Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch

Chương 122




Hắn đem tức giận làm càn trên người cô.

"Ưhm......"

Cố Tiểu Ngải bị hàm răng của hắn cắn đau, mày không khỏi nhăn lại.

Lệ Tước Phong cũng không để ý vồ lấy hôn cô.

Gió lạnh lẽo, pháo hoa xinh đẹp, hình ảnh người đàn ông ôm phụ nữ hôn môi...... Giống như một bức tranh xinh đẹp.

Bốn vệ sĩ yên lặng đứng ở một bên.

"Phanh ——"

Pháo hoa trên sân thượng của năm tòa cao ốc bắn lên bầu trời giống như lửa khói bay về phía bầu trời đêm, trong nháy mắt nở rộ ra ánh sáng rực rỡ.

Giống như ngân hà ở bầu trời đêm không ngừng xoay tròn, bay lượn thành vòng, vô số khói rơi xuống......

Lệ Tước Phong ý vẫn còn chưa muốn rời khỏi môi cô, Cố Tiểu Ngải vừa chuyển mắt liền nhìn đến bầu trời rực rỡ.

Bầu trời đêm cuối cùng sáng ngời lưu lại ba chữ: Lệ yêu Cố.

Giống như chữ cực lớn được khắc vào không trung......

Cố Tiểu Ngải giật mình trợn to mắt, ngơ ngác nhìn trên trời......

Lệ Tước Phong đứng ở bên cạnh cô, một tay ôm cô nhỏ bé và yếu ớt, giống giống như vị vua cao ngạo hỏi, "Cố Tiểu Ngải, vui không?"

Ba chữ trong bầu trời cuối cùng hóa thành vô số đốm lửa nhỏ rơi xuống......

Giống như mưa phùn rơi xuống.

Cố Tiểu Ngải có chút dại ra gật đầu.

Cô nên vui mừng mới đúng, ít nhất Lệ Tước Phong không có đem pháo hoa phóng thành: Lệ Tước Phong yêu Cố Tiểu Ngải......

Nếu thế, cô bây giờ chắc phải khóc mất thôi.

Pháo hoa như thế, cũng không biết có bao nhiêu người sẽ nhìn thấy......

"Cố Tiểu Ngải." Lệ Tước Phong bỗng nhiên cúi đầu nhìn cô, nhíu mày hỏi, "Cô vừa mới nói cô yêu tôi có đúng không?"

......

Hắn là mất trí nhớ sao? Rõ ràng là hắn bắt cô nói, hơn nữa cô cuối cùng đúng lúc kịp phản ứng cũng không nói gì nữa.

"Tôi chưa nói." Cố Tiểu Ngải thản nhiên nói, lông mày đang lúc không có cảm xúc gì.

"Cô đã nói!"

"Tôi chưa nói."

"Tôi nghe được!"

"Anh nghe nhầm......"

"Cố Tiểu Ngải!" Lệ Tước Phong lập tức ở bên tai cô rống to, một đôi mắt đen gắt gao trừng cô, người phụ nữ này hôm nay là muốn hắn tức chết sao?!

Trước khi hắn tức chết nhất định hắn sẽ đem cô bóp cổ chết!

Giọng nói Lệ Tước Phong đinh tai nhức óc, Cố Tiểu Ngải nghe được một trận ù tai.

Người đàn ông này tính tình vĩnh viễn luôn thái quá, nóng nảy đáng sợ.

Nhìn Lệ Tước Phong gần như bùng nổ cảm xúc, Cố Tiểu Ngải ngầm thở dài, xoay người đem bó hoa để xuống, thân mình tiến vào trong ngực của hắn, tay vòng qua lưng hắn.

Cố Tiểu Ngải chủ động yêu thương, làm cho Lệ Tước Phong tức giận miễn cưỡng đè nén xuống.

"Cố Tiểu Ngải, cô sớm thông minh một chút không được sao." Không nên làm cho hắn đánh nhau với cô, cô mới bằng lòng ngoan một chút.

Sớm thông minh một chút?

Cố Tiểu Ngải tựa vào trong ngực ấm áp của hắn cười khổ. Sớm thông minh một chút cô cũng sẽ không đáp ứng làm nhân tình của hắn, sớm thông minh một chút cô cũng sẽ không làm cho hắn Lệ Tước Phong tiến vào cuộc sống của cô......

Cô tình nguyện bị hắn ôm, cũng không nguyện ý nói với hắn —— Em yêu anh.

Coi như đây là cô dơ bẩn cuối cùng kiên trì.

"Em yêu anh", là để cho cô nói với người đàn ông cô yêu nhất, mà Lệ Tước Phong, cô ngay cả nửa phần thích cũng không có......

Lửa khói ở xung quanh hai người nở rộ......

Lệ Tước Phong bế cô hồi lâu, đến lúc gió đêm càng ngày càng lạnh, mới để cho cô ôm lấy bó hoa, ôm thân thể của cô rời khỏi sân thượng.

Trở lại phòng bệnh, bảo mẫu từ phòng bếp mang ra hai chén cháo, nhìn thấy Cố Tiểu Ngải trong tay ôm bó hoa hồng màu xanh lam lớn lập tức chế nhạo cười rộ lên, "Lệ tiên sinh cũng thật lãng mạn, tôi nhìn thấy bên ngoài bắn pháo hoa, cũng thật xinh đẹp...... Thật nhiều người đều chạy ra nhìn."

Xác thực lãng mạn, lãng phí không bờ bến.

Hại cô ở trên sân thượng hứng gió lâu như vậy......

Cố Tiểu Ngải ở trong lòng oán thầm, thay dép lê đem bó hoa đi vào, "Bảo mẫu, lấy giúp tôi cái bình thủy tinh."

Một bó hoa to như vậy không thể để trong một cái bình được, nghĩ nghĩ Cố Tiểu Ngải lại nói, "Lấy vài cái bình thủy tinh."

"A, Được."

Cố Tiểu Ngải đem bó hoa quăng đến trên sô pha, cực mệt ngồi xuống.

Lệ Tước Phong mở TV, tin tức buổi chiều về chuyên đề Sở gia nhất thời lại đập vào mắt, Lệ Tước Phong đứng ở trước giường lạnh lùng nhìn, đáy mắt biến hoá kỳ lạ.

Hắn như thế nào đột nhiên xem tin tức của Sở gia?

Lúc ban ngày cô xem hắn đều ngại ầm ỹ, như thế nào lúc sau lại chủ động xem?

Dư luận truyền thông hài lòng với biểu hiện của Sở Thế Tu cùng lên tiếng bắt đầu tốt lên......

Đài truyền hình này, ca ngợi Sở Thế Tu là một người khiêm tốn, ở thời điểm khẩn cấp gặp nguy không loạn, tương lai nhất định có thể đưa Sở thị đi vào quốc tế......

Lệ Tước Phong tùy ý dựa vào thành giường, hai chân thon dài vắt chéo, ánh mắt u ám, cầm lấy di động bấm bấm.

Cố Tiểu Ngải lặng im theo dõi hắn, trong lòng có loại dự cảm không tốt.

Quả nhiên.

Lệ Tước Phong vừa mở miệng liền lạnh giọng đặt câu hỏi, "Hiện tại cổ phiếu Sở thị là bao nhiêu?"

Cố Tiểu Ngải ngồi ở trên sô pha nhìn vẻ mặt Lệ Tước Phong lạnh lùng, có chút khẩn trương xiết chặt tay.

Không hiểu đối phương nói gì đó, Lệ Tước Phong mặt càng thêm âm trầm, hướng về phía di động phát hỏa, "Nói cho đám phế vật kia, lại để cho tôi nhìn thấy cổ phiếu Sở thị đi lên, liền đuổi toàn bộ ra khỏi E.S."

Cố Tiểu Ngải cắn chặt môi.

Lệ Tước Phong đối với Sở thị vẫn không buông tha, càng ngày hắn càng làm ra hành động quá đáng......

Bác Sở còn nằm viện, Sở Thế Tu một người chống đỡ đại cục Sở thị có thể ứng phó được không?

Không được, không thể để cho Lệ Tước Phong đối phó Sở thị.

"Còn các người, hiện tại gần một nửa dư luận truyền thông ủng hộ Sở thị, các ngươi liền xem cho tôi?!" Lệ Tước Phong tầm mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm màn hình TV, hướng di động lạnh lùng quát, "Tôi Lệ Tước Phong không cần đầu óc không có chỉ số thông minh, ngu ngốc. Lập tức áp chế cho tôi......"

"A ——"

Cố Tiểu Ngải bỗng nhiên kêu đau một tiếng, ngồi ở trên sô pha cả người đều cúi gập thắt lưng.

Lệ Tước Phong bị cắt đoạn trò chuyện, chuyển mắt nhìn về phía cô, mi lập tức nhăn lại, di động quăng đi liền hướng đi đến cô, "Làm sao vậy?"

Cố Tiểu Ngải cúi đầu môi mím thật chặc, con ngươi chuyển động, khi ngẩng đầu lên trên mặt thần sắc thống khổ, hai tay nắm thật chặt mắt cá chân phải mình, "Hình như bị trật chân rồi......"

"Cô bị trật chân sao không báo sớm?!"

Không phải nên chờ chân đau đớn mới có nói sao?!

Hắn nghĩ cô có chỉ số thông minh thấp như vậy!

Lệ Tước Phong gào thét, từng bước đi đến trước mặt cô quì một gối, nâng chân của cô lên cởi vớ, trên làn da trắng nõn không có biểu hiện gì, nhìn không ra làm sao lại bị trật chân.

Lệ Tước Phong nhíu mi hỏi, "Làm sao lại đau?"

"Mắt cá chân, mắt cá chân." Cố Tiểu Ngải chỉa chỉa chân của mình.

Vì sợ Lệ Tước Phong nhìn ra cô giả bộ, cô mới cố ý dùng sức đem chân đá một chút, xác thực đau đến tê tâm liệt phế.

Bộ dáng cô thống khổ lại rất thật.

"Bảo mẫu! Kêu bác sĩ!" Lệ Tước Phong la lớn.

"Dạ, Lệ tiên sinh, tôi lập tức đi." Bảo mẫu lập tức chạy đi ra ngoài.

Cố Tiểu Ngải đau đến mức cắn môi, mắt cá chân phía dưới một chút thế này mới chậm rãi bắt đầu xuất hiện sưng đỏ.

Lệ Tước Phong quỳ một gối xuống ở trước người của cô, nâng lên chân của cô gác qua trên đầu gối của mình, ngón tay cực nóng vuốt ve lên chỗ đau của cô.