Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch

Chương 202




Hắn ở trong ngày sinh nhật của cô, bắt cô nấu hai mươi tám bát mỳ, sau đó làm cho cô trơ mắt nhìn hắn đem đổ toàn bộ......

Thật nhiều châm chọc.

"......" Tay Lệ Tước Phong bị cứng đờ, buông lỏng cổ áo của cô ra.

Cố Tiểu Ngải hô hấp rốt cục thông thuận một ít, mũi đang lúc chua xót, vừa chuyển mắt, liền nhìn tới cửa sổ, hình ảnh Lệ Tước Phong đặt cô bé kia hôn môi giống như tái hiện trước mắt.

Xóa đi không được.

Không khí trong phòng đầy áp lực, nặng nề im lặng đến nỗi làm cho người ta hít thở không thông.

"Cút đi!" Lệ Tước Phong bỗng dưng nói, lạnh nhạt cực kỳ, "Kêu bảo mẫu lên đây đem chăn, ga giường thay đổi toàn bộ đi!"

"......"

Hiện tại, hắn lại ngại cô làm bẩn chăn, ga giường thật sao?

Hắn Lệ Tước Phong lại có nhiều thứ không sạch sẽ, lại dựa vào cái gì ngại cô không sạch sẽ?

"Được, tôi cút."

Cố Tiểu Ngải giống như không nói lời vô nghĩa, từ trên giường đứng lên liền hướng ngoài cửa đi, hơi hơi ngưỡng nghiêm mặt, hốc mắt chua xót tới cực điểm, giống như nhịn không được, nước mắt sẽ rơi xuống......

"Cô thực nguyện ý vì Sở Thế Tu đi tìm cái chết sao?!"

Giọng nói Lệ Tước Phong âm trầm ở sau lưng cô truyền đến.

Nếu hôm nay, súng hắn thật sự có viên đạn thì cô đã chết.

Vì Sở Thế Tu, cô ngay cả mạng cũng có thể không cần?!

"Nguyện ý." Cố Tiểu Ngải ngẩn người, lập tức kiên định nói, xoay người thong dong đi ra ngoài.

Trong phòng lập tức truyền đến âm thanh quăng ngã đồ đạc đổ bể.

Đủ để hiểu ra Lệ Tước Phong hiện tại tức giận đến mức nào.

Tức giận đến nỗi không thể cứu vãn.

Cố Tiểu Ngải dừng bước, môi mím thật chặt, lẳng lặng đứng thật lâu mới rời đi.

Trong phòng bị quăng đồ bừa bãi ——

Lệ Tước Phong ngồi ở bên giường, tóc ngắn hỗn độn, cả người bao phủ vẻ lo lắng, hai tay rũ xuống, mu bàn tay phải bị đèn thủy tinh cắt, máu theo năm ngón tay chảy xuống, từng giọt từng giọt rơi xuống sàn.

......

"Hôm nay là sinh nhật của tôi."

......

Lúc cô nói lời này bộ dáng thực tiều tụy, cô xem ánh mắt của hắn giống đang nhìn một đứa nhỏ không biết phân biệt thị phi, hèn mọn, không muốn quan tâm......

Hắn đứng ở trên ban công, nhìn thấy cô chạy lại xe thể thao của Sở Thế Tu.

Nhìn cô bị Sở Thế Tu nhét vào trong xe.

Nhìn thời gian trên đồng hồ từng giây từng phút trôi qua, cô lại không có đi ra.

Cô ngay cả một chút tự mình hiểu lấy đều không có, cô còn dám ở trước biệt thự Lệ gia lên xe Sở Thế Tu!

Một khắc kia, hắn thiếu chút nữa đã muốn thiêu cháy chiếc xe kia, làm cho Cố Tiểu Ngải cùng Sở Thế Tu cùng chết.

......

"Cô thực nguyện ý vì Sở Thế Tu đi tìm cái chết?!"

"Nguyện ý."

"Hẳn là...... anh chưa từng thích một người qua nhiều năm như vậy? Không quan hệ dục vọng thể xác."

......

Ở trong mắt cô, hắn chỉ là một cầm thú đắm chìm trong dục vọng thể xác, cặn bã, biến thái.

Ngay cả một góc của Sở Thế Tu cũng đều so ra kém hơn.

Vì Sở Thế Tu đi tìm cái chết?

Cô yêu Sở Thế Tu như vậy sao? Trải qua nhiều năm không thay đổi cảm tình? Cô khoe tình yêu của cô với hắn......

Tình cảm không thay đổi thì sao, một ngày còn có hắn thì hắn tuyệt đối sẽ không cho hai người bọn họ ở cùng một chỗ.

Đừng nằm mơ nữa.

Cô cùng Sở Thế Tu sẽ không có tương lai.

"Lệ tiên sinh, cậu bị làm sao vậy?!" Bảo mẫu đi tới, nhìn chằm chằm tay phải Lệ Tước Phong đầy máu tươi sợ tới mức thất thanh thét chói tai.

Tay lấy một hộp bánh bích quy trên đầu giường quăng ra, bảo mẫu mở ngăn tủ ra lấy hộp đựng thuốc.

Lệ Tước Phong chuyển mắt, tay lấy hộp bánh bích quy trên giường mở ra.

Bánh bích quy.

Là do Cố Tiểu Ngải nướng.

"Đây là Cố tiểu thư nướng lần trước, ở bệnh viện bị quăng rồi nhặt lên lại, sau khi xong xuôi thủ tục xuất viện tôi liền thuận đường mang về, đã đánh mất hộp đựng bánh bích quy, tôi lấy hộp này đựng vào."

Thấy Lệ Tước Phong mở hộp bánh bích quy ra, bảo mẫu vừa giải thích vừa mở hộp đựng thuốc ra......

Lệ Tước Phong không nói gì, tay thon dài cầm lấy một cái bánh bích quy, bánh bích quy đã bị ẩm bắt đầu mềm hơn.

Mắt hắn đen sâu không thấy đáy.

Lệ Tước Phong cúi đầu, cầm lấy một cái bánh bích quy bỏ vào miệng, không tiếng động nhấm nuốt.

"Ôi chao?! Bánh bích quy này không thể ăn nữa Lệ tiên sinh...... Đã bị rớt muốn hư rồi, ai ai......" Bảo mẫu thấy thế kích động kêu lên, tay muốn đoạt lấy bánh bích quy trong tay của hắn.

Lệ Tước Phong đã đem cả cái bánh bích quy bỏ vào miệng.

Bánh bích quy bị hư thật ăn không ngon nữa.

Giống như Cố Tiểu Ngải hiện tại, cũng bị phá hư, rõ ràng nên vứt bỏ...... Hắn còn nắm chặt ở trong tay không buông.

"Bảo mẫu, không phải tôi rất giống cha tôi sao?" Lệ Tước Phong đột nhiên lên tiếng hỏi, ăn toàn bộ bánh bích quy.

Bảo mẫu nhìn Lệ Tước Phong như vậy nhất thời ngạc nhiên, nói không nên lời cái gì, chỉ nói, "Tôi rửa vết thương cho cậu."

Mẹ của Lệ Tước Phong cũng từng nói qua, tính cách Lệ Tước Phong rất giống cha của hắn, thực cực đoan, lựa chọn mỗi một con đường mặc kệ đúng sai liền vẫn như vậy đi tiếp......

Người không biết quay đầu kỳ thật thực đáng sợ.

"Bảo mẫu, cô ấy phản bội tôi."

Bảo mẫu nhìn chằm chằm những thứ bừa bãi cùng máu tươi trên tay hắn, hiểu được hắn lại là vì Cố Tiểu Ngải phiền lòng.

Từ khi Cố Tiểu Ngải xuất hiện ở Lệ gia, Lệ Tước Phong thực thay đổi rất nhiều.

Vui vẻ hơn so với lúc trước, nhưng nổi giận cũng nhiều hơn so với lúc trước......

"Lệ tiên sinh, Cố tiểu thư đã tìm được nên có trừng phạt." Bảo mẫu khom thắt lưng cúi đầu thay hắn rửa sạch miệng vết thương.

Nên có trừng phạt?

Nếu cô lựa chọn phản bội hắn nên nghĩ đến kết cục hiện tại.

Trong quy tắc của Lệ Tước Phong, không có tù có thời hạn.

"Để hộp bánh bích quy lại đây cho tôi." Lệ Tước Phong âm trầm lên tiếng.

"Vâng, Lệ tiên sinh."

Hắn không vứt bỏ, cũng tuyệt không dễ dàng buông tha cô cùng Sở Thế Tu.

A.

Giống như theo lời cô, hắn thật là tên biến thái.

*************************

Ban đêm, sau khi Cố Tiểu Ngải tắm rửa xong nằm ở đầu giường, trong lòng bàn tay cầm kẹp tóc của Sở Thế Tu tặng, rất đẹp và rạng rỡ.

Ở trong xe, trong lúc đó Sở Thế Tu đột nhiên nâng mặt của cô lên rồi hôn lên trán cô, cùng cô nói, "Ngải Ngải, anh yêu em."

Sở Thế Tu tỏ tình với cô......

Trước kia, câu này cô ngay cả nằm mơ cũng không dám mơ thấy, vì sao lúc cô nghe được lại khiếp sợ tim đập thật nhiều?

Nghe được người đàn ông mình yêu tỏ tình cô không phải nên kích động đến đầu trống rỗng sao?

Là vì lúc ấy Lệ Tước Phong đứng ở bên ngoài cho nên cô sợ hãi sao? Cho nên đã quên vui vẻ, đã quên rung động?

Nhưng vì sao hiện tại nhớ tới, lòng của cô còn không có nhiều gợn sóng.

Từ trên giường ngồi lên, Cố Tiểu Ngải đem kẹp tóc bỏ vào trong tủ đầu giường, chậm rãi khép ngăn kéo lại, lẳng lặng nhìn vẻ lấp lánh trên kẹp tóc dần dần biến mất ở trước mắt mình......

Sáng sớm tỉnh lại, Cố Tiểu Ngải liền bị một người nữ giúp việc gọi vào biệt thự Lệ gia hỗ trợ quét dọn, cô hiện tại trừ bỏ trên người không có mặc trang phục nữ giúp việc thì chuyện của nữ giúp việc cô đều phải làm.

"Này, có nước chanh không?"

Giọng nữ nhẹ nhàng khoan khoái mà ngọt giống một làn gió mát truyền đến.

Cố Tiểu Ngải ngẩng đầu, chỉ thấy Lệ Tước Phong từ bên ngoài đi tới, cánh tay bị một cô gái tuổi còn trẻ khoác vào, là cô gái đêm qua cùng Lệ Tước Phong hôn môi ở cửa sổ.

Đáng yêu, trẻ tuổi, một đôi mắt to xinh đẹp trong suốt sáng ngời giống như là có thể nói.

Nụ cười của cô ấy cũng rất ngọt, làm cho người ta giống như có gió xuân, tươi cười như vậy đều làm cho người ta không thể chán ghét.

Lệ Tước Phong lạnh lùng nhìn chăm chú vào Cố Tiểu Ngải, "Còn không đi pha?"

......

Nhiều nữ giúp việc như vậy vì sao cô phải đi chuẩn bị nước chanh, thật kỳ lạ.

Cố Tiểu Ngải trừng mắt nhìn Lệ Tước Phong liếc mắt một cái, xoay người đi vào phòng bếp, phía sau truyền đến giọng nói trong veo của cô bé kia, "A Phong, một hồi chúng ta không ra khỏi cửa chứ, bác sĩ nói vết thương của anh cũng chưa tốt hơn."

"Dài dòng." Lệ Tước Phong lạnh nhạt lên tiếng.

Cố Tiểu Ngải đi đến phòng bếp, rót hai ly nước chanh, đang muốn đi ra ngoài chợt nghe đến giọng nói Lệ Tước Phong bất mãn truyền đến, "Cố Tiểu Ngải, chân cô bị gãy sao?!"

......

Ngại chậm thì hắn nên tự đi lấy đi?!

Cố Tiểu Ngải tức giận đến hít sâu nhiều lần mới vững vàng lại, quay đầu nẩy lên một ý lấy muối bỏ vào một ly nước chanh.

Làm cho hắn uống mặn đến nỗi không rảnh quát cô.

Cố Tiểu Ngải bưng nước chanh đi ra ngoài, Lệ Tước Phong cùng cô gái ngồi ở trước bàn ăn, cô gái hướng cô lễ phép mỉm cười, "Cám ơn."

"......"

Cố Tiểu Ngải thần sắc thản nhiên không có trả lời.

Cô gái rõ ràng làm cho người ta rất thích, nhưng cô...... lại không có cảm tình tốt lắm.

Cảm giác khác thường tất kỳ quái.