Đối Tượng Ngoại Tình Của Hoàng Hậu Ở Hậu Cung Là Thái Hậu

Chương 36: Hả…




Chương 36 – Hả…

Ngự trù lập tức hiện ra biểu cảm kinh ngạc, tất nhiên là chỉ rất nhỏ, không dám lộ ra quá, hắn khuyên ta không cần làm như vậy "Nương nương, hậu cung không thịnh hành ăn bánh bao"

"Không thể ăn bánh bao sao?"

"Cũng không phải, thỉnh thoảng ăn bánh bao cũng rất ngon. Tại trù phòng có một nữ ngự trù chuyên làm bánh bao, có thể nói là bánh bao của nàng làm là thiên hạ đệ nhất bánh bao, vừa mềm lại vừa ngon"

Ta nghĩ người đó hẳn là Yêu Mẹ, ta nói "Ngươi cũng biết bánh bao ăn ngon, tại sao không thêm vào thực đơn"

"Nương nương, ăn bánh bao là đánh mất thân phận của người hoàng tộc, ngươi nghĩ thử xem, ngươi có một đôi tay ngọc ngà như vậy mà dùng để cầm bánh bao, không những vậy mà còn dùng ngón tay thon dài xé bánh bao bỏ vào miệng, hình ảnh ấy có phải rất tầm thường hay không? Cho nên vì sao ta mới khuyên nương nương không nên tính đến việc cho người làm bánh bao"

"Thì ra là nguyên nhân này, ta còn nghĩ là do các vị phi tần không thích ăn bánh bao nữa chứ"

Ngự trù nở nụ cười nói "Nương nương, thật không dám giấu diếm ngươi, ai cũng thích bánh bao hết, càng lớn càng thích"

"Khụ khụ, để mấy cái bánh bao to ấy sang một bên đi. Chúng ta sẽ thay vào đó những chiếc tiểu bánh bao Bát Bảo thật lung linh"

"Đó là cái gì?"

"Ngươi đừng nói gì hết, cứ viết ra cho ta. Ngoài ra, còn nữa, đồ ăn cho thái hậu chuẩn bị xong chưa?"

"Nương nương, ngươi không biết rồi. Theo như thường lệ, đến mỗi khi cuối năm, thái hậu cũng sẽ không ăn đồ ăn do chúng ta chuẩn bị, chúng ta không cần lo lắng thay cho ngài ấy"

"Tại sao lại như vậy? Vậy ngươi chuẩn bị vài món điểm tâm nhẹ đi, lễ mừng tân niên trong dân gian đều chuẩn bị một ít thức ăn. Ngươi đi làm vài món để ta dâng lên thái hậu"

Ngự trù lộ vẻ mặt khó xử "Nương nương, ngươi lại không biết nữa rồi. Chuyện này đều chính tay thái hậu tự làm, chúng ta không cần chuẩn bị, cũng không cần dâng lên gì hết"

"Vậy các ngươi có thể làm cái gì?"

"Hễ là đồ ăn cho thái hậu thì chúng ta không cần làm. Thái hậu cũng dặn chúng ta không được nói ra vì sao" Hắn đưa tay múa may diễn tả.

Xong. Ta thật sự bội phục.

"Hơn nữa, ta nghe nói mỗi khi đông đến thân thể thái hậu sẽ không tốt, đồ ăn vẫn bưng lên mỗi ngày nhưng không hề được động vào, cứ thế bưng nguyên trạng trở về. Mấy hôm trước thái hậu có chạm qua mấy đũa, ăn được một chén cháo nhỏ, mấy ngày nay vẫn không thấy nàng ăn gì hết" Ngự trù cho rằng ta rất muốn biết tin tức của thái hậu, liền cuồn cuộn nói ra không ngừng.

Ta nói "Ừ, thì ra là vậy" Nàng không ăn cơm kể với ta làm gì.

"Vậy nương nương…đồ ăn tính…"

"Như vậy đi, ngươi bảo Yêu Mẹ làm mấy loại bánh bao có hương vị khác nhau, đến lúc đó ta mang qua" Ta nghĩ hẳn là nàng sẽ thích ăn bánh bao.

Ngự trù cả kinh "Làm sao nương nương biết Yêu Mẹ?"

Ta mỉm cười "Không có chuyện gì ta không biết" Nếu ta nói cho ngươi sự thật thì sau này làm sao ta giấu được nữa.

Qua vài ngày, ta hỏi ngự trù về tiến độ chuẩn bị yến tiếc, ngự trù lại chủ động nói đã vài ngày mà thái hậu vẫn không động đũa nào hết, ta nghĩ, không biết hắn nói chuyện này cho ta làm gì không biết. Nhưng mà nhìn bộ dạng nhiệt tình của hắn cũng tội nghiệp, cho nên ta nghe tai này lại cho ra tai kia.

"Yêu Mẹ rất cao hứng, vừa mừng vừa lo, có thể được hoàng hậu đồng ý cho nàng làm bánh bao, nên bây giờ  điều này chính là động lực mười phần cho nàng ấy. Thắt lưng cũng thẳng hơn bình thường, làm việc cũng năng suất hơn, mấy ngày nay tích cực chuẩn bị bánh bao, chờ đến yến tiệc sẽ cống hiến sản phẩm của mình" Bộ dạng ngự trù cực kỳ khen ngợi khả năng của Yêu Mẹ.

Nàng là bậc tiền bối cho ta cảm nhận được sự ấm áp, ta mong sau này nàng có thể ngày càng phát triển hơn. Hy vọng rằng bánh bao của nàng sẽ được mọi người chấp nhận, ta vui mừng dùm cho nàng.

Ngự trù nói ta biết thái hậu không ăn cơm, Hương di lại tự mình đến mời ta. Ta biết nếu ta không đi một chuyến, ta sợ mình sẽ sống không được lâu, lý do là trong lòng không yên tâm cộng thêm ánh mắt sắc bén như dao của Hương di.

Lúc này thời gian gấp gáp cho nên ta không có tâm tình mở quyển sách quỷ quái kia ra đọc, nhưng mà không biết vì sao trong đầu ta luôn lởn vởn một âm thanh, âm thanh giống như ruồi bọ không ngừng bay trong đầu ta, không yên phận chui vào trong óc ta "Hôm nay ngươi có đọc sách hay không, ngươi không thể không đọc sách, đọc sách sẽ cho ngươi một đạo lý, phải biết kiên trì, rồi có ngày sẽ thắng lợi. Chỉ cần ngươi kiên trì thì sẽ có ngày ngươi thoát thai hoán cốt, pháp lực vô biên, thống trị giang hồ"

Ta rốt cuộc chịu hết nổi nên mở quyển sách kia ra, càng xem thì càng muốn phát điên.

Một sợi dây thừng buộc vào mái hiên, chân mở thật rộng. Lúc đầu ta còn nghĩ chuẩn bị cho đại hội thể ɖu͙ƈ, nhưng ai ngờ được đó là chuẩn bị cho chuyện vận động không đứng đắn.

Ta ôm quyển sách, máu nóng từ trong bụng mãnh liệt phun trào, kinh mạch toàn thân căng cứng, nhiệt huyết va chạm vào kỳ kinh bát mạch, đầu sung huyết nghiêm trọng. Trước mắt ta hiện lên một loạt hình ảnh, ta thấy một người gầy gò đem một người gầy gò khác treo lên, sau đó cứ thế…

Tí tách…Một giọt máu rơi trêи sách, giọt máu thứ hai cũng theo cùng.

Máu lan tràn trêи sách, hình ảnh một người tóc ngắn kỳ quái kia lại xuất hiện. Lần này nàng mang theo nụ cười tà mị, ánh mắt lóe ra tia chớp quang mang, mở miệng nói "Chúc mừng ngươi thành công, ngươi nhìn thấy ta chứng tỏ công lực ngươi đã có chút thành tựu rồi đó. Nhưng mà ngươi không cần kiêu căng, đây chỉ mới là khởi đầu, cái gọi là kiến tha lâu đầy tổ, sau này sẽ là con đường rất dài. Có phải là bây giờ ngươi cảm thấy hạ thân tê dại, tay chân ngứa ngáy, thân thể hư không?…"

"…."

"Đây là biểu hiện của việc kinh mạch ngươi bị khai thông, thân thể của ngươi đã chuẩn bị tốt, đợi khi mùa xuân đến, ngươi có thể thuận lợi phát…"

"…." Nàng nói phát kia có phải là phát ɖu͙ƈ?

Nàng nói đến chỗ kϊƈɦ động bắt đầu phun nước bọt "Ngươi có biết ta phải mất bao nhiêu thời gian mới có thể luyện được đến bước này không, khi đó ta mới mười ba tuổi. Một nữ nhân mười ba tuổi có xao động là một chuyện bi ai cỡ nào, bên cạnh ta toàn lão đầu tử, cho nên mỗi ngày ta đều muốn đem Đại sư tỷ, Nhị sư tỷ, Tam sư tỷ, Tứ sư tỷ…."

Ba. Ta đóng sách lại.

Những thứ vô nghĩa không cần nghe.

Kết quả là trong đầu ta lập tức hiện lên giọng nói của nàng "Ngươi muốn nghe nữa ta tiếp tục nói nữa không? Đại sư tỷ xinh đẹp tuyệt luân ra sao, Nhị sư tỷ phong tình vạn chủng thế nào…"

"Ta không muốn" Ta nói.

"Không muốn cũng không sao, dù sao thì ta cũng không thu tiền cho nên không liên quan gì hết. Thật khó khăn ta mới hấp thu máu của ngươi được một chút, bây giờ có chút tinh khí, ngươi để ta nhiều chuyện thêm chút nữa đi! Ta không cần tiền, thật sự không cần tiền, đồ đệ, ngươi không cần bày ra bộ dạng đề phòng ta chứ, ta giống kẻ lừa đảo lắm sao?"

"Khoan đã, ngươi nói máu của ta. Máu của ta có gì đặc biệt chứ?"

"Chính là đặc biệt nhiệt a" Nàng nói.

"Có ý gì?"

"Chính là 'nhiệt huyết sôi trào' trong truyền thuyết đó, ban đầu ta đã biết ngươi là thanh niên có khát vọng có lý tưởng rồi. Ngươi có từng nghĩ sẽ gia nhập bang phái của chúng ta không? Ngươi có thể đem nhiệt huyết của mình để cải tiến lại sư nghiệp. Đương…. nhiên….là….phải….nộp….lệ….phí….."

Ta đã biết nguyên nhân, bất cứ giá nào cũng phải khép thật chặt quyển sách lại, cuối cùng là trong quyển sách nói ra một câu "Xin lỗi, máu ngài đưa vào không đủ nhiệt, mời đưa vào lần nữa"

"….." Hoàn toàn không nói gì.

Buổi tối ta xuất hiện chút bệnh, đó là thích sờ. Mặc kệ là bản thân hay người khác ta cũng sờ không ngừng. Nghe nói đêm đó tiểu hoàng đế giận ta vì ta đã vuốt ʍôиɠ hắn, nói cái này ra nghe thật khủng bố. Cái ʍôиɠ chứ đâu phải bánh bao mượt mà co dãn đâu mà ta thèm.

Ta tỉnh táo lại, hoàn toàn không biết vì sao mình lại có hành động như vậy. Ai nói cho ta biết đi!

Yến tiệc tối hôm đó, rốt cục ta cũng hạ quyết tâm. Tự cấp cho mình một lý do đến chỗ thái hậu.

Ta nắm tay Tiểu Thúy, lệ chuyển trong mắt.

Nàng nói "Nương nương, nếu ngươi bị thái hậu ủy khuất, cũng nhớ kỹ là phải nhẫn nại, nhịn rồi thì sau này sẽ ổn thôi"

Ta đâu chỉ bị ủy khuất. Trước đó tà chính là bị nàng khi dễ, ngược đãi thân xác, áp bách tinh thần, bây giờ thì bị uy hϊế͙p͙ tính mạng!

Tiểu Thúy còn nói "Nương nương, nhất định phải nhớ kỹ, ngươi là hoàng hậu, dưới một người nhưng trêи vạn người, cho nên không cần lởn vởn trong đầu ý nghĩ làm ra chuyện ngu ngốc"

Nước mắt ta sắp rơi xuống, tiểu Thúy, ngươi thật sự là người tỉnh táo nhất.

"Nương nương, ngươi bảo trọng thân thể. Ta nấu canh thập toàn đại bổ cho ngươi, lần này ta đã bỏ thêm rất nhiều thuốc bổ trong đó, chờ ngươi trở về thì hảo hảo bồi bổ"

"Tiểu Thúy…ta phải cảm tạ ngươi thế nào đây?"

"Nương nương, không cần ngài làm gì hết, chỉ cần ngươi vui là được rồi"

"Tiểu Thúy….Ta…ngươi…"

"Nương nương, ta cũng….ngươi…."

Đối mặt với ánh mắt thâm tình của nàng, ngực ta dâng lên tình cảm mãnh liệt, sóng nhiệt quay cuồng, huyết mạch phun trào, đến khi ta phục hồi tinh thần lại thì đã đem nàng đặt dưới thân, hai tay đã xé nát y phục của nàng.

Nàng trợn mắt há mồm nhìn ta. Ta lùi về sau từng bước, còn nàng thì hai tay ôm ngực kinh hoảng nhìn ta "Nương nương ngươi…"

Ta giơ hai tay lên dùng sức lắc đầu "Vừa rồi ta không biết tại sao mình làm như vậy nữa"

Tiểu Thúy hiểu lòng người mỉm cười nói "Tiểu Thúy hiểu, tiểu Thúy không trách ngươi, sở dĩ ngươi như vậy là vì bản thân quá nhiều áp lực"