Đông Chí

Chương 38




Lục Yên thấy suy luận của Giang Thành Ngật trùng hợp với cô thì vội nói với anh: “Chờ một chút.”

Trở lại phòng mình, lấy cuốn album đó ra.

“Hôm qua em đã lấy thứ này từ nhà Đặng Mạn.” Cô đẩy tới trước mặt Giang Thành Ngật.

“Anh xem. Trong đây hầu như toàn là hình của ba người chúng em hồi cấp 3, hình như lúc còn sống Đặng Mạn không muốn để người khác phát hiện cuốn album này nên cố ý giấu nó đi, nếu không phải dọn dẹp phòng ốc để chuyển nhà thì mẹ của Đặng Mạn cũng sẽ không thể phát hiện ra nó ở trong kho.”

Giang Thành Ngật biết cô sẽ không tự dưng nhắc tới cuốn album này, anh liếc cô một cái, nhận lấy album lật ra xem.

Vì có bọc plastic bảo vệ bề mặt nên mỗi tấm hình trong album đều như còn mới nguyên.

Lúc lật đến một tấm hình, anh chú ý góc tấm hình đó có chút quăn lại, bề mặt tấm ảnh trong suốt có chút bẩn.

Dừng lại một chút, lại nhanh chóng lật lại những tấm sau, những tấm sau đó cũng giống mấy tấm trước đều rất sạch sẽ mới tinh, chỉ có duy nhất tấm vừa rồi có dấu vết rõ ràng bị người ta ma sát.

Lục Yên thấy Giang Thành Ngật đã nhanh chóng phát hiện được vấn đề, cũng nhìn về hướng tấm hình.

Không giống những tấm hình khác, trong tấm này có năm người, ngoài ba người bọn cô, còn có thầy Chu và một nam sinh khác.

Lúc đó thầy Chu trẻ hơn bây giờ nhiều, nhã nhặn lịch sự, đeo gọng kính màu đen, mặc dù không cao, nhưng loại khí chất nho nhã ôn hòa trên người vô cùng thoải mái, dễ nhìn.

Mà nam sinh kia đang giẫm lên quả bóng đá, trên người mặc áo vận động, đưa lưng về phía ống kính, nam sinh này đang nói chuyện với thầy Chu, cậu ấy cũng không cao lắm.

“Nhớ không lầm đây là kì nghỉ hè lớp 11.” Cô nói, “Em nhớ lúc ấy trong trường học tổ chức rất nhiều hoạt động nghỉ hè, trong đó có một cuộc tranh tài diễn thuyết do thầy Chu khởi xướng, Đặng Mạn đã ở nhà chuẩn bị rất lâu, cuối cùng đoạt giải á quân. Trong ấn tượng của em, đó là lần đầu tiên Đặng Mạn chủ động tham gia loại hoạt động như vậy.”

Từ mức độ mài mòn của tấm hình có thể thấy hẳn là Đặng Mạn rất thường xuyên ngắm nhìn lại tấm hình ngoài ý muốn này.

Nhớ tới mức độ nỗ lực chuẩn bị cho cuộc tranh tài của Đặng Mạn vào hồi đó, trong lòng cô không khỏi có chút khó hiểu, thật ra thì cẩn thận hồi tưởng lại, sự ái mộ của Đặng Mạn đối với thầy Chu từng để lại chút manh mối, nhưng bởi vì từ trước đến nay cô không nghĩ tới chuyện thầy trò yêu nhau, nên mới không hề chú ý.

Cho tới năm ngoái, cô nghe được lời thầy Chu mê sảng nói sau cuộc phẫu thuật về chuyện Đinh Tịnh sợ hãi với cái chết của Đặng Mạn, cô mới thay đổi suy nghĩ, hoài nghi thầy Chu.

“Người này là ai?” Giang Thành Ngật nhìn chằm chằm người còn lại trong tấm hình.

“Không biết.” Hôm qua cô cũng từng nghiên cứu về người này, cảm thấy có chút quen mắt, nghĩ rất lâu, hình như đã nghĩ ra được nhưng cuối cùng vẫn không phải.

Giang Thành Ngật lật cuốn album từ đầu đến cuối, lại cầm lấy con dao gọt hoa quả trên bàn trà kiểm tra kĩ những tấm bị dính vào nhau, xác định bên trong không có thêm vật nào khác thì hơi suy tư, nói: “Theo lời khai của Lưu Vũ Khiết thì năm ấy đúng là Đặng Mạn có lên trang web cầu nguyện, nhưng chỉ dựa vào việc này thì Đinh Tịnh không thể nào thành công uy hiếp Đặng Mạn được, bởi vì nếu là cầu nguyện thì chỉ mang tính chất đùa giỡn, Đặng Mạn hoàn toàn có thể lên tiếng phủ nhận, cho nên anh đoán vào thời điểm đó, sau khi Đinh Tịnh thấy tâm nguyện của Đặng Mạn thì còn từng đi theo Đặng Mạn, chụp được một số chứng cứ thực tế, ví dụ như hình ảnh hoặc video.”

Từ lâu Lục Yên đã nghi ngờ điểm này, gật gật đầu, nghe Giang Thành Ngật tiếp tục nói.

“Cũng như vậy, chỉ dựa vào điểm này không thể nào khẳng định hồi đó Đặng Mạn yêu đương với thầy giáo, bởi vì còn rất nhiều những nguyên nhân khác để có thể đạt được mục đích ép buộc. Nhưng từ nhật kí của Đặng Mạn lúc ấy có viết: 'Tình yêu của tôi chỉ có thể chôn sâu thôi, anh ấy đã định trước không thể nào thuộc về tôi.' 'Không, tôi không thể phản bội bạn bè, tôi không nên ích kỷ như vậy.' với hoàn cảnh đơn thuần của học sinh trung học, anh vẫn nghiêng về việc tin tưởng cậu ấy đang yêu đương, hơn nữa bởi vì nguyên nhân nào đó, chuyện tình cảm này không thể chia sẻ với bạn thân được.”

“Trước khi xem cuốn album này, anh vẫn luôn nghi ngờ đối tượng yêu đương của Đặng Mạn rốt cuộc có phải thầy Chu hay không, nhưng có tấm hình thì khả năng này càng lớn hơn. Bởi vì ngoài ba đứa em, trong hai người còn lại thì một người là học sinh, người khác là thầy Chu. Nếu đối tượng chú ý của cậu ấy là nam sinh trong tấm hình, cũng đều là học sinh trung học, tại sao lại muốn giấu giếm tình cảm như vậy? Tất nhiên, quan sát từ hành động vuốt ve tấm hình của cậu ấy, cũng không thể kết luận rằng tấm hình cậu ấy ôm ấp nhất định mang tâm trạng yêu đương, bởi vì còn có thể là thù hận hoặc là cảm xúc khác.”

Lục Yên phủ nhận: “Lúc còn sống Đặng Mạn đã làm rất nhiều hành động khiến thầy Chu chú ý, về cơ bản em có thể khẳng định cậu ấy cực kỳ có cảm tình với thầy Chu, đáng tiếc trước khi nghi ngờ thầy Chu, em không nhận ra được loại chú ý đó là thầm mến. Mà nhiều năm sau khi thầy Chu mê sảng nói ra một chút chuyện Đặng Mạn và Đinh Tịnh, em mới nghĩ tới một khả năng: Ông ấy không những biết Đặng Mạn có cảm tình với ông ấy, mà còn đáp lại nữa… tất nhiên, cái này chỉ là suy đoán không được chứng thực.”

“Nhưng sau này em nhớ ra một chuyện, có một lần em và cậu ấy hẹn nhau gặp ở sân bóng rổ, nhưng bởi vì thầy Chu tạm thời tìm em nói chuyện, em mới tới trễ, lúc ấy nội dung cuộc nói chuyện đó không đâu vào đâu, em còn cảm thấy rất kỳ lạ, cho đến lúc em đến sân bóng rổ, đúng lúc Đặng Mạn tìm anh ra ngoài, đó cũng là lần đầu tiên em thấy Đặng Mạn một mình đi tìm anh. Sau đó, tình huống tương tự cứ xuất hiện thêm vài lần nữa. Nói cách khác, Đặng Mạn cố ý gây hiểu lầm giữa chúng ta, rất có khả năng thầy Chu không chỉ biết rõ tình huống, mà còn tham dự vào, em đang nghĩ, nếu Đặng Mạn thực sự bị Định Tịnh nắm thóp, thầy Chu thân là giáo viên bởi vì bảo vệ danh tiếng, sợ rằng còn gấp gáp che giấu chuyện này hơn Đặng Mạn.”

Lần đầu tiên Giang Thành Ngật nghe được lời này, anh lại suy nghĩ mấy giây: “Suy đoán này chưa chắc đã chính xác, tạm thời giả thuyết này là thật, năm ấy ngoại trừ Đinh Tịnh, Chu Chí Thành cũng ép Đặng Mạn, có thể thấy Đặng Mạn ở giữa hai loại áp lực này sẽ lâm vào tình trạng thế nào, về sau cậu ấy trở nên kiềm nén và đau khổ như vậy cũng có thể hiểu được.”

Lục Yên trầm mặc một lúc, lồng ngực như bị thiêu đốt: “Đặng Mạn không thể hận người mình yêu, chỉ có thể chĩa mũi nhọn vào Đinh Tịnh, ngày đó bị em lên tiếng ám chỉ, cảm giác tội lỗi và xấu hổ của cậu ấy đạt tới đỉnh điểm, vì vậy mới viết trên giấy ‘Tôi hận cô ta’‘Tôi làm quỷ cũng không bỏ qua cho cô ta!’. Sau khi Đặng Mạn chết, Đinh Tịnh sợ đến nỗi không dám ra ngoài, với lại căn cứ vào lời Lưu Vũ Khiết nói hôm đó, tám năm sau, khi Đinh Tịnh va phải người giống Đặng Mạn, bởi vì trong lòng có quỷ, cậu ta hoài nghi em, liền chạy tới hỏi em có biết ‘Đông Chí’ không, còn chất vấn có phải em giở trò quỷ hay không.”

Hai người đều rơi vào dòng suy nghĩ.

Một lúc lâu sau, Giang Thành Ngật nhìn Lục Yên.

Cô vẫn nhìn cuốn album, lông mi còn có chút ẩm ướt nhưng nước mắt trên mặt đã khô, vì vậy gò má càng thanh khiết sạch sẽ hơn lúc nãy.

Nhớ tới bộ dạng rơi lệ hồi nãy của cô, anh vừa chua xót vừa đau lòng, nhìn cô một lúc, thấy giữa hai hàng lông mày của cô vẫn nhăn lại, liền đặt album lên trên bàn, kết thúc đề tài vừa rồi: “Chuyện Đặng Mạn có quá nhiều nghi vấn, anh sẽ tiếp tục điều tra, chuyện này và trang web Đông Chí năm ấy có liên quan đến nhau, có thể còn liên lụy tới mấy vụ án sau này nữa, trước tiên em đừng nhúng tay vào.”

Cô ngẩng đầu nhìn anh, thấy anh còn có chút không vui, tim không khỏi mềm như bông, cô cắn cắn môi, nghiêng người ôm vai anh, nhìn sâu vào mắt anh: “Giang Thành Ngật…”

Cũng giống trước đây, chỉ cần cô dịu dàng gọi tên anh thì hông anh sẽ tê liệt, lần nào cũng vậy. Tối qua cô không biết mình đã rên rỉ gọi bao nhiêu lần, làm anh chết mê chết mệt, buổi sáng thức dậy khiến chân cũng có chút nhũn ra.

Đầu anh ngửa về sau một chút, cố gắng giữ khoảng cách với cô, nghiêm mặt nói: “Cái gì?”

“Lát nữa anh phải tới phân cục đúng không?” Một tay cô làm loạn trên hông anh, bất ngờ sờ phải một vật cứng cứng phía sau anh, sửng sốt một chút, thì ra là súng, cô vội tò mò nhìn ra phía sau.

Anh giữ tay cô lại: “Đừng sờ loạn, nói chuyện nghiêm chỉnh.”

Cô không thể làm gì khác là dừng tay lại: “Lâu rồi em không trở về nhà mẹ, ngày mai chủ nhật, em muốn về Đông Thành (1) một chuyến.”

(1) Đông Thành khu là một quận nội thành của thủ đô Bắc Kinh, Trung Quốc.

Người theo dõi cô tạm thời còn chưa sa lưới, cô không thể nào một thân một mình ra ngoài thành phố được.

Anh không nói gì.

Ban đầu lúc hai người còn quen nhau, anh cũng biết chỉ có cô và mẹ sống với nhau.

Có một lần huấn luyện, đến giờ vào học cô không tới khiến anh không khỏi có chút mất mát, ngay cả việc nói chuyện với đồng đội cũng có chút miễn cưỡng.

Về sau không biết thế nào, Đinh Tịnh đột nhiên nói với các thành viên đội cổ động viên về Lục Yên, nói rằng một người dì của cô ta biết mẹ Lục Yên, nói là: Cha Lục Yên là một tên công tử nổi tiếng, lúc Lục Yên sáu tuổi, cha cô và mẹ cô đã ly hôn rồi. Mấy năm nay Lục Yên chỉ sống cùng mẹ, cha cô không đến thăm, ngoài cho tiền thì những chuyện khác đều mặc kệ, cho nên Lục Yên cực kỳ không có cảm giác an toàn, còn từng nói với bạn mình rằng, sau này dù tìm bạn trai cũng tuyệt đối không tìm một tên công tử như cha cô.

Không tìm công tử?

Về sau bọn họ ở bên nhau, anh nhớ ra chuyện này, liền cười hỏi cô đã từng nói thế phải không.

Cô phủ nhận, nhưng nghĩ một lúc, giống như cười mà không phải cười nhìn anh: “Bởi vì mẹ em bị cha em tổn thương sâu sắc, cũng không phải chỉ nói những lời này một lần, em nghĩ về sau nếu mẹ biết em có bạn trai, có lẽ phải cần một khoảng thời gian mới có thể chấp nhận anh được.”

Nghe lời này xong, trong lòng anh rất vui, ngoài miệng nói: “Em mới bao nhiêu tuổi chứ? Chưa gì đã nghĩ đến chuyện sau này bạn trai em gặp cha mẹ rồi à?”

Cô kiêu ngạo nhìn anh một cái, hừ nhẹ: “Xem biểu hiện của anh sau này đã.”

Thực ra thì ngoại trừ khoảng thời gian Đặng Mạn tự sát kia, lúc ấy anh và cô ở bên nhau, gần như mỗi ngày anh đều như tắm gió xuân, dù là chuyện đã trôi qua nhiều năm nhưng anh vẫn luyến tiếc khoảng thời gian tươi đẹp kia.

Hơn nữa tuy rằng tám năm trước cha mẹ anh chưa kịp gặp Lục Yên, nhưng trong lúc Lục Yên bị bệnh nặng, mẹ của cô đã sớm gặp anh rồi, vả lại anh nhận ra mẹ của cô rất hài lòng về anh.

Cô còn đang chờ câu trả lời của anh.

Anh không muốn đồng ý quá nhanh nên cố ý trầm mặc.

Đấu tranh một lúc giữa ‘Muốn từ chối lại còn ra vẻ mời chào’ và ‘Sử dụng điều kiện thuận lợi’, anh lựa chọn vế sau, mấy giây sau bất đắc dĩ ừ một tiếng.

“Tiện thể ăn trưa với mẹ luôn.” Cô cong môi cười, “Lát nữa em sẽ gọi điện cho mẹ, bảo bà đừng làm cá chiên sốt chua ngọt.”

Anh cau mày bổ sung: “Anh còn không thích ăn hoa bầu dục (2) và dạ dày heo nữa.”

(2) Hoa bầu dục: món ăn làm bằng thận của dê, lợn

Đúng là tính cách thiếu gia mà.

“Biết rồi.” Cô cười híp mắt đồng ý, lại hỏi anh: “Buổi trưa muốn ăn gì? Em làm cho anh.”

“Buổi trưa không cần làm.”

“?”

“Lát nữa mẹ sẽ qua đây.”

Cô không khỏi sửng sốt, phòng ngủ anh vẫn còn rất lộn xộn, trên giường là một bãi chiến trường: “Sao anh không nói sớm?”

Điện thoại anh vang lên, kéo cô từ trên người mình ra, anh đứng lên nghe điện thoại, nghe đối phương nói mấy câu xong mới trả lời: “Được, tôi đến ngay.”

Cô đã đi vào phòng anh.

Anh đi tới trước cửa.

Chắc mẹ anh và dì Lưu sẽ nhanh chóng tới tiểu khu, phòng lại quá lớn, chỉ có dì Lưu mới biết máy giặt và máy sấy để ở đâu, coi như thay ga trải giường, có lẽ cô chưa kịp tìm được máy giặt và máy sấy thì bọn họ đã tới rồi.

Anh mặc kệ cho cô giày vò, hờ hững nói với cô: “Tiến sĩ Dụ đến rồi, buổi trưa có thể anh sẽ ăn cơm hộp ở phân cục, mẹ anh đang tới rồi, đến lúc đó dì Lưu sẽ chuẩn bị cơm trưa, tài xế cũng sẽ đi theo họ lên nhà luôn.”

Cô ồ một tiếng, chưa kịp quay đầu lại, anh đã xoay người đi rồi.

Tiến sĩ Dụ đến khá đúng giờ, anh vừa đến phòng làm việc đã thấy một người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi có chút mập mạp ngồi trước bàn, hai tay bắt chéo đặt trên bụng, ánh mắt sắc bén, nụ cười chân thành.

Thấy anh bước vào, tiến sĩ Dụ kéo ghế đứng dậy, đưa tay ra với anh: “Giang Thành Ngật, đội trưởng Giang? Tôi là Dụ Chính.” Tuy nói thân thể mập mạp nhưng động tác lại nhạy bén khác thường.

“Xin chào.” Anh bắt tay, mời Dụ Chính ngồi xuống.

Lão Tần mở mấy cái Powerpoint ra.

Năng suất của Dụ Chính rất cao, lúc trên đường đi tới đã xem qua tài liệu mà lão Tần chuyển tới tay, trong phút chốc ánh đèn trong phòng tối đi, ông mời Tiểu Chu chậm rãi lấy vụ án ba năm trước của Lý Lệ Vi, Vương Vi ở thành phố B năm nay, hiện trường ném thi thể của mấy người Uông Thiến Thiến và Đinh Tịnh ở thành phố S ra.

“Mấy vụ án này có vài điểm giống nhau.” Giang Thành Ngật giải thích, “Nhưng lại có chỗ hơi không giống, cân nhắc độ khó của vụ án, cấp trên tạm thời xếp mấy vụ này thành vụ án liên hoàn.”

Lúc một bộ ảnh trong đó được phóng đại lên, Dụ Chính nhìn chằm chằm mấy giây, hưng phấn gật đầu: “Rất thú vị, người này sẽ nhanh chóng phát triển loại hình tội phạm, hơn nữa còn có thực lực kinh tế nhất định, nếu không nhanh chóng tìm ra hắn, chắc chắn hắn sẽ còn gây ra nhiều vụ án hơn, Đội trưởng Giang, các vị đồng sự, đầu tiên chúng ta sẽ nói đến hoàn cảnh kích thích tội phạm.”