Đông Cung Kiều Tước

Chương 46




Trong lòng Tạ Thư nghĩ như vậy, nhưng vẫn vội vàng cùng Thích thị ra ngoài nghênh đón.

“Thần phụ, thần nữ bái kiến quận chúa.”

Tạ Thư theo phía sau Thích thị, phúc thân với quận chúa rồi mang theo vài phần cung kính nói.

Trong lòng nàng thực sự không nắm chắc, nàng vẫn chưa nói gì với Khương Uyển, sao Khương Uyển lại đến phủ Ngụy Quốc Công tìm nàng.

Thích thị thì lại khác, Vĩnh Minh quận chúa có thể đến quý phủ chơi với nữ nhi, đó là thể diện rất lớn. Vĩnh Minh quận chúa này rất được thái hậu yêu thích, nếu hai người có quan hệ tốt, quận chúa nói tốt vài câu thay Thư Nhi ở trước mặt thái hậu, thì việc hôn sự của Thư Nhi có lẽ sẽ tiến thêm được một bước, thậm chí cũng có khả năng được gả cho tôn thất hoàng gia.

Thích thị nghĩ như vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy máu huyết sôi trào, dường như cảnh tượng đó đang ở ngay trước mắt.

“Không cần khách sáo, ta tới đột ngột, Thư muội muội không cảm thấy đường đột là được.”

Khương Uyển nhìn Tạ Thư, khuôn mặt hiện lên ý thân thiết, khác xa với dáng vẻ cao cao tại thượng thường ngày của nàng ta.

Tạ Thư hơi sửng sốt, có chút kinh ngạc, nhưng cũng vội lên tiếng: “Đâu có đường đột, quận chúa nói đùa rồi, mau vào trong đi.”

Tạ Thư nói xong liền mời Khương Uyển đi vào.

Đợi qua Thùy Hoa Môn, Thích thị bèn sai một bà bà bẩm báo chuyện quận chúa đến phủ cho Khấu lão phu nhân.

Khương Uyển nghe xong liền lên tiếng ngăn cản: “Ta tới chơi với Thư muội muội, không cần kinh động lão phu nhân.”

Thích thị bị lời này của nàng làm nghẹt thở, trong đầu không khỏi nghĩ quận chúa được nuôi dạy trong cung mà lại không trọng quy tắc như vậy sao? Phủ Ngụy Quốc Công bọn họ cũng không phải môn đệ tầm thường, Vĩnh Minh quận chúa đến, chẳng lẽ không nên đi thỉnh an lão phu nhân?

Trong lòng Thích thị nổi lên ý không vui, nhưng không hề thể hiện trên khuôn mặt, chỉ cười gật đầu: “Quận chúa đã nói như vậy thì không kinh động lão phu nhân nữa. Tiểu bối tự có chủ ý của mình. Chốc nữa ta sai người đưa chút trà nước và điểm tâm đến, cũng không phiền hai người nói chuyện nữa.”

Thích thị vốn chỉ nịnh hót một câu, Khương Uyển nghe xong cũng không từ chối, có ý không cần đại phu nhân Thích thị này tiếp khách.

Thích thị không cười nổi nhưng lại không tiện thể hiện ra mặt, chỉ đành cười trừ, kêu người đưa đến viện của Tạ Thư, lại dặn dò người dưới chuẩn bị đưa lên trà nước và điểm tâm thượng hạng.

Sau khi sắp xếp thỏa đáng, bà ta nháy mắt với Tạ Thư, kêu nàng tiếp đãi quận chúa chu đáo, rồi quay người rời đi.

Trong phòng, Tạ Thư mời Khương Uyển ngồi xuống, có nha hoàn đưa nước trà và điểm tâm lên.

Tạ Thư bưng chén trà trong tay, trong lòng có chút khó hiểu, nhưng lại không tiện trực tiếp hỏi quận chúa hôm nay đến là có chuyện gì. Vì thế, bèn mở đầu bằng những chuyện thường ngày của nữ nhi.

Xưa nay Khương Uyển tự giữ thân phận, cảm thấy thân phận của mình cao hơn những quý nữ trong kinh thành, cho nên có vài phần ngạo mạn. Hơn nữa nàng ta quan tâm đến Tạ Thận Chi, đương nhiên biết rõ mọi chuyện của phủ Ngụy Quốc Công. Bởi vậy nàng ta cũng không có thiện cảm với Khấu lão phu nhân và những người trong chính phòng, nhị phòng của phủ Ngụy Quốc Công. Không những vậy mà còn có vài phần tức giận, cảm thấy thường ngày chắc chắn bọn họ đều khinh thường con của ngoại thất như Tạ Thận Chi.

Cũng vì thế, kể cả khi gặp mấy người Tạ Thư ở yến tiệc, nàng ta cũng tỏ ra rất lạnh nhạt, dường như các cô nương Tạ gia không lấy lòng được trước mặt nàng ta, coi như nàng ta xả giận giúp Tạ Thận Chi.

Nhưng lần này Tạ Thận Chi đưa về một nữ tử Hoài An, nghe nói còn rất sủng ái, nàng ta thực sự không kìm được, muốn nghe ngóng về nữ tử này.

Nhưng nếu nghe ngóng, nàng ta không thể trực tiếp đến hỏi Tạ Thận Chi. Một cô nương như nàng ta, lại có thân phân quận chúa tôn quý, làm sao có thể làm chuyện lỗ mãng như vậy? Nếu bị ngoại tổ mẫu và mẫu thân biết được, chắc chắn sẽ nổi giận với nàng ta. Cho nên, nàng ta nghĩ đi nghĩ lại, muốn nhân cơ hội quay về Khương gia, nhân tiện đến phủ Ngụy Quốc Công một chuyến. Nếu có thể, nàng ta cũng muốn gặp nữ tử mà Tạ Thận Chi đưa về từ Hoài An.

Nàng ta muốn xem xem, rốt cuộc nữ tử đó xinh đẹp đến mức nào mới khiến Tạ Thận Chi trước nay không gần nữ sắc lại không màng tất cả đưa về kinh thành.

Nàng ta biết, vì chuyện này mà trên triều đình có Ngự Sử buộc tội  Bình Tuyên Hầu Tạ Thận Chi, thậm chí nói hắn và Châu gia câu kết. Tuy nói Hoàng Thượng không công bố ra ngoài, nhưng rốt cuộc vẫn có người đoán Tạ Thận Chi liệu có bị mất thánh tâm vì việc này hay không. Phải biết rằng, lòng đế vương khó đoán, nếu đã có hoài nghi, thì sẽ càng ngày càng sâu.

Khương Uyển nghĩ tới đây bèn ngắt lời Tạ Thư, chuyển chủ đề, nói: “Ta nghe nói phủ Ngụy Quốc Công các ngươi gần đây có hai chuyện mới mẻ, đầu tiên là chuyện của chính phòng các ngươi, nói là có quan hệ với vũ nữ giáo phường ti. Còn một chuyện, đó là tam thúc Tạ Thận Chi của ngươi, nghe nói lần này hắn từ Hoài An trở về đưa theo một nữ tử xinh đẹp, hiện giờ đã sắp xếp ở trong phủ Quốc Công.”

“Ta chỉ nghe người trong cung hình dung nữ tử này xinh đẹp có một không hai, nói là e rằng quý nữ khắp kinh thành đều không sánh bằng nhan sắc của nàng ta. Cũng không biết hôm nay đến quý phủ các ngươi, liệu có thể chứng kiến nhan sắc thực sự, xem xem lời đồn có thật hay không?”

Khương Uyển nói xong, liền nhìn sang Tạ Thư.

Kể cả trong lòng Tạ Thư có rất nhiều suy đoán, nhưng nghe lời này của Khương Uyển vẫn rất kinh ngạc.

Yên di nương? Vĩnh Minh quận chúa đến phủ Ngụy Quốc Công là muốn gặp Yên di nương?

Điều này sao có thể, thân phận nàng ta như vậy, đâu cần phải để tâm đến một nữ tử thân phận thấp hèn?

Tạ Thư nghĩ thầm trong lòng, vô thức nhìn sang Khương Uyển.

Tâm tư của nữ nhi rốt cuộc cũng không giấu được, hôm nay Khương Uyển ăn mặc thực sự rất đẹp, còn trang trọng hơn vài phần so với khi ở yến tiệc. Cái gọi là nữ nhi trang điểm vì người mình thích, có lẽ nàng ta thực sự muốn gặp Yên di nương, Tạ Thư cũng đoán ra vài phần.

“Yên di nương thân phận hèn mọn, nếu gặp sợ là làm bẩn mắt của quận chúa.” Tạ Thư chậm rãi mở miệng, thấy khuôn mặt Khương Uyển lộ vẻ không vui, lại tiếp tục nói: “Hơn nữa, dù sao Yên di nương cũng là người của tam thúc ta, hiện giờ đang ở tại Thế An viện. Quận chúa lần đầu đến phủ Ngụy Quốc Công chúng ta, sợ là không biết Thế An viện chính là chỗ ở của tam thúc. Bên trong đình thai lầu các, cây cầu nước chảy, nhiều sân viện. Hơn nữa, từ lúc tam thúc được Hoàng Thượng phong làm Bình Tuyên Hầu, người bên ngoài lại càng không dám xông vào Thế An viện. Nếu có chuyện gì, đều phải phái người đi báo một tiếng. Kể cả tổ mẫu nay cũng không thể quản được tam thúc. Một vãn bối như ta lại càng không dám sai khiến người bên cạnh tam thúc.”

“Gọi người ta tới là chuyện nhỏ, nếu để tam thúc biết việc này, tam thúc trách tội xuống dưới, người làm vãn bối như ta đâu thể nào gánh được.”

Cách trả lời khéo léo này của Tạ Thư khiến Khương Uyển khó thở, nàng ta vốn tưởng rằng đến phủ Ngụy Quốc Công rồi, với thân phận của nàng ta thì chỉ cần một câu nói làm sao có thể không được gặp nữ tử tên A Yên đó.

Nhưng đâu thể ngờ, đại cô nương Tạ Thư của phủ Ngụy Quốc Công lại không biết điều, không hề kiêng sợ thân phận quận chúa của nàng ta, từ chối nàng ta với hai câu trả lời ngắn gọn.

Cho nên trong lòng Khương Uyển có chút tức giận không vui.

Lúc này, Tạ Thư lại lên tiếng: “Mặc dù không gặp được nàng ta, nhưng Yên di nương đúng là rất đẹp, trong phủ từ trên xuống dưới chúng ta ai ai nhìn thấy nàng ta cũng đều nói trong kinh thành không có nữ tử nào xinh đẹp hơn Yên di nương. Nói là chẳng trách có thể khiến người không gần nữ sắc như tam thúc cũng phải sủng ái như vậy.”

“Ngay hôm nay thôi, tam thúc dậy sớm, trước khi thượng triều còn dặn dò người thưởng cho Yên di nương rất nhiều đồ, nghe nói chỉ riêng Đông Châu thượng hảo đã có cả một tráp, càng đừng nói đến những đồ vật quý trọng khác.”

Thấy sắc mặt Khương Uyển dần dần trở nên khó coi, trong con ngươi hiện lên vẻ ghen tị không che dấu được, Tạ Thư liền chứng thực suy đoán của mình.

Thì ra Vĩnh Minh quận chúa này có lòng ái mộ tam thúc nhà mình.

Nàng nghe nói trước đây tam thúc đã cứu Vĩnh Minh quận chúa này, nhưng chỉ là nghe nói thôi, làm sao có thể nghĩ rằng quận chúa này lại tương tư ái mộ tam thúc, nay lại không màng đến thân phận của bản thân, tìm đến cửa vì một Yên di nương?

Dễ bị kích động như vậy, có thể thấy trong lòng nàng ta thích tam thúc thế nào.

Từ trước đến nay nữ tử động lòng trước thì sẽ yếu thế hơn một chút, kể cả Khương Uyển là Vĩnh Minh quận chúa cũng như vậy, nếu không, hôm nay cũng sẽ không đến phủ Ngụy Quốc Công này.

Tạ Thư bỗng nở nụ cười, lại nói: “Phải nói là tam thúc vô cùng coi trọng Yên di nương này, vì Yên di nương mà ngay cả vãn bối như ta cũng được thơm lây.”

Tạ Thư thấy Khương Uyển nhìn qua, bèn kể chuyện nàng có được gấm Tứ Xuyên thế nào.

Quả nhiên, Khương Uyển nghe xong, ý cười trên khuôn mặt lập tức cứng đờ, vẻ ghen tị trong đôi mắt càng thêm rõ ràng.

Tạ Thư cười, lại giống như không để ý nói: “Theo ta thấy chỉ là một di nương mà thôi, được sủng ái cũng chỉ là chuyện của bản thân tam thúc. Nhưng hiện nay tam thúc là Bình Tuyên Hầu, sau này cũng phải chuyển ra khỏi phủ Ngụy Quốc Công, người phải đau đầu cũng là phu nhân sau này của Bình Tuyên Hầu, quận chúa hà tất phải lo lắng thay cho Hầu phu nhân tương lai?”

Khương Uyển bị lời này của nàng làm cho xẩu hổ đỏ mặt, cho nên cũng không tiện tiếp tục hỏi thêm, mà chuyển chủ đề nói chuyện khác.

Nói chuyện một hồi, Khương Uyển liền đứng lên cáo từ, đích thân Tạ Thư tiễn người ra khỏi phủ Ngụy Quốc Công.

Thấy Khương Uyển lên xe ngựa ra về, lúc này Tạ Thư quay về phòng.

Thích thị bên này nghe nói Vĩnh Minh quận chúa ra về, vội vàng đến viện của Tạ Thư.

“Lần này Quận chúa tìm con có chuyện gì? Con có nhân cơ hội này làm thân với quận chúa thêm chút không?” Việc mà Thích thị quan tâm nhất là hôn sự của nữ nhi, bà ta muốn mượn Vĩnh Minh quận chúa để nâng cao thân phận của nữ nhi, đương nhiên là vội vàng hỏi nàng.

Tạ Thư nghe bà ta hỏi như vậy, cũng không nói gì, chỉ im lặng uống trà trong tay.

Thích thị vỗ nàng một cái, nói: “Mau nói đi, ngươi muốn làm ta sốt ruột chết hả.”

Tạ Thư khẽ cười, quay đầu qua nhưng chỉ nhẹ nhàng nói một câu: “Vị quận chúa này của chúng ta đâu có đến vì con, rõ ràng là đến vì vị ở Thanh Đại viện kia.”

Thích thị sửng sốt, có chút không hiểu ý của nữ nhi nhà mình.

Hiện nay người sống ở Thanh Đại viện không phải là Yên di nương sao? Vĩnh Minh quận chúa có thân phận cao quý, sao lại vì một Yên di nương thân phận thấp hèn mà đến phủ Ngụy Quốc Công bọn họ.

Chẳng lẽ là quận chúa nghe được lời đồn đại trong kinh thành, biết Yên di nương kia dung mạo xuất chúng, muốn đến xem rốt cuộc xuất chúng thế nào?

Nhưng Khương Uyển có thân phận gì, mặc dù trong lòng hiếu kỳ cũng không đến nỗi đến xem thật chứ. Tuy dung mạo của nữ tử quan trọng, nhưng so với dung mạo thì xuất thân môn đệ mới là quan trọng nhất, Vĩnh Minh quận chúa thật đúng là cậy mình có thân phận cao nên không chú trọng quy củ, lại muốn làm gì thì làm…

Thích thị mang theo vài phần cảm khái nói: “Cũng chỉ có quận chúa như nàng ta gây sức ép ra những việc này mà chúng ta không thể nói gì, còn phải hầu hạ tử tế. Quận chúa này cũng thật là, đâu còn trẻ con nữa, hà cớ gì lại muốn đến nhà người ta nhìn mỹ nhân.”

Ánh mắt của Tạ Thư dừng trên người Thích thị, lần này nói với ý sâu xa: “Trên đời này nữ tử không nhịn được đâu chỉ có một mình quận chúa?”

Thích thị nghe lời này liền sửng sốt, tròng mắt xoay tròn, đột nhiên mở to hai mắt, không thể tưởng tượng nói: “Ngươi, ngươi nói, quận chúa là vì tam thúc của ngươi?”

Thích thị bị lời nói của mình dọa sợ, điều này sao có thể, Vĩnh Minh quận chúa chính là thân nữ của trưởng công chúa, từ nhỏ được nuôi dưỡng ở phủ Trấn Quốc công, lại được thái hậu ân sủng, làm sao lại để ý đến con của vợ thứ phủ Ngụy Quốc Công bọn họ?

Trong lòng bà ta nghĩ như vậy liền nói ra: “Làm sao có thể, tam thúc của con chỉ là con của ngoại thất sinh ra.”

Ngày thường Tạ Thư không thích nghe nhất chính là Thích thị nói đến con vợ thứ với không vợ thứ, lúc này nghe xong lời này, không nhịn được nói: “Cái gì mà con vợ thứ với không phải vợ thứ, cũng chỉ có nương và tổ mẫu suốt ngày nói bên miệng, hiện giờ tam thúc là Bình Tuyên Hầu do Hoàng Thượng phong, rất được Hoàng Thượng coi trọng, chỉ cần có thánh ân, ra ngoài e là còn được người khác coi trọng hơn so với phụ thân Ngụy Quốc công này.”

Thích thị há hốc miệng, muốn phản bác, cảm thấy Tạ Thư làm nữ nhi không được nói phụ thân của mình như vậy. Hơn nữa, như vậy không phải là cảm thấy chính phòng bọn họ không bằng tam phòng, cảm thấy Quốc Công gia không sánh bằng thứ đệ sao?

Nhưng lời đến miệng, bà ta lại không biết phản bác thế nào.

Mấy năm nay Tạ Thận Chi đúng là rất được Hoàng Thượng coi trọng, hiện giờ lại thay Hoàng Thượng đến Hoài An làm án, còn có quan hệ tốt với tổng chỉ huy cẩm y vệ Bùi Thứ, những thể diện này, đâu phải phu quân nhà mình có thể sánh được. Ngay cả phu quân cũng nói riêng với bà ta rằng hắn cũng không nhìn thấu Tam đệ.

Tuy rằng trong lòng Thích thị khinh thường, cảm thấy chỉ là con vợ thứ mà thôi, nhưng lại không thể không thừa nhận với phần thánh sủng đó, sợ là cả kinh thành này không mấy ai có thể sánh được với Tạ Thận Chi.

Thiên tử gần thần tử, không phải người nào cũng được như vậy.

Nghĩ đến điều này, Thích thị không khỏi cảm thấy ức nghẹn.

“Cái gọi là làm bạn với vua như chơi với hổ, tam thúc của ngươi cũng chưa chắc có thể được Hoàng Thượng coi trọng cả đời. Nhưng Vĩnh Minh quận chúa này cũng thật to gan, chuyện lỗ mãng như vậy cũng có thể làm ra.”

“Nàng ta nói với ngươi thế nào, trực tiếp hỏi đến tam thúc ngươi sao?”

Tạ Thư bất đắc dĩ nói: “Quận chúa dù thế nào cũng là cô nương, đâu đến nỗi mất tự trọng mà hỏi đến chuyện của nam nhân, là khi nàng ta nhắc đến Yên di nương thì sắc mặt không được tự nhiên, bị nữ nhi nhìn thấu tâm tư thôi.”

“Nữ nhi không cho người gọi Yên di nương đến, sợ đắc tội với tam thúc. Càng sợ sự việc truyền ra bên ngoài, truyền đến tai thái hậu và trưởng công chúa sẽ trút giận lên đầu nữ nhi. Dù sao quận chúa cũng có thân phận khác biệt, nàng ta có ái mộ tam thúc đi nữa, cũng phải xem ý của thái hậu và trưởng công chúa.”

“Mặc dù phủ Ngụy Quốc Công chúng ta cũng là vọng tộc trăm năm, nhưng cũng không đắc tội được với thái hậu và trưởng công chúa. Nữ nhi suy nghĩ, chỉ có thể nói là sợ đắc tội với tam thúc để từ chối nàng ta. Nàng ta nghe ra ý của nữ nhi nên cũng cáo từ.”

“Tóm lại nàng ta ái mộ tam thúc, sẽ không vì những chuyện này mà nổi giận lên nữ nhi. Nếu nàng ta muốn gặp Yên di nương, thì tự tìm cách đi.”

Ban đầu Thích thị cảm thấy nữ nhi kiến thức nông cạn sao có thể từ chối quận chúa, một di nương mà thôi, giống như con hát gọi đến là đến, nhìn một cái chẳng lẽ có thể mất đi ít thịt sao? Kể cả Tạ Thận Chi biết cũng không nổi giận vì chuyện này chứ.

Nhưng nghe nữ nhi kể lại, bà ta lại cảm thấy mình không bằng nữ nhi. Bà ta lại không hề nghĩ đến thái hậu và trưởng công chúa, nhất thời trong lòng cũng có chút buồn bực. Vừa cảm thấy nữ nhi khéo léo tốt bụng, lại lo lắng nữ nhi quá thông minh cũng không phải chuyện tốt. Nếu sau này gả đi, với lòng dạ của nữ nhi như vậy, sợ là khiến cô gia và mẹ chồng đều cảm thấy ghê gớm.

Vậy thì đâu có tốt?

Trong lòng Thích thị buồn sầu, cũng không nói lời này ra.

Bên này, A Yên cũng nghe nói Vĩnh Minh quận chúa Khương Uyển đến phủ Ngụy Quốc Công.

“Vĩnh Minh quận chúa?” A Yên không nhịn được tỏ vẻ hiếu kỳ.

Bảo Trân giải thích: “Vĩnh Minh quận chúa này là người mà tất cả mọi người ở trong kinh thành này đều biết đến, chỉ vì thân mẫu của nàng là muội muội cùng mẹ của đương kim hoàng thượng, Đoan Dương trưởng công chúa.”

Bảo Trân nói xong thì chần chờ một lát, bèn nói chuyện của Đoan Dương trưởng công chúa và Khương phủ, phủ Trấn Quốc Công cho chủ tử nhà mình nghe.

Khi nói đến chuyện cựu phò mã bị thái hậu ban chết, sắc mặt trở nên trắng bệch: “Nghe nói ban chết bằng một ly rượu độc, thái hậu trách phạt phò mã đối đãi không chu toàn, bất kính với công chúa đó là bất kính với hoàng gia, lấy tính mạng của cả nhà Khương gia ép cựu phò mã uống rượu độc. Sau này Khương gia suy tàn, công chúa gả đến phủ Trấn Quốc Công, sinh được một nữ nhi cho Trấn Quốc Công, nhưng khi tiểu quận chúa vừa mới hai tuổi đi xem hoa đăng, người bên cạnh không trông nom cẩn thận đã để lạc mất quận chúa. Trưởng công chúa mất nữ nhi, ruột gan đứt từng khúc lâm bệnh nặng cũng sắp đi theo, sau này vẫn là thái hậu làm chủ đưa cô nương Khương gia cũng chính là Vĩnh Minh quận chúa đến phủ Trấn Quốc Công, lúc này sức khỏe của trưởng công chúa mới ngày một tốt hơn.”

“Người trong kinh thành đều nói, mọi thứ mà Vĩnh Minh quận chúa hiện giờ được hưởng đều là của tiểu quận chúa, nếu không, với sự ghét bỏ của thái hậu đối với Khương gia và cựu phò mã, làm sao lại chịu cho cô nương Khương gia này phong hiệu quận chúa, cho dù là nể mặt trưởng công chúa cũng không thể nào.”

“Cho nên nói, phúc trạch của con người thế nào đều do ông trời cai quản. Rõ ràng phải là ân sủng của tiểu quận chúa, hiện giờ lại rơi vào Vĩnh Minh quận chúa, cũng không biết hiện nay tiểu quận chúa đó lưu lạc ở nơi nào, còn sống hay đã chết?”

Ánh mắt của A Yên nhìn vào chén trà sứ men xanh ở trong tay, trong lòng cũng có chút khó chịu, tiểu quận chúa thật sự đáng thương. So với tiểu quận chúa còn không biết đã chết hay còn sống thì nàng vẫn rất may mắn, bởi vì nàng gặp được tổ mẫu. Những năm nay, kể cả làm nô tỳ ở Giang phủ, tổ mẫu cũng đều che chở nàng, yêu thương nàng.

Hiện giờ nàng đến kinh thành đã nhiều ngày, cũng không biết tổ mẫu sống trong biệt viện ở Hoài An có quen hay không?

Thấy khuôn mặt của chủ tử nhà mình lộ ra vài phần thương cảm, Bảo Trân không khỏi có chút hối hận vì đã nói những chuyện này với chủ tử, nàng ấy bèn chuyển chủ đề, nói: “Đúng rồi, bánh hoa quế mà đích thân chủ tử làm hôm qua, nô tỳ thấy Hầu gia ăn tận hai miếng. Hầu gia không thích đồ ngọt, có thể thấy Hầu gia thật lòng quan tâm chủ tử, hay là hôm nay chủ tử cũng làm chút điểm tâm, đến buổi tối đích thân đưa đến thư phòng của Hầu gia.”

A Yên nghe vậy thì dời tâm trí khỏi tiểu quận chúa bị mất tích, có chút động lòng lại có chút do dự: “Nơi quan trọng như thư phòng, ta đi thích hợp không?”

Nghe chủ tử nhà mình hỏi như vậy, Bảo Trân cười nói: “Chủ tử là người của Hầu gia, có gì không thích hợp? Nếu chủ tử không đi, có lẽ người bên ngoài đều cảm thấy chủ tử không quan tâm đến Hầu gia đấy.”

“Làm sao ta lại không quan tâm…” A Yên nghe Bảo Trân nói như vậy, bất giác lên tiếng thanh minh.

Nhưng nói đến một nửa, lại cảm thấy hình như mình không thanh minh được.

Khi nàng ở Giang gia cũng từng thấy di nương của Giang phủ hành xử thế nào, so với những di nương đó, thực ra nàng cũng không quan tâm đến Tạ Thận Chi cho lắm.

A Yên nghĩ vậy, trong lòng có chút bất an, nàng nghĩ Hầu gia có ơn cứu giúp mình, làm sao nàng có thể không quan tâm, nàng chỉ không biết nên đối đãi vối Hầu gia thế nào mới tốt thôi. Hầu gia có mọi thứ, một di nương nhỏ bé như nàng phải làm thế nào mới được coi là quan tâm?

“Trên đường đến đây ta đã thêu một cái hầu bao, Bảo Trân, ngươi nói xem tặng cho Hầu gia có được không?” A Yên suy nghĩ, cố lấy dũng khí nói.

Bảo Trân nghe vậy, lại cười: “Cuối cùng cũng nghe thấy chủ tử nhắc tới hầu bao rồi, nô tỳ còn nghĩ cô nương thêu lâu như vậy, thêu xong rồi lại cất đi, rõ ràng là phối màu cũng hợp với Hầu gia.”

Nghe Bảo Trân nói, hai bên má A Yên không khỏi đỏ lên: “Ta đến phòng bếp làm chút điểm tâm, Bảo Trân ngươi cũng đến giúp được không?”

Bảo Trân biết chủ tử nhà mình da mặt mỏng nên không tiếp tục trêu chọc, đáp một tiếng rồi cùng A Yên đến phòng bếp.

Đợi sau khi làm xong điểm tâm, sắc trời cũng dần tối.

A Yên xách hộp cơm bước ra khỏi Thanh Đại viện, đi thẳng đến thư phòng.

Hổ Phách đứng ở hành lang nhìn thấy A Yên đi vào sân viện, vẻ mặt không vui, trong con mắt thấp thoáng lộ ra vài phần ghen ghét đố kỵ.

A Yên mặc một chiếc áo màu nước thêu hoa ngọc lan, búi kiểu tóc Lưu Vân Kế, trên tóc cài cây trâm phỉ thúy mà Tạ Thận Chi tặng nàng hôm đó, chậm rãi từ bên ngoài đi vào trong, đâu có giống như nha hoàn ngày xưa, cử chỉ phong thái tạo cho người khác bầu không khí nhẹ nhàng.

Hổ Phách nhất thời ngẩn người, không đợi nàng lên tiếng, Đại Mạo đứng một bên sớm tươi cười đi lên nghênh đón.

“Nô tỳ bái kiến Yên di nương, nhiều ngày không gặp, di nương lại như biến thành người khác, khiến nô tỳ cũng không dám nhận.”

“Hầu gia vừa mới trở về, nếu di nương muốn gặp Hầu gia, để nô tỳ đi vào trước bẩm báo một tiếng.” Đại Mạo tỏ vẻ cung kính nhu thuận, thậm chí có chút lấy lòng và hối lỗi, đâu còn dáng vẻ khinh thường A Yên khi ở Hoài An ngày đó.

A Yên gật đầu, nói với nàng ta: “Làm phiền cô nương rồi.”

Đại Mạo vội hỏi: “Không dám, vốn là việc của ta.” Nói xong, nàng ta bèn quay người đẩy cửa đi vào, chỉ một lát sau đã từ trong phòng đi ra.

“Hầu gia mời di nương vào.”

A Yên gật đầu với Đại Mạo, liền cất bước đi vào trong.