Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch

Chương 302




Sau một lúc lâu, Lệ Tước Phong lại không an phận, cúi đầu tiến đến bên tai cô gợi cảm mà nói, "Cố Tiểu Ngải, tôi muốn hôn cô."

"Anh ngoan ngoãn một chút không được sao?"

"Vậy cô hôn tôi đi, tôi sẽ ngoan ngoãn liền." Lệ Tước Phong bá đạo nói.

Cố Tiểu Ngải bĩu môi, trút bỏ nét chua xót trên mặt, làm cho biểu tình của mình có vẻ bình thường một chút, quay đầu ngưỡng mặt lên chạm vào trên môi hắn như có lệ vậy.

Lệ Tước Phong đang muốn ngậm môi của cô hôn, Cố Tiểu Ngải đã bay nhanh quay đầu đi, một lần nữa tựa vào trên vai phải hắn.

......

"Cố Tiểu Ngải! Cái này cũng gọi là hôn sao?!" Lệ Tước Phong bất mãn, hắn vì cô mà tự bắn mình hai phát súng, cô chỉ hôn hắn có lệ như vậy thôi sao?

Bây giờ, nhìn hành động của hắn bất tiện như vậy cô liền ngông cuồng sao?!

"Vậy phải gọi là gì?" Cố Tiểu Ngải khó hiểu cực kỳ, mỗi lần đều phải hôn nồng nhiệt mới gọi là hôn sao? Mỗi lần đều phải hôn đến cuồng nhiệt mới gọi là hôn?

"Cố Tiểu Ngải!"

"Được rồi." Cố Tiểu Ngải giống như một học sinh tiểu học ngoan ngoãn đáp lại, làm cho Lệ Tước Phong tức giận cũng phát tiết không được.

"......" Lệ Tước Phong nhìn chằm chằm đầu cô gối lên vai phải của mình, nâng lên tay phải vòng qua ôm hông của cô, bỗng nhiên nói một cách nghiêm chỉnh, "Hôm nay, tôi...... rất sợ cô rời đi."

Hắn đã nói hết những gì cần nói, nếu cô vẫn dứt khoát kiên quyết muốn chạy, hắn sẽ bị cô cướp mất hết chiêu thức rồi......

Theo đuổi một người phụ nữ vất vả tới như vậy, đời này hắn cũng không muốn theo đuổi một người thứ hai nào nữa.

Không bao giờ để cô phải rời khỏi hắn nữa......

......

Trái tim của Cố Tiểu Ngải bị lời của hắn làm cho rung lên, ngồi xuống bên cạnh hắn, ánh mắt phiếm hồng thật sâu nhìn môi hắn tái nhợt, tay mềm mại xoa mặt anh tuấn mặt của hắn, ngẩng đầu lên hôn môi hắn.

Lần này, cô không dễ dàng rời đi nữa, ở trên môi của hắn lưu lại thật lâu, hôn sâu triền miên.

Lòng cô đang rung động.

Môi hắn cực kỳ nóng, ánh mắt trở nên sâu thẳm, một tay vòng qua bên hông cô ôm chặt lại, đảo ngược tình thế, làm cho nụ hôn này càng thêm sâu sắc, lưỡi linh hoạt mở môi của cô ra, ở trong cổ họng của cô quấn lấy, một chút một chút liếm lấy tất cả hương vị của cô......

Vì nụ hôn này, hắn đã phải trả giá đắt...... Hắn sẽ không mất đi cô nữa, cũng không dám làm mất đi nữa.

Cố Tiểu Ngải yên lặng nhắm hai mắt lại, đáp lại nụ hôn của hắn, cơ thể mảnh khảnh vì nụ hôn này mà trở nên mềm yếu......

Bỗng dưng, hình ảnh của Linh Mộc Nại Nại ngày hôm đó ở văn phòng lao tới hôn hắn đột nhiên hiện lên ở trước mắt cô.

Hình ảnh đó kích thích thần kinh của cô.

Cố Tiểu Ngải lui mạnh lại rời đi, Lệ Tước Phong bất mãn nhìn chằm chằm cô, trong mắt mang theo dục vọng đặc hơn, cúi đầu đến muốn đuổi theo môi của cô để hôn, mặt càng ngày càng tới gần cô.

Cố Tiểu Ngải càng lui lại, ở trên giường bệnh dịch chuyển ra sau thật xa, làm cho hắn không tới gần được cô.

Lệ Tước Phong nhất thời bất mãn cắn răng, "Cố Tiểu Ngải, cô trêu đùa tôi sao?!"

Hôn môi làm hắn nghiện rồi liền rời đi sao? Trêu đùa hắn sao? Người phụ nữ này càng ngày càng kiêu ngạo mà......

"Lệ Tước Phong, về sau anh không được hôn môi người phụ nữ khác, ngay cả kề má hôn chào hỏi cũng không được." Cố Tiểu Ngải nói thật sự nghiêm túc, nghĩ nghĩ lại thêm một câu, "Anh cũng không cho người phụ nữ nào khác hôn anh, ngay cả hôn mu bàn tay cũng không được!"

Cảnh cáo thật sự trắng trợn mà.

......

Lệ Tước Phong nhìn chằm chằm mặt cô đứng đắn mà giật mình một cái.

Giây tiếp theo, Lệ Tước Phong nở nụ cười, mị hoặc mà tà khí, ánh mắt chế nhạo, "Cố Tiểu Ngải, tôi không nghĩ tới cô lại ghen đến như vậy đấy."

Trước kia, hắn dùng người khác để chọc cô mà cô chưa từng có bộ dáng ghen như vậy cả, bây giờ thì......

"Vậy thì thế nào?" Cố Tiểu Ngải hỏi lại.

"Không sao cả, tôi yêu cái bộ dáng ghen này của cô chết mất thôi!" Lệ Tước Phong cười đến vui vẻ, chỉ là vì vết thương nên hắn không ngồi thẳng lên được, lao đến ôm cô vào lòng hôn môi lưỡi của cô......

Hắn vì cô phát điên, vì cô mà tự đả thương mình, cô ngay cả yêu cũng đều chưa yêu hắn, cô yêu hắn trễ tới như vậy......

Bất quá, trễ vẫn tốt hơn không có.

"Đừng......"

Cố Tiểu Ngải bị hắn bắt lại hôn, nụ hôn của hắn luôn mang theo liều lĩnh cuồng dã cùng bá đạo, kỹ xảo cao siêu, hút hết khí tức của cô......

Tất cả điều đó, toàn bộ là thuộc loại hắn.

Rất nhanh, Cố Tiểu Ngải liền ở trong lòng ngực của hắn hóa thành một bãi nước, cơ thể mềm mại tựa vào trong ngực của hắn.

Lệ Tước Phong vẫn là hôn kịch liệt quấn quít lấy cô, hồn nhiên quên mất vết thương trên người, thân thể cô mềm mại ở trong lòng ngực của hắn nóng lên, thật sự kích thích Lệ Tước Phong......

Bỗng dưng, Lệ Tước Phong hô hấp khó nhọc buông cô ra, môi của cô bị hắn hôn đến đỏ sẫm, thêm sáng bóng, Lệ Tước Phong hô hấp nặng nhọc, lại ở trên môi cô hôn mạnh một cái, "Bây giờ tôi thật sự rất muốn cô!"

Chết tiệt, lúc ấy cô đã bảo không được, hắn nả một phát súng là được rồi.

Ít nhất cũng sẽ không bị thương nặng như vậy, ít nhất còn có thể đối với cô...... làm được nhiều hơn một chút nữa.

Cố Tiểu Ngải cũng bị hôn thần chí ly tán, liếc mắt nhìn cánh tay trái bị treo lên của hắn, theo bản năng hỏi, "Bây giờ anh còn có thể vận động sao?"

Bây giờ tình trạng tay hắn giống như bán phế rồi, còn có thể vận động mạnh sao? Tại sao hắn lại luôn thích làm xằng bậy trong lúc bị thương vậy chứ.

Lệ Tước Phong lập tức bị chọc giận, một tay đem cô áp đến trên giường bệnh, trên cao nhìn chằm chằm xuống cô, tình dục trong mắt dày đặc đến dọa người, tiếng nói gợi cảm trí mạng, "Cố Tiểu Ngải, bây giờ tôi sẽ vận động cho cô xem."

Cái cô này lại dám nghi ngờ năng lực của hắn, không cần đến cánh tay trái này cũng phải làm cho cô xem.

Nói xong, Lệ Tước Phong xé y phục của cô xuống, Cố Tiểu Ngải đè tay hắn lại, có chút kinh hoảng nói, "Anh điên rồi à? Anh bị thương nặng như vậy còn xằng bậy nữa."

"Mặc kệ! Ai bảo cô nghi ngờ năng lực của tôi!" Lệ Tước Phong hừ lạnh một tiếng, tiếp tục xé y phục của cô xuống.

Bị nghi ngờ năng lực là sĩ nhục lớn nhất của người đàn ông!

Không có người đàn ông nào có thể chịu được cả!

"Không được không được, tôi có dấu hiệu sanh non, gần đây cũng không được tốt lắm, không chú ý sẽ sanh non đó." Cố Tiểu Ngải việc nói.

Cô nào dám nghi ngờ năng lực của hắn chứ, năng lực của hắn quả thực là rất độc nhất vô nhị mà.

Nếu không phải như vậy, cô cũng sẽ không ghen như vậy đâu.

"Sanh non?!" Lệ Tước Phong ngạc nhiên, nâng mạnh người ra khỏi cô, giống như sợ chạm vào cô một chút sẽ làm cô sanh non vậy, nhìn chằm chằm cô có chút cứng ngắc hỏi, "Tại sao không nói sớm cho tôi biết?!"

Cô có dấu hiệu sanh non? Xảy ra chuyện gì chứ?

Cố Tiểu Ngải ngồi lại trên giường, đỡ Lệ Tước Phong ngồi quay về đầu giường, sửa lại một chút tóc dài nói, "Tôi muốn nói cho anh biết, ai bảo để tôi nhìn thấy Linh Mộc dùng lưỡi hôn anh chứ."

Lời nói của Cố Tiểu Ngải mang theo vài phần ghen tuông.

Lệ Tước Phong nhìn chằm chằm mặt cô có chút tức giận, ghen cũng không ít à......

Chậc, tại sao hắn lại yêu một người phụ nữ ghen tuông như thế này chứ......

"Về sau tôi chỉ hôn mỗi mình cô thôi, được rồi phải không, thùng giấm chua à!" Lệ Tước Phong làm ra vẻ đồng ý.

"...... Anh mới là thùng giấm chua đó." Cố Tiểu Ngải tức giận đứng lên, thùng giấm chua, thật là khó nghe......

Để duy trì một mối tình cảm, đây là sự tôn trọng cơ bản nhất, đến trong miệng hắn đều thành thùng giấm chua rồi......

"Không nói chuyện này nữa, tôi gọi bảo mẫu đưa cô đi kiểm tra xem." Lệ Tước Phong nghiêm túc nói, "Làm sao có thể có dấu hiệu sanh non chứ? Cô xảy ra chuyện gì?"

Lệ Tước Phong hỏi đến Cố Tiểu Ngải mới phát hiện chính mình cũng không có nghĩ tới vấn đề này.

Có lẽ là ngày đó, từ trước mộ mẹ bị ngã lăn xuống chân núi nên bị thương chăng? Hay là lúc trước do tinh thần cô quá kém......

Không muốn nói về vấn đề này, Cố Tiểu Ngải lắc đầu nói, "Tôi đã không có việc gì rồi, bác sĩ bảo tôi chú ý nghỉ ngơi thôi, không được vận động mạnh là được rồi."

"Vậy cô đi nghỉ ngơi đi." Lệ Tước Phong bắt đầu thúc giục cô rời đi.

"Tôi ngồi một chút nữa sẽ đi." Bây giơ, cô đi ngủ cũng ngủ không được, tốt hơn hết là giúp hắn một chút......

"Cô tiếp tục ngồi nữa thì tôi không nghỉ ngơi được!"

Lệ Tước Phong nói có chút không được tự nhiên, cô ngồi tựa ở bên cạnh hắn, trong mắt của hắn là mặt của cô, chóp mũi của hắn tất cả đều là hương thơm của cô, lại tiếp tục như vậy nữa, hắn nhịn được mới là chuyện lạ đó.

Không đúng, Cố Tiểu Ngải mang thai, không thể vận động mạnh được...... Vậy không phải là hắn phải chịu đựng gần mười tháng sao?! Dài ngày như vậy...... Ai chịu được chứ.

Người đàn ông khác cũng là chịu đựng mười tháng sao?!

Sinh một đứa nhỏ chịu tra tấn không phải là phụ nữ mà phải là người đàn ông mới đúng!

"Cố Tiểu Ngải, đưa điện thoại cho tôi."

Lệ Tước Phong bỗng nhiên nói, Cố Tiểu Ngải không không rõ đem di động đưa cho hắn, "Làm sao vậy?"

Lệ Tước Phong không có trả lời, đầu ngón tay bấm bấm trên màn hình điện thoại.

Nghĩ hắn đang giải quyết công chuyện gì đó, Cố Tiểu Ngải không có để ý, dùng cây tăm ghim một miếng táo mà bảo mẫu cắt lúc nãy đưa tới bên miệng Lệ Tước Phong.

Lệ Tước Phong không có do dự há miệng cắn một cái, ánh mắt không chút nháy mắt nhìn chằm chằm màn hình di động, mắt càng ngày càng sâu, mày dần dần tụ lại.

"**."

Lệ Tước Phong nhỏ giọng rủa một tiếng, sắc mặt lạnh ngắt xanh mét.

"Lệ Tước Phong, bây giờ tôi đang mang thai Bảo Bảo, từ nay về sau không cho phép anh nói lời thô tục nữa." Cố Tiểu Ngải nói xong lại đưa miếng táo tới cho hắn.

Lệ Tước Phong cắn mạnh một cái, giống như có thù hận gì với quả táo mà dùng sức cắn vậy, tức giận nói, "Đã biết rồi."

Vì một đứa nhỏ, hắn phải chịu đựng nhiều như vậy.

Vừa phải kìm nén dục vọng, bây giờ còn không được nói lời thô tục nữa......

"Rốt cuộc anh đang xem cái gì?" Nhìn sắc mặt hắn khó coi, Cố Tiểu Ngải có chút kỳ quái cúi đầu nhìn vào di động, nhất thời làm rớt cả cây tăm.

Lệ Tước Phong dùng điện thoại di động tìm tòi: trong lúc mang thai có thể lên giường không?

Có bạn trên mạng trả lời: trong ba tháng đầu và trước khi sinh ba tháng cũng không thể làm, nếu không sẽ dễ dàng sanh non hoặc là khiến cho sinh thiếu tháng.

......

"Lệ Tước Phong, anh có thể đừng cả đầu đều nghĩ làm làm làm hay không......" Cố Tiểu Ngải bất đắc dĩ, tại sao hắn vĩnh viễn đều cả đầu giống như cầm thú vậy chứ.

"Phanh ——"

Lệ Tước Phong quăng di động đến một bên, nhìn chằm chằm cô cực kỳ nghiêm túc nói, "Tôi là một người đàn ông bình thường, nếu tôi không muốn làm với cô thì chính là tôi không thương cô."

"Vậy không phải là anh yêu rất nhiều người rồi."

"Chỉ có mình cô thôi." Lệ Tước Phong không cần nghĩ ngợi trả lời.

Một mình cô cũng đủ khiến hắn bị thương từ trong ra ngoài rồi, nhiều người nữa...... thì hắn trực tiếp đem mình đập chết luôn đi.

Nghe vậy, Cố Tiểu Ngải tính đứng lên, dị thường nghiêm túc nói, "Chiếu theo lý luận của anh thì làm chẳng khác nào yêu, vậy ngôi sao tươi mát Lam Du trong thư phòng kia, Quan Nana trên xe Ferrari, còn có Linh Mộc Nại Nại trên giường trong công ty anh nữa...... Còn có rất nhiều rất nhiều người mà tôi không biết......"

Khó trách cô muốn hủy nhà hắn đi, trọng điểm vẫn là trong thư phòng...... Cô còn nhớ Lam Du kia.

Lam Du kia là giả.

Hắn thật sự là dại dột, lúc trước tại sao hắn có thể nghĩ ra chiêu thối nát để thử cô như vậy chứ...... Bây giờ, hắn không thể làm sáng tỏ được lúc ấy hắn chỉ cho Lam Du kia kêu trong thư phòng mà thôi.

Nếu để cô biết hắn làm như vậy sẽ mất mặt lắm, cô yêu lại lôi chuyện cũ ra như vậy, về sau cứ mượn chuyện này thì không thể yên ổn rồi.

"Đây chẳng qua là dục vọng riêng tư thôi!" Lệ Tước Phong hừ lạnh một tiếng.

Cố Tiểu Ngải phản ứng thật sự nhanh, "Tôi làm sao mà biết bây giờ anh có đối với tôi là dục vọng riêng tư hay không?!"

"Tôi sẽ không vì dục vọng riêng tư với một người phụ nữ mà bắn mình bị thương vậy đâu!" Hắn không thể xem tính mạng mình không đáng một đồng, hắn cũng không phải ngu ngốc, vì muốn lên giường với một người phụ nữ mà làm tay trái của mình tàn phế sao?!

Cô nghĩ hắn là cái gì? Là ngựa sao?!

"......"

Trái tim Cố Tiểu Ngải chấn động, không hơn thua nữa, nếu đã quyết định chính thức bắt đầu, chuyện quá khứ chỉ có thể xem như chữ được viết bằng phấn trắng rồi lau đi sạch sẽ, cô không nên tính toán chi li.

Hắn đã bắn mình hai phát súng rồi, cô còn muốn như thế nào nữa chứ?

Nghĩ nghĩ, Cố Tiểu Ngải ngẩng đầu lên nhẹ nhàng mà hôn một cái ở trên mặt hắn thực thân mật.

Sắc mặt Lệ Tước Phong xanh mét lập tức chuyển biến tốt lên, có chút đắc ý gợi lên khóe môi, cái cô này cuối cùng cũng thông suốt rồi.

Thấy cô ngoan như vậy, Lệ Tước Phong hắng giọng một cái, thực cứng ngắc nói, "Ba tháng đầu, và trước ba tháng, tôi sẽ tận lực nhẫn nhịn."

Đây là hứa hẹn lớn nhất đối với cô cũng như đối với đứa nhỏ......

"......" Cố Tiểu Ngải ngước mắt lên nhìn về phía mặt anh tuấn của hắn, một vẻ mặt âm trầm, không khỏi bật cười, "Lệ Tước Phong, anh không cần làm ra bộ dáng một bộ tráng sĩ hy sinh được chứ? Đứa nhỏ này anh cũng có phần, bảo vệ nó, bảo hộ tôi đều là trách nhiệm của anh......"

......

"Đã biết rồi, dài dòng." Lệ Tước Phong bất mãn nói, cọ cọ vào đầu của cô, sáu tháng...... cũng không thể dày vò hắn chết được.