Đồng Hồ Bẫy Rập

Chương 16: Tân Hôn Vui Vẻ 4






Tư Tuyên Dương ngừng thở, cứng đờ quay đầu lại, ánh mắt dao động, không nói một câu.

Úc Sâm: "......"
Đại ca, tốt xấu gì cũng nói hai câu đi chứ, em làm như vậy khiến tôi chẳng khác gì con chó Pug lè lưỡi! Thật sự rất mất mặt.

Úc Sâm dùng sức bấm vào eo Tư Tuyên Dương, Tư Tuyên Dương run lên, không lưu tình vỗ rớt tay anh, nhỏ giọng cảnh cáo: "Đây là tình hình gì, đừng quậy!"
Úc Sâm: "......"
MMP (1), bị em trai ân cần dạy bảo giáo huấn như nhóc con không hiểu chuyện, anh coi như hiểu rõ vì sao Vương Tư Vũ lại không vui.

[(1) MMP: Mụ bán phê (妈卖批): Phát âm là MA-MAI-PI, có thể viết thành từ viết tắt MMP.
Đây là một từ mắng chửi vùng Tứ Xuyên, mang theo tính vũ nhục rất nặng, dịch thô ra tiếng Việt là "ĐMM".]
Tư Tuyên Dương em thật giỏi nha!
Còn tiêu điểm Vương Tư Vũ bị sợ đến hồn đều bay, cái đầu kia trực tiếp rơi xuống đập vào chân cậu ta, tóc khô khốc như cỏ còn đảo qua bên mắt cá chân cậu, cảm giác tinh mịn tê dại từ lòng bàn chân chạy thẳng đến đỉnh đầu, nổ tung như pháo hoa, lông tơ cả người đều dựng thẳng lên.

Đầu còn dính nửa cái cổ, thịt bên miệng vết thương bị chém đã biến thành màu đen xám, ngũ quan còn hoàn hảo, có chút khô đét, chỉ là có lẽ lúc bị chém đầu quá mức sợ hãi, trông hết sức vặn vẹo dữ tợn.

Hoàn toàn có thể nhìn ra, đây là một cái đầu người thật, cũng không phải vui đùa hoặc trò đùa dai gì đó.


Mễ Tuyết liều mạng che miệng lại để không hét ra tiếng, không gian đường đi nhỏ hẹp, cô muốn lui cũng không thể, sau khi cái đầu lăn xuống mu bàn chân Vương Tư Vũ, rơi xuống rồi dừng lại bên chân cô, gương mặt kia thẳng tắp đối diện với cô, cúi đầu một cái là có thể thấy.

Đại khái là gió ngoài phòng thổi vào, Mễ Tuyết thậm chí cảm thấy chỗ nào đó trên khuôn mặt của cái đầu kia nhẹ nhàng rung động.

Cô nức nở hai tiếng, xoay người đẩy những người khác, chạy ra khỏi phòng.

Còn Vương Tư Vũ phảng phất như bị dọa mềm chân, dựa vào tủ sắt phía sau há mồm thở dốc, sắc mặt trắng bệch yếu ớt, mồ hôi như mưa từ mặt rơi xuống.

Kỳ thật cũng không thể trách cậu ta nhát gan, chỉ là chưa chuẩn bị tâm lý, mở tủ gặp đầu người, dù tố chất tâm lý mạnh cũng sẽ bị dọa nhảy dựng.

Lạc Vũ đề nghị nói: "Chúng ta trước tiên ra ngoài rồi nói, Vương Tư Vũ cậu tốt nhất đừng dựa vào những ngăn tủ đó, ai biết bên trong có phải lại có thêm một cái đầu người khác hay không."
Lời này có tác dụng, khóe mắt Vương Tư Vũ co giật, chân lại mềm, vừa run vừa đứng thẳng dậy.

Ai có thể nghĩ một cái kho như vậy, ngược lại là một nơi chuyên môn đặt đầu người.

Có người chần chờ nói: "Còn cái đầu này thì sao? Cứ vậy để nó trên mặt đất? Không tôn kính người chết như vậy....!Có thể phát sinh ra chuyện gì xấu hay không?"
"Không thì sao? Ai tình nguyện mang nó đặt vào tủ một lần nữa? Anh tình nguyện?"
Trong phòng nhất thời trầm mặc, dừng vài giây, lại có người bất mãn nói: "Là Vương Tư Vũ mở ngăn tủ, muốn mang trở lại đương nhiên cũng phải là cậu ta!"
"Mẹ nó mang cái rắm!" Vương Tư Vũ chửi ầm lên, "Lúc tôi mở ngăn tủ sao không ai phản đối?! Mẹ nó tất cả đều chờ tôi làm chim đầu đàn đúng không? Vừa rồi ai mới nói? Anh đến mang! Đến, anh đến mang!"
Vương Tư Vũ muốn kéo người nọ, lại bỗng nhiên thấy mọi người trong nháy mắt tất cả đều dừng động tác, biểu tình khẩn trương nhìn phía sau cậu ta.

"Cái gì? Các người đang nhìn cái gì?" Cậu ta sợ tới mức giọng đều phát run, xung quanh hốc mắt trợn to phiếm lên một vòng màu đỏ, đứng đến cứng đờ, không dám quay đầu lại.

Úc Sâm nhìn cô gái xuất hiện phía sau Vương Tư Vũ, có chút kinh ngạc, bọn họ đứng ở cửa ra vào, cũng không phát hiện có người từ cửa đi vào,cô gái này hoặc là đột nhiên xuất hiện từ không khí, hoặc là căn phòng này còn có một cánh cửa khác.

Cô gái thần bí mặc đồng phục chỉnh tề, trên ngực treo một bảng nhỏ, Úc Sâm nhìn không rõ chữ bên trên, song hoặc là công nhân nơi này, hoặc là....!Là chủ.

Vóc người cô tinh tế, tuy bị đồng phục bao lại, nhưng vẫn như cũ có thể nhìn ra dáng người có lòi có lõm.

Nhìn kỹ còn có thể thấy rõ ngũ quan lớn lên rất xinh đẹp, mặt trứng ngỗng, mắt hạnh, mũi thẳng xinh xắn, tóc đen rũ bên hông, lẽ ra là một mỹ nhân, nhưng khí chất lại thập phần khác biệt -- mí mắt uể oải ỉu xìu cụp xuống, tròng mắt trợn lên, giống như cá chết, giữa mày bao phủ một luồng lệ khí cùng oán giận, sắc mặt vàng như nến, loại bỏ đi từ đẹp được cảm nhận trên người cô, tựa như oán khí u hồn được khảm trên tường nhiều năm trong phim truyền hình, hết sức khiếp người.

[(2) Mặt trứng ngỗng (鹅蛋脸): là khuôn mặt chuẩn nhất của hầu hết các cô gái phương Đông, còn được gọi là khuôn mặt hình elip.]
Úc Sâm nuốt nước miếng, nhìn cô gái chậm rãi từ phía sau Vương Tư Vũ đi tới, khom người nhặt cái đầu kia lên, vỗ vỗ bụi không tồn tại trên mặt trên, sau đó không nói một lời đem đầu người bỏ trở lại vào ngăn tủ, đóng cửa tủ, khóa lại.

Cái đầu người này thoạt nhìn như do cô cất chứa, Úc Sâm nghiêng đầu nghĩ.


Khoảng khắc cô gái khom người, anh còn thấy được chức vị trên bảng nhỏ kia --trưởng khách điếm.

"Rất....!Rất xin lỗi!" Vương Tư Vũ bị dọa đến khóc, "Tôi không biết nơi này đựng thứ đó......"
Trưởng khách điếm dừng động tác, mở miệng nói: "Không sao, các vị khách nhân nếu muốn gửi đồ, có thể chọn một trong những ngăn tủ dựa tường bên kia, một hàng đó đều trống."
Không ai đáp.

Gửi gì? Đầu sao? Úc Sâm không tiếng động cười, song trưởng điếm khách này thanh âm khi nói chuyện còn bình thường, tuy rằng có chút lãnh đạm, nhưng tốt xấu gì cũng không phải loại âm thanh cưa gỗ khiến người tê dại da đầu.

***
Từ nhà kho về sau cũng không thấy thân ảnh của Vương Tư Vũ, trải qua một đoạn thời gian không thoải mái, đoàn người cũng không tụ họp cùng một chỗ, ngầm hiểu ý nhau mà tách ra tìm manh mối.

Bên ngày trên đường phố bên ngoài đã không còn sương mù, nhưng con đường lại hoang vắng quạnh quẽ thật sự khiến người ta cảm thấy có sương mù hay không cũng như nhau.

Trước sau cũng chỉ có một khách sạn này là mở cửa, trên mặt đất có một ít tiền giấy bị gió thổi, còn có một ít vải trắng rơi lả tả, ngoại trừ cái này, ngay cả chút thân ảnh cũng không thấy.

"Xem địa hình nơi này, khách sạn quả thật xây trên cổ trạch tối hôm qua." Tư Tuyên Dương nói.

"Là có chút giống," Úc Sâm cười, "Ban ngày ở khách sạn, buổi tối ngủ cổ trạch, an bài cho chúng ta đến rõ ràng."
"Cũng không biết nhiệm vụ này nên làm như thế nào."
"Thiên kim diêm thương....!Diêm thương, hẳn là trở lại cổ đại hồi đó." Úc Sâm nghĩ, "Tối hôm qua nơi chúng ta ở là Lý phủ, có thể bắt đầu từ đây, trước nên biết rõ ai sống trong Lý phủ này.".

Truyện Đô Thị
......!
Khách sạn đơn sơ, nhưng cơ sở vật chất đều đầy đủ, phòng giặt và phòng tắm đều là công cộng, không có gì lục soát.

Chỗ cầu thang lầu hai đi xuống có một cái phòng khách nhỏ, thiết trí một góc sách báo, bọn họ vốn định nhìn xem nơi đó có manh mối hay không, nhưng liếc mắt nhìn qua, bày biện rải rác không phải truyện nhàu nát, thì chính là mỹ nữ ngực bự trên bìa tạp trí ngoại quốc, không có bất luận giá trị tham khảo nào.

Dạo từ trên xuống dưới cả tòa không có chút thu hoạch gì.

Bọn họ hiện tại chỉ biết, cái khách sạn này có rất nhiều phòng u ám lạnh lẽo, nếu mời đại sư đến, tám phần sẽ nói phong thủy không tốt.

Song để nhiều đầu người như vậy, phong thủy có thể tốt sao?
Qua một ngày, cơm trưa cùng cơm chiều đều là cháo loãng cải trắng, Úc Sâm triệt để ỉu xìu, người nơi này nhiều hơn so với thành phố tang thi, nhưng lúc này đây nội dung nhiệm vụ lại mơ hồ như vậy, suốt một ngày trôi qua, không thu hoạch được tý manh mối, hơn nữa một phòng trên lầu hai toàn đầu người, quả thực có thể khiến người ta đánh mất ý chí.

Tư Nam húp cháo bên cạnh âm dương quái khí dỗi anh: "Cậu đây là xem thường, có ăn có ở, ngược lại còn thấy tốt hơn cả ngủ ở đường hầm tàu điện ngầm ăn bánh quy trước kia, có bệnh."
Úc Sâm: "......!Tư Nam, tôi cảnh cáo cậu, ở cái chỗ này giết người, sau khi trở lại thế giới hiện thực, cảnh sát tra không đến đầu tôi, vụ án có thể khép lại bằng cách cho cậu đột tử trong lúc chơi điện thoại, cậu xác định muốn chọc tôi sao?"

"Cậu đánh rắm, em tôi vẫn còn ở đây, cậu có thể 1 chọi 2?" Tư Nam khịt mũi coi thường lời cảnh cáo của anh.

Úc Sâm nằm bò trên bàn, từ dưới nhìn lên Tư Tuyên Dương, cười xấu xa: "Không, em trai Dương Dương sẽ không tham dự trận chiến tranh này."
- - bởi vì hắn sẽ cảm thấy mình là bóng đèn.

Quả nhiên, Tư Tuyên Dương biểu tình lãnh đạm mở miệng: "Liên quan gì tôi."
Khoảng khắc rũ mắt, sâu trong đôi mắt lại hiện ra một tia khác thường và chát ý không rõ.

Khi Tư Nam đang ồn ào nói Tư Tuyên Dương nhẫn tâm, không phát hiện, Úc Sâm đang nằm bò trên bàn nhìn hắn không bỏ lỡ cảm xúc phức tạp chợt lóe kia, sau một lát sửng sốt, đem mặt chôn vào khuỷu tay cười.

Tư Tuyên Dương nhíu mày nhìn chăm chú anh, lạnh lùng mở miệng: "Anh đang lau dầu trên bàn thay người ta sao? Anh tốt bụng thật."
Tư Tuyên Dương nhíu mày chặt hơn: "Ngược lại cũng không cần."
***
Không bao lâu sau cơm chiều, sắc trời chậm rãi tối sầm lại, cảnh trí xung quanh trở nên có chút hư tiêu, nhìn bằng mắt thường, giống như xem phim 3D không đeo mắt kính, mơ hồ không rõ, muốn chạm vào cũng chạm không được.

Cảnh tượng bắt đầu thay đổi rồi.

"Oa! Tôi cho rằng ít nhất sau khi chúng ta ngủ mới bắt đầu biến hóa." Lạc Vũ ngạc nhiên nói.
"Cậu cho rằng chỉ là cậu cho rằng." Tư Tuyên Dương lạnh lùng đáp.
Lạc Vũ nghẹn lời: "......" Này có phải hơi quá đáng hay không! Đây là trắng trợn táo bạo không thích cậu!
Rất nhanh, ánh trăng từ phía sau tầng mây lộ ra, vị trí nơi Úc Sâm bọn họ ở, cũng giống như thời không thay đổi, trong chớp mắt biến thành đình nghỉ mát phủ kín đá xanh, xung quanh treo đèn lồng giấy dầu, bên trong lóe lên ánh sáng ửng đỏ.

Không đợi bọn họ phản ứng lại, gã sai vặt dẫn đường đêm qua kia lại bỗng nhiên xuất hiện ở chỗ ngoặt, chạy bước nhỏ một đường về phía bọn họ.

Đi đến trước mặt, trên mặt mang theo một nụ cười quỷ dị, giọng nói như cũ khàn khàn.

"Đại hôn sẽ nhanh bắt đầu, chư vị khách quý cùng nô tài đi về phía bên này."
Đại hôn? Bốn người Úc Sâm liếc mắt nhìn nhau, anh nhớ rõ thời điểm vừa đến vào tối hôm qua, đã nói hôn lễ vừa vặn kết thúc, tại sao đêm nay lại kết? Mỗi ngày đều kết hôn, đây mẹ nó là nơi mai mối kết hôn sao?
Bốn người đi theo đến bên ngoài đại đường đối diện với cửa chính, bọn họ thấy nhóm player khác bao gồm Vương Tư Vũ cùng Mễ Tuyết ngồi bên trong, biểu tình mỗi người đều không quá bình thường..