Đôi Ta Còn Gặp Lại?

Chương 20




Sau cơn mưa, cầu vồng lại xuất hiện. Nó lấp ló sau ô cửa sổ khiến Bạch Vân thích thú. Cô toan rút dây chuyền ra để chạy lại phía cửa thì bị bố cản.

-Gái yêu muốn làm gì?

-Con chỉ muốn nhìn cầu vồng một tí tẹo thôi!

-Ko được! Con vẫn còn phải chuyền đã. Để khỏe hẳn rồi ngắm sau cũng được.

-Nhưng khi ấy thì hết mất rồi!

Bạch Vân ra điều nũng nịu nhìn bố.

-Bạch Vân! Hôm nay bố phải về cơ quan, ko thể ở lại chăm con, con phải tự giữ sức khỏe cho mình, còn học hành nữa!

-Con biết mà! Bố đến đây là con vui rồi! Công việc của bố bận rộn, ko cần phải ở lại lâu đâu!

Ông lấy li sữa còn nóng đưa cho con gái.

-Con uống hết đi, bố mới yên tâm!

Bạch Vân cười cười, ngoan ngoãn uống hết li sữa.

-Xong nhiệm vụ! Bố đẹp trai về đi kẻo trễ!

-Uk! Con nghỉ đi nhé!

Việt Hoàng đi đến đầu hành lang nhìn thấy dáng người quen thuộc đi từ phòng y tế ra. Cậu chạy nhanh hơn nữa để đuổi kịp người đàn ông ấy. "Ko thể nhầm được! Nhất định là ông ta! Là ông ta! "

Nhưng ông đã nhanh chóng rời khỏi đó, Việt Hoàng cũng ko có lí do gì để đuổi theo, nhưng cậu biết còn điều quan trọng hơn cần phải làm rõ.

Cậu khẽ mở cánh cửa để tránh làm cô gái tỉnh giấc, nhưng cô đã ngồi ở cạnh cửa sổ từ lúc nào. Cô gái đang ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài, đôi môi khẽ giãn ra như nụ hoa buổi sáng đang khoe mình dưới tia nắng mai. Cô vẫn ko hề biết đến sự xuất hiện của người kia.

Việt Hoàng rón rén bước vào phòng, ngồi xuống ghế. Phải một lúc lâu sau Bạch Vân mới quay lại, thấy Việt Hoàng cô giật mình khẽ A một tiếng.

-Tôi làm phiền em ak?

-Ko! Anh vào lúc nào mà em ko biết?

-Cũng được một lúc rồi! Cái gì khiến em say sưa thế?

Cô chỉ tay về phía cửa sổ.

-Là cầu vồng!

-Em yêu đời nhỉ?

-Ukm! Bởi vậy nên em luôn thấy vui vẻ! Đâu như anh...

Bạch Vân chỉ nói đùa vậy thôi, nhưng lại khiến Việt Hoàng nghiêm túc hơn.

-Người ban nãy vừa rời khỏi đây là bố em ak?

-Vâng ak! - Cô vẫn chăm chú nhìn ra cửa sổ.

-Hình như bố em là công an?

Bạch Vân ngạc nhiên quay lại. Cô luôn giấu kín chuyện này với tất cả mọi người, vậy thì Việt Hoàng từ đâu mà biết? Cô nhìn cậu đầu hoài nghi.

-Sao anh biết?

-Ờ...ak... ko! Nhìn tố chất của bố em là đoán được ngay mà.

Việt Hoàng hơi bất ngờ, trước cô lại càng lộ vẻ ấp úng.

-Tôi ra ngoài một chút!

Ấy là cậu đang cố trốn tránh sự thật. Cậu đã xem Bạch Vân như một người bạn thực thụ, tình cảm cũng có phần tốt đẹp hơn, nhưng cô bé lại là con gái của kẻ đã nổ súng hôm đó. Mẹ cậu ko còn nữa!

Bên tai Việt Hoàng lại văng vẳng lời kể. "Cháu trai ak! Tên công an có vết thương ở cổ tay, tên đã chĩa súng vào bố cháu chính là hung thủ giết mẹ cháu! Hắn là người xấu! Cháu phải báo thù....phải báo thù...phải báo thù....! "

Trán cậu mồ hôi ướt sũng. Cậu ghì chặt hai bàn tay xuống lan can, dồn hết lực để đẩy mạnh hai chân đứng thẳng dậy. Việt Hoàng nên làm gì lúc này. Kể từ hôm ấy, suốt mười mấy năm nay, cậu nuôi quyết tâm trả thù, ko phải là giết chết kẻ đó mà là làm cho hắn phải quỳ gối trước mộ của mẹ, thân bại danh liệt. Nhưng giờ này đối diện lại cảm thấy chí hơi nản, nếu như ko phải là Bạch Vân, liệu cậu có bị dao động như vậy? "Ko được, mình ko được nản chí! Bất kể đó là ai! "

Việt Hoàng lấy lại vẻ bình tĩnh như ko có chuyện già xảy ra, lại vào phòng.

-Em sao rồi?

-Em đã khỏe hơn nhiều rồi! Cảm ơn anh!

Hai người ngồi lâu như vậy, ngắm nhìn bầu trời với ánh cầu vồng đang mờ dần đi.

-Cầu vồng đẹp anh nhỉ!

Việt Hoàng chỉ cười gượng, nhưng trong lòng còn rối như tơ vò. Cậu thở dài chán chường.

-Bạch Vân này!

-Gì ak?

-Ước mơ của em là gì?

-Sao anh lại hỏi vậy?

-Để tôi và em hiểu nhau hơn!

-Em muốn là một người có ý nghĩa!

-Có ý nghĩa!

Bạch Vân mỉm cười,mắt vẫn ko rời ô cửa sổ.

-Em muốn mang lại hạnh phúc cho mọi người, kể cả chết cũng phải làm một việc thật ý nghĩa để mọi người ko thể quên sự tồn tại của em trên cuộc đời này!

Việt Hoàng quay qua nhìn cô gái, cậu hơi bất ngờ bởi suy nghĩ của Bạch Vân. Ko ngờ một cô bé cứng đầu rắc rối lại có ước mơ như vậy.

-Em ko sợ chết sao?

-Có chứ! Rất sợ! Nhưng chỉ cần nghĩ đến màu áo xanh này, em sẽ ko sợ nữa. Bởi vậy em mới chọn nghề công an. Cũng có thể là do di truyền từ bố. -Bạch Vân vui vẻ hỏi Việt Hoàng -Vậy còn anh!

-Tôi sao? Tôi muốn trả thù!

Cô giật mình, tròn xoe mắt nhìn cậu.

-Gì chứ?

-Đúng vậy! Là trả thù cho những gì đã xảy ra trong quá khứ.

Bạch Vân ko nói gì nữa. Cô trầm tư suy nghĩ về rất nhiều thứ. Còn Việt Hoàng, tim cậu đập mạnh vì lo lắng,suýt nữa cậu đã vì lòng hận thù mà nói hết ra rồi! Ko được! Bạch Vân ko có lỗi! Cậu ko muốn cô bé bị tổn thương.

-Anh này! Đó có phải là lí do mà anh luôn lạnh lùng với mọi người sao? Dù sao đó cũng là ước mơ của anh. Nhưng quá khứ vẫn mãi là quá khứ, dù anh có làm gì cũng ko thể khác được! Đừng để lòng hận thù làm vấy bẩn tuổi trẻ, anh nhé!

Bạch Vân nói vậy, mắt vẫn ko nhìn cậu. Giống như câu nói bâng quơ buột miện cũng đủ làm Việt Hoàng nao lòng. Nhưng cậu lại nghĩ đến một kế hoạch khác.