Đồng Hồ Bẫy Rập

Chương 83: Hôm nay chúng ta tụ tại nơi đây.




Thư Ngọc Khanh cười khanh khách thay giày, đưa túi trong tay cho dì Trương, bên trong là kẹo mềm thủ công cô mua cho Úc Sâm, ngữ khí nhẹ nhàng oán trách: "Đúng vậy, tại sao lại không nói cho mẹ biết, nếu không phải Vân Đình gọi cho mẹ, liền bỏ lỡ cơ hội nhấm nháp tay nghề của Úc Sâm."

Tư Tuyên Dương ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Không nói cho mẹ không phải mẹ cũng đã đến hay sao? Đây chắc hẳn là định mệnh, tránh không thoát."

“Dương Dương em nói gì thế? Sao tự nhiên lại âm dương quái khí?" Vân Đình khó hiểu nhìn hắn, không hiểu lý do, trong lòng bồn chồn, cảm thấy có nơi nào đó không ổn, nếu không người này sẽ không có giọng điệu như vậy.

Loại cảm giác này vẫn luôn kéo dài đến khi đi vào phòng khách, Vân Đình nhìn thoáng qua đã có thể thấy được người thon gầy nhợt nhạt, khí chất xuất chúng đang ngồi trên sofa, đối phương mái tóc hơi dài, che khuất gương mặt thâm thúy, biếng nhác dựa vào gối, hai chân buông thõng, nửa chống đầu thản nhiên nói chuyện cùng Tư Nam, lông mi rũ xuống tạo bóng trên má trắng nõn.

Sau khi nghe thấy tiếng các cô mới chuyển ánh mắt hờ hững đơn thuần nhìn qua, lúc thấy Thư Ngọc Khanh kế bên cô lại hơi ngây người, đôi mắt mặc ngọc hiện ra một chút ngạc nhiên.

Vân Đình ngay lập tức trong lòng giác ngộ —— không khéo hôm nay cô mời dì theo, đích thị là chuyện sai lầm.

Khi Úc Sâm nhìn thấy Tư thái thái xác thực có chút kinh ngạc, anh mờ mịt nghĩ mấy cái bánh bao nhân mù tạc với mấy thứ khác cũng đồng dạng khó có thể nuốt xuống, tự hỏi nếu Tư thái thái không cẩn thận ăn phải, con đường tình yêu của bản thân có thể sẽ nhấp nhô xưa nay chưa từng có hay không.

Thư Ngọc Khanh vừa thấy anh liền vui vẻ thân mật chào hỏi: "Úc Sâm! Cô mua cho con kẹo mềm lúc trước có nhắc đến, ngày thường không việc gì làm có thể ăn một chút, bổ sung chất đường với vitamin C, đúng rồi, thân thể con thế nào?"

“Khá tốt, hẳn là sẽ không có vấn đề gì lớn." Úc Sâm chân thành chớp mắt: "Cảm ơn dì Thư, dì thật tốt."

"Ai da! Sao tự nhiên lại khách khí như thế đứa nhỏ này," Thư Ngọc Khanh cười cong mắt, "Nếu muốn cảm ơn, vậy thì lát nữa dì ăn nhiều hơn vài cái bánh bao con làm đi."

Úc Sâm chợt bất ngờ cứng đờ: "Có thể.... Không ngon lắm."

"Không sao, Tư Nam nói con thích nhất là làm điểm tâm đúng không? Bánh bao cũng không khác lắm, con đừng áp lực, làm nhiều vài lần là tốt lên thôi."

Thư Ngọc Khanh hiện tại đối với anh với tâm lý hoàn toàn của mẹ ruột, chỉ cần người này không sinh bệnh, không hộc máu, không ngất đi, không cắm đầy ống trên người, không vào phòng cấp cứu, không khiến con cô phát điên, dù cho thiên phiên địa phúc cũng không sao.

Huống chi người ta cũng không có thiên phiên địa phúc, mà còn ở nhà ngoan ngoãn làm bánh bao, đúng là một thanh niên tri kỷ!

Đặc biệt là trong lúc lơ đãng thoáng thấy một đống hickey trên cổ của Úc Sâm, nhìn sầu lo mỏi mệt trên mặt đứa nhỏ mảnh khảnh nhợt nhạt này, dịu dàng trìu mến trong mắt Thư Ngọc Khanh lại tăng thêm giữa tâm tình phức tạp.

Vì thế trộm kéo Tư Tuyên Dương qua một bên, tận tình khuyên bảo nói: "Bạn trai con không phải còn đang bệnh hay sao? Vào thời điểm gì đó.... Con hãy tiết chế một chút đi, nếu không đến lúc đó lại bị bệnh, con cũng sẽ khó chịu theo."

Tư Tuyên Dương: “......”

Cho dù hắn muốn biện giải, nhưng ở mức độ nào đó, cổ là bị hắn gặm không sai, lời nói cũng không sai nốt, sâu kín thở dài: "Mẹ nói đúng!"

Không thể nào phản bác.

......

Mười phút sau, bánh bao lên bàn.

Cho dù bánh bao lớn nhỏ không đều, độ dày mỏng cũng khác nhau, nhưng bánh bao mới ra lò trắng trẻo mập mạp, một đám nếp gấp cũng thấy được rõ ràng, nhìn vẫn rất muốn ăn.

Bởi vì Thư Ngọc Khanh cũng ở đây, Lạc Vũ câu nệ hơn một chút so với ngày thường, an an tĩnh tĩnh ngồi cuối bàn, cúi đầu không dám động đũa.

Tình huống của cậu khác với Úc Sâm, trong mắt Thư Ngọc Khanh, thái độ của Tư Nam đối với cậu là quan hệ tình cảm bình thường, không có cảm xúc dao động kịch liệt như 'đời này không có hắn không được', 'hắn chính là mệnh của con' linh tinh, cô cũng không thấy bất luận thứ gì gọi là quyết tuyệt đồng sinh cộng tử.

Vì thế, liền xem cậu trở thành bạn trai của con trai trong một mối quan hệ tình cảm bình thường, thái độ ở chung bình thản, không quá nồng nhiệt như với Úc Sâm.

Hơn nữa tính cách của Lạc Vũ là ôn hòa an tĩnh, đối với trưởng bối luôn lễ phép lại không quá thân thiết, ngày thường ngược lại không sao, ở chỗ này liền giống như đi công tác.

Vân Đình tâm tư tỉ mỉ, lúc này nhìn ra chút manh mối, sợ nhóc con trẻ tuổi tâm lý sẽ sinh ra chênh lệch, vì thế làm người đầu tiên cầm đũa, gắp một cái trong đám bánh bao bụ bẫm đặt lên đĩa của cậu. 

“Đây, tiểu Lạc, em nhỏ nhất ở đây, em hãy giúp Úc ca của em nếm trước hương vị của bánh bao đi."

Úc Sâm nghe vậy giương mắt nhìn qua, nghiêng đầu nhìn chằm chằm cái bánh bao kia, gật đầu: “Đúng vậy, cậu nếm thử.”

“A? Được được......” Lạc Vũ cẩn thận nhìn qua Tư thái thái, thấy ý cười trên mặt cô không đổi, mới ngoan ngoãn cúi đầu ăn cái bánh bao kia.

Úc Sâm một tay chống cằm, nhìn bánh bao nhân đậu đỏ đại biểu cho 'an toàn', rũ mắt lười nhác hỏi: “Thế nào?”

Mấy người khác trên bàn cũng hướng mắt về phía cậu.

Lạc Vũ phồng má nhai vài cái, trong nháy mắt nhíu mày lại, rất nhanh thả lỏng, có chút dùng sức nuốt bánh bao xuống bụng, nét mặt biểu lộ mỉm cười: “Ăn khá ngon.”

Chỉ là bánh bao da quá dày, nếp gấp trên cùng còn có chút bột mì chưa chín.

Nhưng này không ảnh hưởng toàn cục, cậu thông minh lựa chọn không nói.

Tư Tuyên Dương nhỏ đến không thể phát hiện mà thở dài, dưới bàn nhẹ nhéo nhéo lòng bàn tay của Úc Sâm, nói: "Mọi người ăn trước đi, dì Trương, mang canh của Úc Sâm đến đây, trước khi ăn anh ấy phải uống một chén canh."

Úc Sâm cười trộm, quay đầu, ở trước mắt bao người, bẹp một cái lên sườn mặt của Tư Tuyên Dương.

“Khụ khụ khụ......”

“Chậc!”

“Ai da......”

Trên bàn có vài giây xao động.

Hình ảnh này quá đẹp, khiến người vô pháp nhìn thẳng.

“Tú chết người ta!” Tư Nam không thèm nhìn gắp bánh bao, đặt bên miệng hung hăng cắn một cái, nhai nhai: "Nhân thịt bò? Không sao, chỉ là da có chút dày."

Úc Sâm không chút để ý khuấy bát canh cá trắng đặc, bĩu môi dời tầm mắt trên người anh đi —— hai người này vận khí thật tốt, thất vọng.

Thư Ngọc Khanh một bên niệm 'mẹ thấy khá mỏng, ngày thường con có kén chọn như vậy đâu', một bên kẹp một cái ăn, sau đó có chút kinh ngạc.

'Ừm! Tôm bóc vỏ bào ngư, còn có chút nước canh, rất ngon rất ngon, tay nghề không tồi nha tiểu Úc!"

Úc Sâm: “...... Ăn ngon dì liền ăn nhiều một chút.”

Tư Tuyên Dương chậm rì rì, đặt lên đĩa Úc Sâm một cái bánh bao nhân đậu đã cắn một miếng nhỏ, liếc mắt nhìn Vân Đình nửa người có chút cứng đờ, hảo tâm hỏi: "Chị Đình thì sao, cảm thấy thế nào?"

Vân Đình nuốt xuống thứ quái dị mùi trái cây bị nấu qua, giương mắt nhìn em họ nhà mình đang thản nhiên bình tĩnh trấn định nhìn lại, lại nhìn mỹ nhân ốm yếu như tiểu bạch hoa bên cạnh hắn, hít sâu một hơi, cười: “Ăn rất ngon, rất sáng tạo, nhân bánh khác nhau, dì các người mau nếm vài vị khác đi, khẳng định sẽ bất ngờ."

Đều là người một nhà, muốn chết cùng chết.

"Thật không? Vậy thì dì sẽ nếm thử thêm."

......

Hai phút sau, Thư Ngọc Khanh một lời khó nói hết mà nhìn chằm chằm bánh bao trước mặt mình, bên trong lộ ra nhân bị cô cắn một miếng, lờ mờ có thể thấy được hỗn hợp lê, nấm báo mưa và thịt gà, còn có chút thứ quỷ dị gì đó nhìn không rõ chủng loại, tất cả cùng nhau tạo ra một thứ mùi vị quái dị không thể giải thích, dư vị phức tạp.

Cô trầm mặc sau một lúc lâu, vì hạnh phúc sau này của con trai nhỏ, trái lương tâm nói: "Khá tốt, không bị ràng buộc bởi quy củ, rất có ý tưởng của riêng mình."

Sau đó hồi tưởng lại tiền căn hậu quả chuyến viếng thăm hôm nay, lại gắp thêm vài cái vào đĩa của Vân Đình, mỉm cười nói: "Đình Đình con ăn nhiều một chút, không phải lúc nãy gọi điện thoại cho dì bảo dì đến đây còn nói buổi trà chiều đều dẹp qua một bên sao, khẳng định đói bụng, ăn nhiều mấy cái."

“...... Dì thật tri kỷ, dì cũng ăn nhiều một chút, dù sao sau này Úc Sâm cũng sẽ gọi dì là mẹ, hôm nay dì cũng không thể ăn ít hơn người khác được." Vân Đình có qua có lại cho toại lòng nhau mà gắp cho cô vài cái.

“...... Có lý.”

Úc Sâm bên tai ửng đỏ, cúi đầu chậm rì rì uống canh.

Tư Tuyên Dương khóe miệng gợi lên ý cười, thần sắc bình tĩnh nhưng động tác lại lúng túng lấy một cái bánh bao đưa vào miệng, tinh tế nhấm nháp.

Trong lòng ngọt như mật.

“Em ăn từ từ, đừng nghẹn,” Úc Sâm nhíu mày chọc chọc eo của Tư Tuyên Dương, nhỏ giọng nói: "Không thể ăn nữa thì ăn ít chút đi, không thôi lát nữa sẽ khó chịu."

“Ăn ngon,” Tư Tuyên Dương quay đầu liền thấy trên khóe miệng đối phương còn dính một ít canh cá, đồng dạng nhỏ giọng oán giận: “Trước mặt nhiều người như vậy, anh tự giác một chút, đừng câu dẫn em.”

Câu dẫn đến khiến hắn muốn ấn đầu hôn lên, hôn đến đầu óc choáng váng, cũng chỉ có thể bị vây trong lòng ngực hắn, vừa mềm vừa trắng hơn cả bánh bao, khiến hắn không thể buông tay.

Úc Sâm: “???”

Bản thân mình thiếu tự chủ xin đừng trách anh có được không!

......

Úc Sâm không nghĩ tới, một bữa tối bình thường, chỉ là bị mấy người cực kỳ bao dung anh biến thành một hồi drama bốc phốt công khai.

Anh nguyên bản cho rằng sau khi ăn một hai cái bánh bao, thái độ của Tư thái thái đối với anh sẽ khác đi.

Lại không nghĩ rằng một tiếng sau, vài người trên bàn nhìn đối phương bằng ánh mắt tràn đầy lửa hận, mà không ngờ anh lại là người đứng ngoài cuộc nhất.

Quan trọng là, bánh bao một cái cũng không ăn ít.

Khó có thể tin được.

Cuối cùng vẫn là Tư Tuyên Dương lấy đi mấy chiếc bánh còn thừa, nhờ người mang đến một khay nhân mù tạc rau xanh cuối cùng, nói: "Để lại một ít cho tôi đi, sau khay này chắc hẳn mấy người sẽ tương đối no."

Ngoại trừ Úc Sâm, mỗi người trên bàn đều được chia cho một chiếc bánh bao nhỏ tinh xảo.

Nhìn bạn trai hờ hững cắn một miếng 'bánh bao ma quỷ' kia, Úc Sâm nắm chặt tay, hiếm khi cau mày, đưa người qua, ấn bả vai Tư Tuyên Dương, nhanh chóng cúi đầu, cũng cắn chiếc bánh bao trong tay hắn.

Vị cay nháy mắt lấp đầy nụ vị giác.