Đồng Hồ Bẫy Rập

Chương 95: Halloween (11)




—— không cho Tư Tuyên Dương động thủ giết người.

Nếu nói điều này với Tư Nam trước kia, khẳng định là cái yêu cầu kỳ quái khiến anh khó hiểu.

Tuy em trai anh tính tình xấu ra sao, cũng sẽ không đến mức giết người, điều này căn bản không thể nghi ngờ, có cái gì đáng để nhắc nhở?

Nhưng trải qua hai lần này anh đã không dám tiếp tục khẳng định, trong lòng dần dần có một loại cảm giác —— nếu đề cập đến chuyện của Úc ca, Tư Tuyên Dương rất có khả năng sẽ xuống tay.

Hơn nữa càng nghĩ càng cảm thấy đây là cái sự thật không thể tranh cãi.

"Tôi sẽ cố gắng...... Cố gắng......" Tư Nam cười gượng.

Úc Sâm quả thực tức muốn chết, lần đầu tiên cảm thấy ngôn từ là thứ vũ khí vô cùng quan trọng, anh hiện tại cực kỳ muốn mắng người, nhưng tưởng tượng đến việc há mồm ra cũng chỉ có thể ê ê a a anh anh y y không hề có lực sát thương, ý chí chiến đấu nháy mắt không còn.

Chỗ nào giống mắng người, ngay cả anh cũng cảm thấy giống như làm nũng!

"Người dưới lầu nhiều không" Tư Tuyên Dương vô cùng tự nhiên đổi đề tài, bị Úc Sâm hung hăng liếc xéo.

“Không nhiều lắm,” Tư Nam nhẹ nhàng thở ra, thật cẩn thận liếc liếc Úc Sâm, nói: "Một số chưa có thẻ thông hành đã lên phố từ sớm, lúc ăn sáng, nữ chủ nhân của ngôi nhà này nhắc nhở một việc, nói là đêm nay sẽ có một đứa bé đến gõ cửa xin kẹo, muốn chúng ta nhất định phải chiêu đãi tốt, cô ta không nói rõ có cần đưa Kẹo Halloween hay không, nhưng mọi người ai ai cũng có chút lo lắng, sợ bản thân mình không đủ kẹo, những người đã có thẻ thông hành, lúc này đều ra ngoài đi khắp nơi xem có tìm được thêm một ít kẹo hay không."

"Còn có thể tìm? Nghĩ nhiều chút đi," Tư Tuyên Dương khinh thường cười, "Em thấy tất cả giao dịch trong cái trấn này đều là vật đổi vật, nếu muốn có kẹo Halloween, sợ là phải để lại chút gì đó cho người khác mới được.

“Ai biết được?” Tư Nam nhún nhún vai, "Thử vận may thôi, quá trình lần này cảm giác như hoàn toàn dựa vào vận khí."

Ánh mắt của anh quét qua người Tư Tuyên Dương đến người Úc Sâm, sâu kín thở dài: "Vận khí của hai người có lẽ là hai cực, trung hòa một chút cũng tốt."

Úc Sâm: “......”

Nha đích (1) có thể nói toẹt ra hay không? Còn không phải là khi dễ ông đây hiện tại không thể phản bác sao!

[(2) Nha đích: Chỉ người nhưng theo hướng mắng chửi.]

"Vận khí của Úc ca không phải là xấu nhất," Lạc Vũ bất đắc dĩ nói, "Xấu nhất có lẽ là Viên Phi, ông chủ của anh ta mạnh thực sự, nghe nói sau khi tiến vào, kẹo của cả hai người đều ở trên người Hoàng Chinh Hiên, lúc ấy theo Hoàng Chinh Hiên bị đốt thành tro, gã chỉ còn một cơ hội là đèn bí ngô, chiều hôm qua đã dùng hết cơ hội nên lâm vào đường cùng, liền đánh chủ ý lên người Úc Sâm."

"Tự gã làm bậy thôi," Tư Tuyên Dương lạnh lùng nói, "Hơn nữa muốn nói xui xẻo, phải là Hoàng Chinh Hiên xui xẻo mới đúng, có một người đồng đội như vậy, nếu không nhất định cũng không bỏ mạng nhanh như vậy."

"Vậy ngược lại cũng là....."

"Đúng rồi, chúng ta có nên ra ngoài xem xem có cách tìm thêm Kẹo Halloween hay không?" Tư Nam hỏi.

“Hẳn là không có,” Tư Tuyên Dương đối với việc này cũng không ôm hy vọng, "Đạo cụ cho lúc đầu sao có thể muốn tìm là tìm."

Hắn dừng một chút, nói: "Tác dụng của cái mắt kính Phương Tây kia chúng ta còn chưa biết, tốt nhất nên hiểu rõ thứ này, nhất định phải có tác dụng quan trọng."

“Được,” Tư Nam gật đầu, "Trước kia có đeo thử, không phát hiện điều đặc biệt gì, vậy nếu không thì hôm nay anh sẽ mang nó vào? Cả buổi chiều có lẽ sẽ phát hiện được gì đó."

Nhắc tới cái này, Úc Sâm lại đột nhiên nổi lên hứng thú, tâm trạng ấm ức trước đó chợt chuyển, kéo áo Tư Tuyên Dương: "A!"

Người sau nhìn anh nhướng mày: "Anh muốn mang?"

“Ừm!”

"Vậy anh mang đi, lúc choáng váng thì nhanh chóng gỡ xuống."

Tư Tuyên Dương lấy từ tròng túi ra mắt kính Phương Tây có tròng kính màu xanh đỏ kia, vòng dây bạc của mắt kính ra sau cổ Úc Sâm, lại đem kính đặt lên chiếc mũi cao thẳng của anh."

“Choáng không?”

Kính phẳng màu, lại không có độ, choáng cái gì mà choáng.

Úc Sâm bình tĩnh lắc đầu.

Sau khi đeo kính vào, thế giới liền biến thành hai màu hồng lam, nhưng mấy đồ vật nhìn thấy đều bình thường, giường là giường, sô pha vẫn là sô pha, bạn trai cũng là bạn trai ban đầu. 

“Miễn cưỡng coi được, giống như xem phim điện ảnh 3D ở rạp chiếu phim," Tư Tuyên Dương nói.

Úc Sâm: “???”

Thật đúng là loại hình dung khiến người ta nghẹt thở.....

Tư Tuyên Dương nhìn bộ dạng buồn rầu của Úc Sâm, mặt vô biểu tình cố nhịn cười.

Trên thực tế anh đeo cặp kính này thật sự rất đẹp mắt, chắn bớt đi hương vị ban đầu của đôi mắt đa tình câu nhân, gọng bạc cùng xích bạc tăng thêm một chút thanh lãnh cấm dục, tròng kính hồng lam càng khiến cho khuôn mặt nhiều thêm một phần thần bí mị hoặc.

Khí chất trở nên phức tạp.

Khẳng định đẹp hơn bất cứ người nào mang nó.

Nhưng hắn không nói.

Tư Tuyên Dương nhếch miệng, dùng ngón tay chọc chọc mặt của Úc Sâm: "Đừng dỗi, anh phải tâm bình khí hòa làm một con cá trí nhớ không quá bảy giây, không cần hao phí quá nhiều tinh thần cùng thể lực."

“hin......”

Ngày hôm qua còn nói ông đây là mèo, hôm nay liền biến thành thiên địch?

Úc Sâm liếc mắt xem thường.

......

Bốn người cùng nhau xuống lầu ăn trưa, Úc Sâm nhìn quanh phòng khách lẫn sân sau cũng không thấy bóng dáng của Viên Phi, túm lấy Tư Tuyên Dương hỏi, đối phương liền nói đã nhốt lại, còn thở, chưa chết, nhưng cũng không cho Úc Sâm đi tìm.

Bị bàn tay như gọng kìm của Tư Tuyên Dương bắt lấy, Úc Sâm cũng không có nhiều thể lực để tránh thoát, động tác hơi lớn chút đã đầu váng mắt hoa, bước chân lảo đảo, chỉ có thể tạm thời không quan tâm cái tên xui xẻo tự bê đá đập chân mình.

Bữa trưa là bánh việt quất nướng, pizza, còn có gà hầm bơ, hương vị không tồi, Úc Sâm tuy rằng không thèm ăn, nhưng vẫn ăn một chút.

Trong phòng lục tục người tới người lui, một bộ phận người cũng mang mắt kính như Úc Sâm, nhưng thoạt nhìn lại có vẻ không có phát hiện gì đặc biệt.

Một vài người khác nhìn thấy Tư Tuyên Dương bên cạnh anh, trong ánh mắt giống như mang theo kiêng kị và sợ hãi, khi Úc Sâm đang muốn nhìn rõ, người ta cũng đã cầm lấy thức ăn, tránh xa ra như tránh tai.

Có lẽ ngày hôm qua lúc Viên Phi bị Tư Tuyên Dương động thủ tra tấn đã bị những người này nhìn thấy..... Úc Sâm trầm ngâm một lát, nghiêng đầu nhìn bạn trai ác ma, bất đắc dĩ thở dài.

Nhìn những ánh mắt nhìn qua của những người đó, không cần nghĩ cũng biết kết cục của Viên Phi sẽ có bao nhiêu thảm.

Tuyết đã ngừng rơi, nhưng nhìn nhiệt độ hiện tại, tuyết đọng trên nóc nhà lẫn ngoài nhà sẽ không tan trong một khoảng thời gian.

Trán Úc Sâm còn nóng, Tư Tuyên Dương không cho anh ra cửa, đưa mắt kính cho Tư Nam và Lạc Vũ, bảo hai người bọn họ mang theo ra cửa dạo một vòng.

Trở về phòng cũng không có chuyện làm, Úc Sâm dứt khoát ghé trên bệ cửa sổ nhìn đường phố phía dưới.

Đêm Halloween ngày càng đến gần, những người chưa có thẻ thông hành trở nên càng nôn nóng, anh nhàm chán nhìn một hồi, thậm chí có người muốn trộm đèn bí ngô trong sân nhà người khác.

Nhưng tay người nọ vừa chạm vào đèn bí ngô, ngay lập tức bị một lực vô hình đẩy văng ra, trực tiếp vùi vào đống tuyết cạnh bãi cỏ, giống như củ cải hề hước, giãy giụa một lúc mới chật vật chui ra.

Úc Sâm nhìn một lát liền cảm thấy thể lực của mình không thể chống đỡ được nữa, trong phòng ấm áp, không thể thông gió, băng gạc trên cổ quấn khá chặt, đầu anh mê man nóng lên, vết thương nổi lên cơ ngứa, nhưng lại không thể dùng tay gãi.

Tư Tuyên Dương nhìn thời gian, đút thuốc cho anh, lại nửa dụ nửa dỗ anh cởi quần áo, bắt đầu dùng rượu lau người.

Cho dù đây không phải lần đầu tiên, nhưng Úc Sâm vẫn chưa quen, cũng hơi thẹn thùng, lỏa thể nửa che nửa không mà đắp chăn, lúc tay cầm khăn của Tư Tuyên Dương vói vào, tay của bản thân mình cũng vói vào theo, yếu ớt nắm lấy cánh tay của Tư Tuyên Dương, theo hắn du tẩu khắp người.

Anh vốn dĩ cảm thấy như vậy sẽ tự nhiên một chút, nhưng khi lau qua bắp đùi, lòng bàn tay chạm vào cánh tay trở nên càng thêm nóng bỏng, thậm chí ra cả mồ hôi.

Nơi da thịt hai người tương dán giống như bốc cháy, ngược lại có vẻ càng thêm ái muội.

Úc Sâm run rẩy tay, tiếp tục nắm thì khó chịu, buông ra thì lại có vẻ giấu đầu lòi đuôi, một phút sau, nhiệt độ trên người không hạ xuống, ngược lại càng nóng.

Tư Tuyên Dương dừng động tác, bất đắc dĩ thở dài, giọng nói khàn hơn ngày thường: "Anh lại trêu chọc em, đến lúc đó sẽ hối hận."

“!!!”

Úc Sâm bá (3) thu hồi tay, lập tức nhắm mắt giả chết.

[(3) Bá: đa dụng trong khẩu ngữ, mô tả tốc độ nhanh.]

Quên đi, thời điểm như này, ngủ vẫn tương đối tốt.

Đỉnh đầu truyền đến một tiếng thở dài cười khẽ.

Ai ngờ giả một hồi, lại ngủ thiệt.

Trong ý thức cuối cùng, Tư Tuyên Dương cúi đầu hôn mi cốt bên phải của anh, lại đắp chăn kín mít cho anh.

......

Lúc thức dậy đã là chạng vạng, thân thể ra mồ hôi do đắp chăn, nhiệt độ thoáng hạ xuống một ít, tinh thần cũng nhẹ nhàng đi nhiều.

Tư Nam và Lạc Vũ vội vàng trở về nhà trước trời tối, phàn nàn rằng đeo mắt kính nguyên buổi cũng không phát hiện ra thứ gì kỳ quái, kẹo Halloween không có cách tìm thêm, ngày mai là ngày cuối, hiện tại không khí giữa những người chơi đều rất kỳ lạ.

Không có thẻ thông hành, nhớ thương thẻ thông hành của người khác; có thẻ thông hành, sợ người khác nhớ thương.

Nghĩ đến có rất nhiều người muốn đoạt thẻ của người khác như Viên Phi, nhưng lại quy tắc giới hạn, bọn họ không điên cuồng bất kể hậu quả như Viên Phi, lúc không đến thời khắc cuối cùng, không dám trắng trợn táo bạo động thủ.

Tư Tuyên Dương xem xét suy nghĩ về mắt kính trong tay, lại nhìn Kẹo Halloween ở đầu giường, nói với Tư Nam: "Hai người các anh trước không giờ liền ngốc trong phòng này, em đoán.... Mắt kính này dùng để nhìn đứa bé gõ cửa xin kẹo vào tối nay."

Tư Nam ngẩn người, liếc mắt với Lạc Vũ, đột nhiên nghĩ đến gì đó, hỏi: "Nếu nói trong khoảng thời gian này ngốc trong phòng của các em, vậy nếu tất cả cùng nhau ngốc trong nhà, kẹo cần dùng có thể ít hơn một chút không?"

"Nghĩ gì thế?" Tư Tuyên Dương cười nhạt, "Thẻ thông hành không phải đạo cụ được cho lúc đầu, những người bên ngoài lòng mang ý xấu, đều ước những người khác chết mau chút, sau khi chết vừa lúc có thể chiếm đồ làm của riêng, hợp tác là không thể."

Hắn cúi đầu rũ mắt, bỗng nhiên nghĩ đến người đang bị giam giữ trong gian phòng lầu một, đáy mắt xẹt qua một tia ánh sáng lạnh.