Đơn Phương

Chương 13: Ngoại truyện 1 - Vân Anh (2)




Cuối cùng thì cái ngày định mệnh ấy cũng đến. Sớm hơn tôi đã tưởng.

Mùa đông năm lớp 9, khi tôi với Mai đang đứng trò chuyện tít ngoài hành lang phía sau của cửa lớp thì tình cờ gặp Minh đi ngang qua.

Cậu ta càng lớn càng đẹp trai. So với một năm trước thôi đã cao hơn hẳn. Đối lập với tụi con trai cùng khối luôn huỳnh huỵch chạy đuổi nhau mà thùm thụp đấm đá, thì Minh lại khoác lên mình vẻ nghiêm túc và chững chạc, rất hiếm thấy ở cái tuổi dở ông dở thằng này. Đúng là liên Đội trưởng có khác… Chiều nào tôi cũng bắt gặp cậu ta ngồi trong văn phòng Đội bên hàng chồng sổ sách cao ngất. Đôi mày thẳng hơi nhíu lại, và cánh tay nổi lên những đường gân đầy nam tính kia cũng liên tục di động trên mặt giấy. Tập trung, và quyết đoán.

Lẫn trong những vệt nắng cuối ngày nhàn nhạt, cái vẻ trầm tư ấy thật không thể phủ nhận… trông cuốn hút vô cùng…

Một năm tròn chia sẻ mối tình đơn phương lặng lẽ của cô bạn thân, cũng là một năm tròn cái tên “Minh” kia tiến sâu vào tiềm thức của tôi. Từng chút, từng chút…

Tôi nhìn Mai một, thì cũng nhìn Minh một.

Đến khi tôi hốt hoảng nhận ra rằng, tại sao mình lại có thể có những ý nghĩ đó về Minh, về hình bóng của chàng trai mà cô bạn thân nhất đã âm thầm ôm ấp trong suốt bấy nhiêu năm ấy, thì hạt giống tình cảm kia đã kịp cắm rễ, và nảy mầm mất rồi…



Biết làm sao đây… Vì người tớ muốn quen, lại là cậu!

Cái tình huống có nằm mơ cũng không thể xảy ra được này khiến tôi chết đứng tại trận. Từ đầu tới chân đều cứng đờ như bị thôi miên trước nụ cười nhoẻn đẹp tuyệt của cậu. Lý trí ra sức mách bảo tôi, phải tỉnh lại! Dù có bối rối đến mức nào đi chăng nữa cũng không được phép thể hiện ra mặt như thế này...! Chẳng phải Mai vẫn còn đang đứng ngay đây đó sao? Chỉ cần một giây thiếu tự chủ của mình thôi, sẽ khiến nó mất mặt và đau lòng lắm!

Nhưng… Tôi bị làm sao vậy?! Trái tim chưa từng loạn nhịp vì bất kì ai, vì bất kì cái gì, cuối cùng cũng đã gióng lên từng hồi mạnh mẽ, không tài nào dừng lại được. Tôi ra sức ngăn mình lại, nhưng mặt vẫn cứ nóng bừng lên, chân tay thì luống cuống tới mức, nếu như ngay lúc ấy Mai không đột nhiên cười tít mắt rồi vỗ vỗ lên vai tôi, có lẽ tôi đã chết chìm trong sự khó xử cùng những cảm xúc hỗn loạn này rồi.

“Hì! Ghê nha… Hai người trông cũng đẹp đôi lắm!”

Suốt bốn năm chơi với nhau, chưa bao giờ tôi thấy Mai lại cười tươi đến như thế.

Tiếng cười của nó trong veo như chuông, hai má cũng ửng hồng, và đôi mắt hiền hiền mọi khi vụt sáng lấp lánh. Cô bạn thân nhất của tôi bây giờ thoắt trở nên rạng rỡ, như một bông hoa đang cố oằn mình dốc cạn đến từng giọt nhựa sống cuối cùng để một lần nở bung.

Chỉ một lần thôi.

Trước khi úa tàn. Vĩnh viễn!

***​

Có lẽ đó chính là ngày khó khăn nhất tôi đã từng trải trong suốt mười lăm năm qua. Lồng ngực cứ nặng trĩu như bị một hòn đá to đè lên, giãy dụa thế nào cũng không nhấc ra nổi. Sự vui sướng vì được bày tỏ tình cảm chưa kịp lui đi, đã bị cảm giác tội lỗi cùng áy náy khi lỡ để tâm đến một người không nên để tâm ùa tới.

Trong đầu tôi chỉ một mực nghĩ tới viễn cảnh không mấy đẹp đẽ, rằng, nếu ngày mai đến lớp, Mai nhìn thẳng vào mắt tôi và hỏi “bà có thích Minh không” thì sao?!

Tôi sẽ phải trả lời nó như thế nào đây? Nói rằng “có” và rồi nhìn nó thương tổn? Hay nói rằng “không” để rồi chính mình tổn thương?

Chúng tôi đã ở bên nhau bao nhiêu lâu nay, chuyện điên rồ gì cũng đã cùng nhau làm. Còn lần này thì sao?! Tôi sẽ lại lựa chọn Mai, và rồi cùng nắm tay nhau vượt qua cái thử thách nho nhỏ này. Hay sẽ đánh đổi nó lấy thứ tình cảm mới lạ nhưng mạnh mẽ đầu đời kia, và chấp nhận đánh mất người bạn thân thiết ấy mãi mãi?!



Cả đêm hôm đó tôi đã lo lắng đến mức không tài nào ngủ được. Thậm chí buổi sáng còn tới lớp thật sớm, cả người cũng run bắn lên khi nhác thấy bóng Mai đang tiến tới từ xa. Trong lòng đã chuẩn bị sẵn hàng chục lời bao biện cho cái mầm tội lỗi trong tim, mà tới giờ này đã vươn cao ngạo nghễ lắm.

Nhưng thật ngạc nhiên, là Mai đã không hỏi gì cả, chỉ lặng lẽ ngồi xuống với đôi mắt sưng húp và nụ cười gượng gạo trên môi. Nó đáp lại tất cả những tính toán xấu xa trong đầu tôi bằng một thái độ hết sức bình thường vui vẻ, như thể muốn tôi hiểu rằng, tôi không cần phải lựa chọn đâu!

Việc khó khăn này, như mọi khi, hãy cứ để nó làm giúp…!

Khoảnh khắc ấy, chưa bao giờ tôi lại cảm thấy mình là một kẻ đáng thương, và thất bại đến mức ấy!

Tại sao trong những thời điểm quyết định, tôi lại cứ luôn trở nên đớn hèn?! Hôm trước cũng thế, chỉ cần một phản ứng nhỏ của tôi sẽ cứu được Mai khỏi sự ê chề bởi lời cự tuyệt nọ, thì tôi vẫn chỉ biết đứng im hưởng thụ. Để rồi cũng chính nó phải thốt ra những lời đau lòng ấy! Hôm nay cũng thế, chỉ cần một lời chủ động giải thích hay xin lỗi của tôi thôi, chắc chắn tâm trạng nó cũng sẽ được an ủi hơn, ve vuốt hơn. Vậy mà tất cả những gì tôi có thể làm chỉ là cúi đầu chờ đợi sự tha thứ…!

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng Mai là một đứa con gái mạnh mẽ. Bên dưới cái vẻ hiền lành tỉnh bơ kia, còn có gì khác ngoài một trái tim nhút nhát trước những va chạm đời thường?! Chẳng lúc nào dám lên tiếng, chẳng lúc nào dám đối mặt.

Nhưng tôi đã nhầm rồi…

Kẻ yếu đuối thực sự, phải là tôi kia!

***​

Ngày cuối cùng của học kì một năm lớp 9, tôi đã ôm cặp ngồi đợi Mai suốt một kíp thi.

Hai tiếng ấy, có lẽ chính là quãng thời gian căng thẳng nhất trong đời mà đến tận bây giờ tôi vẫn không làm sao quên được... Mai đang làm bài thi Toán bên trong, còn tôi ngồi bó gối bên ngoài cửa lớp, ôm đầy một bụng những cảm xúc rách nát và lộn xộn. Tôi đã quyết định hôm nay sẽ nói với Mai rằng, mình muốn quen Minh.

Hàng chục lần tôi đã định bước lên, rồi lại rụt lại. Hàng chục lần bắt gặp Minh trên hành lang để rồi cả đêm về cứ thổn thức không yên khi chẳng thể khiến được tim mình thôi nhớ nhung. Hàng chục lần tôi muốn hét lên trước mặt Mai rằng, không cần phải làm ra cái vẻ không sao đâu như thế, thích mắng mỏ, thích nguyền rủa gì thì cứ làm đi! Chứ nhìn cái nụ cười còn khổ sở hơn cả khóc của nó kia, tôi… cũng đau lắm…

Khi nhìn thấy Mai bước ra khỏi phòng thi, hai bàn tay tôi đã tuôn đầm mồ hôi lạnh.

Nhưng một lần nữa, cái tâm nguyện đầy khó khăn này của tôi, lại được cô bạn yếu ớt kia tình nguyện giúp cho nó hoàn thành.

Chỉ là sau hôm ấy, tôi đã không còn nhìn thấy một nụ cười nào trên gương mặt của Mai nữa! Giả dối thôi, cũng không.

Bông hoa bé nhỏ của tôi… đã tàn úa thật rồi…!



Những ngày sau đó, tôi gần như không nói chuyện với Mai một lời nào. Cũng hai tháng trôi qua rồi, chẳng biết trong lòng nó đã nguôi ngoai đi chút nào chưa… Có lẽ Mai vẫn còn giận tôi, nên những cuộc họp hành nó đều viện cớ không đi, rảnh ra đều gục đầu xuống bàn thiu thiu ngủ. Đổi lại, lớp có công chuyện gì nó cũng đều nhanh chóng hoàn thành, và học tập thì… càng ngày càng đáng sợ hơn. Trước kì thi cuối cấp đầy quyết liệt này, các thầy cô giáo không tiếc lời khen ngợi Mai, coi nó như một tấm gương, một niềm tự hào của toàn khối.

Thôi thì đen tình thì đỏ bạc. Tôi tự vuốt ve lương tâm mình, cho rằng được vậy cũng coi như là điều hay.

Đáng mừng…!

***​

Tôi và Minh quen nhau được đúng ba tháng thì kết thúc.

Không, chúng tôi thậm chí còn chưa từng được gọi là “quen”.

Vì… Minh không hề thích tôi. Chính xác phải là, chưa bao giờ thích!

Hôm tôi chủ động đến gặp cậu để nói rằng, nếu cậu ấy muốn quen thì tôi đồng ý thôi, Minh cũng không tỏ ra quá mức sung sướng hay mừng vui như tôi đã từng nghĩ. Cậu chỉ đơn giản gật đầu, rồi cứ thế với tôi kết thành một cặp. Thay vì Mai, thì giờ người thường xuyên xuất hiện bên cạnh tôi là cậu. Mỗi sáng, tôi sang gọi Minh đi học. Hay cùng cậu lên văn phòng Đội phụ giúp sổ sách. Mỗi giờ nghỉ, tôi cũng mạnh dạn sang lớp bên rủ Minh xuống căng-tin. Bạn bè càng trêu ghẹo bàn tán, tôi càng ra sức bảo vệ tình cảm đầu đời của mình.

Cái mối quan hệ mà tôi đã phải dùng người bạn thân nhất để đánh đổi ấy, dứt khoát không thể để nó dễ dàng lung lay!

Đổi lại, Minh rất kiệm lời, đối với tôi cũng chưa từng làm ra hành động nào thân thiết. Điều này khiến tôi không khỏi cảm thấy buồn lòng. Nhiều lúc nghĩ, hay Minh thực ra cũng chẳng thích tôi? Từ đó tới nay, chuyện gì cũng đều do tôi chủ động cả. Cậu chỉ là không từ chối, chứ chắc gì đã ưa thích? Nhưng rồi tôi lại nhanh chóng gạt bỏ những suy nghĩ linh tinh đó đi, tự nhủ chẳng qua vì tính Minh từ đầu vốn đã có chút kiêu kiêu lành lạnh rồi. Như những đứa con gái bình thường khác, hẳn đã bị cậu phũ thẳng tay. Như Mai ấy! Vậy nên, được như mình bây giờ có thể coi như đặc biệt lắm rồi không…!

Cứ thế, tôi tự tủi thân, rồi lại tự an ủi mình bằng hàng chục lời suy diễn có lợi cho Minh cũng như có lợi cho mối quan hệ này. Với người như cậu ấy, phải từ từ bồi đắp. Tôi luôn dặn mình phải yên tâm, cho đến cái ngày tình cờ nghe được mấy lời ngắn ngủi Minh và Quyên đã nói với nhau bên dưới nhà xe năm đó…

“Sao? Tình mới thế nào?”

“Vô vị hơn tôi tưởng!”

“Có phải cậu không biết trước điều ấy đâu cơ chứ! Thế đã thỏa mãn chưa?”

“Chẳng thỏa mãn chút nào.”

“Hối hận à?!”

“Ừ.”

“Vậy thì… Chia tay!”

Câu nói nhẹ nhàng thốt ra khỏi miệng Quyên, líu lo như một tiếng chim hót. Còn tai tôi lại ù đi. Khung cảnh trước mắt cũng đồng loạt nhòe mờ.

Đó là một ngày chớm hè năm mười lăm tuổi.

Và cái nắng đầu mùa kia, sao mà gay gắt quá…

***​

Những ngày cuối cùng của năm học rồi cũng trôi qua, kéo lê theo những ký ức về mối tình đầu thật thê thảm. Chưa bao giờ tâm trạng tôi lại xuống dốc một cách nghiêm trọng như thế. Trong mối quan hệ này, trừ câu nói đầu tiên của Minh mang đầy ẩn ý ra, còn lại đều do tôi chủ động. Chủ động tiến lên, chủ động nắm lấy, chủ động giữ chặt, và bây giờ… là chủ động buông ra.

Tôi đã từng đánh cược với chính mình rằng, chỉ cần Minh thốt ra một lời níu kéo, không, chỉ cần hỏi tôi vì sao thôi, tôi sẽ quên đi tất cả, và bắt đầu mọi thứ lại từ đầu. Không cần biết cậu ấy thấy vô vị hay hối hận vì đã quen, tôi vẫn sẽ ở lại, quyết tâm theo đuổi cậu ấy đến cùng. Mối quan hệ tôi đã phải đánh đổi quá nhiều để có được này, dứt khoát không thể để mất nó!

Nhưng… Tôi vẫn chỉ là một đứa con gái yếu đuối, đau quá, tức khắc phải buông xuống thôi... Khi tôi run rẩy đứng ra trước mặt Minh mà nói lời kết thúc, cậu ấy đến cả một phản ứng nào đó rõ ràng hơn cũng không có. Tất thảy chỉ là một cái nhíu mày, rồi cứ đứng yên tại chỗ nhìn tôi quay lưng bỏ đi. Chưa khi nào tôi lại khóc nhiều đến như thế. Tưởng như tất cả nước mắt của từng ấy năm đều rơi xuống vào lúc này vậy. Bố mẹ không dám hỏi. Thầy cô không dám hỏi. Bạn bè không dám hỏi.

Và Mai, cũng chẳng hỏi một lời…



Vào những thời điểm khó khăn nhất, cô bạn đã từng thân thiết với tôi nhất kia, sẽ làm gì?!

Sẽ tình nguyện giúp đỡ, và thay tôi gánh vác tất cả!

Tôi đã bật khóc khi thấy Mai âm thầm lên phòng giáo viên thay tôi gặp cô giáo, âm thầm thu vén mọi thứ tôi đã bỏ lại. Bất kể trong số đó có những điều nó vẫn luôn né tránh, thậm chí coi như một nỗi ám ảnh suốt mấy tháng qua: văn phòng Đội. Cái ngày tôi thấy Mai vừa mang sổ đi họp xong đã lại đột ngột chạy về, rồi một mình ngồi trong lớp học tối om gục mặt xuống bàn khóc, tôi ở phía sau cầu thang cũng khóc theo…

Tôi hổ thẹn với Mai. Vô cùng hổ thẹn. Nhưng hơn hết vẫn là cảm giác nuối tiếc đến tận tâm can. Vì tôi biết vẫn còn duy nhất một thứ, mà dù Mai có muốn đến đâu cũng chẳng thể nào thay tôi làm được.

Chính là nối lại tình bạn đã đứt giữa hai người…