thiên Nhiên nói ra yêu cầu, ngược lại bình tĩnh. “Xin ba giúp con.”

Diệp Trung Hoa hít một hơi thật sâu, nghiêm túc nhìn anh: “Vì con nhóc này, làm con mất đi tiền đồ thật tốt, con cảm thấy đáng giá sao?” Ông lõi đời, nghe con trai vừa nói như thế, đã hiểu dụng ý của anh, nhưng đáng giá không?

Diệp Thiên Nhiên nhìn Mạnh Yên, vẻ mặt kiên định: “Đáng.”

“Các người điên thật rồi.” Diệp Trung Hoa tiếc rèn sắc không thành thép. Thật là hai đứa ngu ngốc. ‘Lưỡng tình nếu là lâu dài thì sớm chiều bên nhau’ (chém đó =))), câu thơ này cũng không đọc qua sao? Đều là loại người không tranh.

Mạnh Yên đem hột nhét vào trong thùng rác, thong thả ung dung xoa tay: “Chú Diệp, trong tay cháu còn có một phần khác của bản kế hoạch, không biết cháu có còn cơ hội lấy ra hay không?”

Không cần cùng ông biện luận, đối với người khác là thạch tín, nhưng đối với bản thân là mật đường, chuyện như vậy không cần tranh cãi.

“Cái con nhóc này.” Diệp Trung Hoa không biết nên làm sao với cô bây giờ? Cô khí định thần nhàn như vậy là đoán chừng ông sẽ đồng ý phải không? “Rõ là...... Lấy ra thôi.”

Thôi, coi như là cho con trai cơ hội rèn luyện, ở địa bàn của người khác dễ dàng rèn luyện hơn. Người trẻ tuổi ăn khổ nhiều một chút, đối với tương lai mới có lợi.

Mạnh Yên cười híp mắt mở ba lô ra, lấy ra một phần bản kế hoạch, rất cung kính đưa cho Diệp Trung Hoa.

Diệp Trung Hoa tức giận nhìn cô, cô vẫn như cũ cười ngọt ngào, không bị ảnh hưởng chút nào. Thấy cô nhóc con đã sớm chuẩn bị hai phần, thật là quá... Quá giảo hoạt rồi. Tại sao lại có thể có đứa bé gái tinh nghịch như thế này? Đây là cô gái vừa tròn hai mươi tuổi sao? Qủa thực là một đứa trẻ tinh quái!

Tác giả có lời muốn nói: Dưới ba độ rét lạnh, muốn đông cứng ngón tay của tôi luôn rầu, đầu óc của tôi~~. Muốn ngủ đông quá...