Đông Cung Mị

Chương 4: 4: Đích Thứ





Hắn cân nhắc hồi lâu, cuối cùng quyết đoán hạ quyết định, cười trả lời: "Vậy quyết định như thế đi."Từ thị thấy hắn chịu lui bước, liền lấy lòng mà hỏi: " Vậy sắp xếp cho Vi nhi ở viện tử nào vậy?"Triệu Tử Nghi đứng dậy sửa sang lại ống tay áo, thuận miệng nói: "Phu nhân cứ nhìn mà xử lý đi, ta thấy Kính Mặc Hiên ở Đông Uyển cũng không tệ."Từ thị sững sờ.Đông Uyển là nơi Triệu Tử Nghi ở, Kính Mặc Hiên đông ấm hè mát, ánh sáng lại tốt, là nơi thích hợp nhất để sống, vậy mà hắn lại tuỳ tiện đem cho dã nha đầu này!?Nghĩ đến trượng phu coi trọng nữ nhi của tình nhân cũ như vậy, nỗi chua xót khó kìm nén trong lòng Từ lại bùng phát, bà ta buột miệng: "Kính Mặc Hiên vốn giữ lại cho Yến nhi!""Vừa rồi không phải nói, ăn mặc chi tiêu đều giống như đích nữ sao?" Triệu Tử Nghi nhướng mày."Ngươi!"Từ thị tức giận nghiến chặt hàm răng.Triệu Thừa Yến thấy cha mẹ lại muốn ầm ĩ, vội vã giật giật ống tay áo Từ thị, nói: "Mẫu thân, con thấy tặng Kính Mực Hiên cho tỷ tỷ ở rất tốt."Nói rồi lắc lắc cánh tay Từ thị, nháy mắt ra dấu: "Huống hồ Vi tỷ tỷ vừa mới đến, rất nhiều chuyện còn cần chúng ta chiếu cố."Chẳng qua là một dã nha đầu nông thôn, đặt nàng ta dưới mí mắt, để nàng ta biết rõ cái gì gọi là quy cũ của đại gia tộc!Từ thị lại không nghĩ tới điều này, tức giậnchỉ tay vào trán nữ nhi: "Con, con, ta sao lại sinh ra nữ nhi ngốc như con chứ!"Lão phu nhân nhìn Triệu Thừa Yến, lại nhìn Triệu Tích Vi.So sánh hai bên, mấy phần thương tiếc lúc trước lập tức tiêu tán, ngôi nhà đang hạnh phúc ban đầu, cũng bởi vì nàng ta đến quấy rầy mà gà chó không yên.Thế rồi mặt lạnh liền nói: "Kính Mặc Hiên vốn dĩ giữ lại cho Yến nhi, sau khi nghị thân chính là đại cô nương, không thể ở cùng với lão bà như ta."Lão phu nhân vẫy tay một cái, gọi Chu ma ma tới : "Ta nhớ rõ trong phủ thừa tướng có một hoa viên, đã hai năm nay không có người ở, đúng không?"Chu ma ma cung kính nói: "Bẩm lão phu nhân, là viện Tường Vi."Lão phu nhân nói: "Ta thấy chỗ ấy cũng không tệ, chi bằng để nó dọn tới viện Tường Vi đi."Triệu Tử Nghi lập tức nhíu mày: "Mẫu thân, sợ rằng không ổn."Vườn Tường Vi nằm ở vị trí hẻo lánh, cây cối mọc lên um tùm, mùa đông ẩm ướt rét lạnh, mùa hè lại có rất nhiều muỗi, ngay cả lũ tôi tớ đều không thích ở, sao có thể để nữ nhi của hắn ở đây?Lão phu nhân bất mãn nhi tử thiên vị, rõ ràng muốn cho Triệu Thừa Yến một chỗ dựa: "Làm sao mà không ổn? Vườn kia ít người ít quy tắc, Vi nhi trước kia không phải ở nông thôn trồng rau xanh sao? Viện Tường Vi vừa vặn có mấy mẫu đất, cứ giao cho nó quản lý."Sắc mặt Từ thị dễ nhìn không ít, cười nói: "Vẫn là lão phu nhân suy nghĩ chu đáo, vườn Tường Vi kia quả thật không tệ, để Vi nhi ở rất phù hợp."Triệu Tích Vi im lặng nghe.Triệu phủ này quả thật không đơn giản, muội muội giỏi về tâm kế, mẫu thân ngang ngược tùy hứng, tổ mẫu thiên vị còn cường thế, không một ai dễ đối phó.Xem ra, muốn tiếp tục sinh tồn trong cái nhà này, đối đầu là tuyệt đối không thể.Vì vậy liền vén tay áo hành lễ, nhẹ giọng thì thầm mà nói: "Phụ thân, Kính Mặc Hiên nếu đã giữ lại cho muội muội, vậy người làm tỷ tỷ như con sao có thể vào ở được?""Nữ nhi có thể trở lại cạnh phụ thân đã rất cảm kích, sinh hoạt ăn ở thường ngày cũng không cần phải chiếu cố đặc biệt cho con làm gì.

Trước kia lúc còn ở nông thôn, ăn không đủ no mặc không đủ ấm đều đã từng trải qua, bây giờ trở về nhà, chẳng lẽ còn có thể kém hơn so với trước kia sao?"Triệu Tử Nghi thở dài, nói: "Con có thể nghĩ như vậy, vi phụ rất yên lòng."Lại liếc mắt nhìn Từ thị, nghiêm nghị nói: "Phu nhân, mẫu thân, chuyện Vi nhi hồi phủ cứ quyết định như vậy đi, không cần phiền phức nữa, trong triều còn có việc quan trọng, ta cáo từ trước."Vừa nói, hắn vừa nâng áo bào cất bước, cứ thế không ngoảnh lại.Từ thị căn bản không muốn quản chuyện của Triệu Tích Vi, cũng liền quay người rời đi.Một lát sau trong phòng yên tĩnh trở lại.Hai nữ hài mặc y phục màu hồng nhạt bước tới.Chu ma ma liền cười giới thiệu một vòng: "Đây là cô nương nhà Tam thúc Nhã nhi, Diệu nhi.


Đây là Nhị phu nhân, Tam phu nhân."Giữa hai đầu lông mày Nhị phu nhân có mấy phần khí khái hào hùng của nam tử.Tam phu nhân tướng mạo thanh tú, lôi kéo tay Triệu Tích Vi, trong nụ cười có mười phần ôn nhu: "Gọi ta tam thẩm là được rồi, về sau nơi này chính là nhà của con."Triệu Tích Vi hành lễ với từng người một.Chu ma ma cuối cùng kéo một thiếu nữ có tướng mạo rực rỡ, cười nói: "Đây là cô nương của nhị thúc ngài, xếp hạng thứ năm, Vũ nhi.


Từ nay về sau mọi người chính là tỷ muội...""Ai là tỷ muội của nàng ta!"Triệu Tích Vi đang muốn hành lễ, lại bị câu nói này cắt đứt, cũng thể không nhìn sang.Triệu Thừa Vũ trợn mắt ngoác mồm, nói: "Một dã nha đầu nông thôn, cũng dám xưng tỷ muội với ta.""Vũ nhi!" Nhị phu nhân quát lớn: "Sao có thể nói chuyện với tỷ tỷ như vậy? Gia quy Triệu phủ con đã quên rồi sao?"Triệu Thừa vũ bĩu môi: "Hồi bẩm mẫu thân, huynh đệ di di, tông tộc hân hân, đễ chi chi dã." (Hiếu thảo lớn nhất là huynh đệ hòa thuận, đồng tộc vui vẻ.)Lão phu nhân đột nhiên chỉ Triệu Tích Vi: "Mười hai chữ này, ngươi cần phải thuộc làu."Triệu Tích Vi sững sờ, kẻ nói năng lỗ m ãng là Triệu Thừa Vũ, thế nhưng người chịu giáo huấn lại là nàng.Nàng rất nhanh cụp mí mắt xuống, mỉm cười nói: "Tôn nữ ghi nhớ rồi.""Ghi nhớ thì tốt." Lão phu nhân lại phân phó: " Bảo Châu, lát nữa thu dọn viện Tường Vi bên kia đi, cầm gia huấn của Triệu thị tới, bảo Vi nhi chép lại mười lần.""Vâng." Chu ma ma lên tiếng.Triệu Tích Vi biết trong lòng lão phu nhân không thoải mái, chỉ có thể tận lực hạ thấp tư thái, mềm mại mà nói: "Đa tạ lão phu nhân dạy bảo." Lão phu nhân gật gật đầu: "Với gia thế đại gia tộc như chúng ta, lễ nghi quy củ còn quan trọng hơn tính mạng.

Tôn chính là tôn, ti chính là ti, đích chính là đích, thứ chính là thứ.


Phụ thân ngươi thiên vị ngươi hướng về ngươi, cho ngươi ăn mặc chi tiêu tốt nhất, đây chẳng qua là muốn đền bù cho ngươi, nhưng không có nghĩa là ngươi có thể ngang hàng với địa vị của đích nữ, hiểu rõ chưa?" Đây giống như đang lấy lại danh dự cho đích tôn nữ bảo bối của bà ta vậy. Triệu Tích Vi trong lòng sáng như gương, nhưng sắc mặt lại trầm tĩnh như nước, chỉ cung kính đáp: "Tôn nữ hiểu rõ, về sau sẽ thận trọng từ lời nói đến việc làm, không phụ lão phu nhân một phen khổ tâm." Lão phu nhân nhịn không được liếc mắt nhìn. Không nghĩ tới, nha đầu này tuổi còn nhỏ như vậy, tính cách lại dịu dàng ngoan ngoãn, so với kia Thẩm thị tâm cao khí ngạo không biết bao nhiêu lần, nghĩ đến Thẩm thị, biểu tình kia trở nên lạnh lẽo. Làm sao một nữ nhân lệch lạc như vậy có thể giúp chồng dạy con! Nhìn cái cục diện rối rắm hiện tại mà xem! Để người trong cả thiên hạ chê cười Triệu gia bọn họ! Bà ta khe khẽ hừ một tiếng, lại không chút lưu tình tiếp tục răn dạy nói: "Ta cũng không trông cậy vào ngươi có thể mang đến cái gì cho gia tộc, chỉ có một yêu cầu —— tuyệt đối đừng kéo phụ thân ngươi xuống.

Hắn là thừa tướng một nước, ngươi là nữ nhi của hắn, người trước người sau, nói chuyện làm việc, đều phải thời khắc lo lắng mặt mũi của phụ thân ngươi, nếu không nhẹ thì bị người khinh thường, nặng thì sẽ bị Ngự Sử vạch tội trước mặt bệ hạ —— " Bà ta thẳng mặt, nghiêm túc nhìn chằm chằm hài tử trước mặt: "Ta không hù dọa ngươi, khó khăn đại gia tộc phải đối mặt, cũng không phải thứ mà ngươi có thể tưởng tượng được, có một số việc hậu quả cũng không phải ngươi có thể gánh chịu nổi.


Thiên hạ có bao nhiêu ánh mắt, đều nhìn chằm chằm trên người chúng ta, cho nên ta mặc kệ ngươi lúc trước chịu bao tội lớn, đã ăn bao nhiêu khổ, về sau đều phải nuốt vào trong bụng, không thể biểu lộ ra ngoài dù chỉ một chút, đã nhớ rõ chưa?" Triệu Tích Vi ở trong lòng thở dài thật sâu, kỳ vọng đối với tình thân, cuối cùng cũng từng chút, từng chút một bị chôn vùi. Điều nàng muốn là được đoàn tụ với gia đình, cốt nhục thân tình, mà tổ mẫu của nàng, lại cho rằng nàng làm mất mặt gia tộc, mất mặt phụ thân. Có một cảm giác nhoi nhói len lỏi trong tim. Trong lòng không có hi vọng, liền cũng không có cảm xúc. Nàng khẽ rũ xuống mí mắt, cung kính đáp: "Dạ, tôn nữ nhớ rõ." Lão phu nhân không còn gì để nói tiếp với nàng, liền phất tay ra lệnh đuổi khách: "Ngươi đi đi, vì chuyện này náo loạn một ngày, ta mệt mỏi rồi." Sự chán nản gần như viết rõ trên mặt..