[Đồng Nhân Conan] Ảo Thuật Và Hoa Lửa Kỳ Diệu

Chương 43: Nụ hôn tạm biệt




Đau quá — đây là cảm giác thứ nhất của Ryoko trong cơn mơ màng. Toàn thân giống như bị vô số mũi kim đâm qua. Miễn cưỡng mở mắt ra, nhìn đến không phải là trần nhà màu xanh quen thuộc. Đây là ra làm sao? Cô bị như thế nào vậy? A, đúng rồi, hình như là cô muốn đi thăm dò Shikura, sau đó — sau đó cô, cô bị thương, Shikura không phải là hung thủ, tiền bối (senpai) xuyên không không phải là hung thủ! Thật tốt quá!

Ryoko ngây ngốc nhìn chằm chằm trần nhà, trong đầu liều mạng nhớ lại. Bỗng nhiên, một mảnh ánh sáng màu đỏ chợt lóe qua trong đầu, hình như là phần trí nhớ nào đó của cô, lại giống như không phải, quá nhanh, nhanh đến mức Ryoko căn bản không nắm kịp. Quên đi, vẫn là nên nghĩ biện pháp đem chính mình trị liệu trước đi. Ma pháp trung cấp cái gì, hẳn là đã bị thương không nhẹ. Nghĩ, Ryoko gian nan nhớ kỹ chú ngữ, miễn cưỡng cho chính mình một ánh sáng về thuật trị liệu. Vết thương trên mặt, trên người, lấy mắt thường nhìn thì có thể thấy nó đang bắt đầu khép lại với tốc độ nhanh chóng.

“Hô –” Ryoko thở hổn hển một hơi, việc thi triển ma pháp trị liệu vốn không cần tốn nhiều sức, hiện tại khi dùng xong thì cô đã tốn hết tám phần khí lực. Mệt đến mức hiện tại Ryoko đang nằm trên giường, ngay cả ánh cũng không nghĩ mở.

“Cạch –” Cửa bị mở ra, Shikura bưng một chén canh thật cẩn thận đi đến. Lại nói tiếp, cô đúng là người xui xẻo nhất trên thế gian này. Đầu tiên, gần đến ngày đính hôn thì cô bị xuyên qua đến thế giới này trải qua cuộc sống mười tám năm, sau đó lại ở nơi này, vất vả lắm mới tìm được đồng hương thì bị tấn công. Cuối cùng, còn muốn phải đè nặng ủy khuất cùng phẫn nộ để tránh thoát khỏi hai tên biến thái có thể gần như so sánh được với Holmes là Shinichi cùng Shuichi đang suy nghĩ vì sao có được ma pháp hơn nữa còn đem chính bản thân mình làm thành đầy thương tích. Trời ạ, cô đây đã tạo nghiệt gì đây kia chứ!

Ai — oán giận thì cứ oán giận, người thì vẫn nên chăm sóc, nói thế nào thì cũng là em gái cùng chung con đường đi xuyên không của mình! Tuy rằng đối phương hình như so với mình có được mệnh tốt hơn, sẽ có được ma pháp, thế nhưng chính cô tuyệt đối sẽ không ghen tị, ngược lại có chút đồng tình. Bởi vì theo hiểu biết của cô về các loại tiểu thuyết trên internet, trong tương lai Ryoko còn phải muốn đối mặt với những chuyện mà người thường không có khả năng chịu được.

“Shikura –” Shikura vừa đem canh buông, chợt nghe đến âm thanh Ryoko kêu chính mình. Cô vui sướng nhìn về phía Ryoko, có thế này cô mới phát hiện, không biết từ khi nào thì vết thương ở trên mặt Ryoko đã khép lại.

“Ryoko em thế nào rồi? Đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Em làm sao có thể có ma pháp? Lại vì sao đánh lén chị? Sau đó người bị thương vì sao lại đổi thành chính em rồi?” Shikura cứ đùng đùng đem nghi vấn đem nghi vấn trong lòngm à mình nhớ nói ra, làm cho Ryoko phải bất đắc dĩ giật giật khóe miệng. Chờ Shikura hoàn toàn bình tĩnh trở lại, Ryoko mới thay Shikura giải thích nghi hoặc. Cô biết, không có Akako, người cô có khả năng tin tưởng cũng chỉ còn lại người cùng xuyên không với mình, đối với thế giới Conan nhất định vô cùng hiểu biết – Shikura.

Hơn một giờ sau, Ryoko rốt cuộc cũng đã đem nguyên nhân hậu quả đều giải thích rõ ràng cho Shikura, lúc này Shikura chính là đang mở to hai mắt, khó tin nhìn Ryoko. Cô chính là đoán được mệnh của Ryoko tốt hơn so với cô, nhưng mà cô lại không nghĩ tới mệnh của Ryoko lại tốt nhiều đến như vậy. Công chúa thế giới ma pháp a, ngay cả Akako cũng đều phải tôn kính, thật hâm mộ quá đi.

“Vậy hiện tại em chuẩn bị làm sao bây giờ? Tiếp tục tìm hung thủ kia sao?”

“Không.” Ryoko lắc lắc đầu. “Các phe tìm kiếm Pandora muốn nhanh chóng bắt đầu rồi, em không có thời gian đi tìm người kia. Em chuẩn bị về nhà, lại tiếp tục làm vài đạo cụ ma pháp, để đưa cho Hattoti Heiji, Okiya Subaru, sau đó chị mang theo Haibara tham gia cùng nhau. Em muốn ở trên du thuyền dẫn theo người kia, sau đó một lưới bắt hết.”

“Nhưng là…” Shikura tựa hồ nghĩ tới cái gì, có chút do dự.

“Không có gì phải do dự, đây là biện pháp duy nhất ở trước mắt. Shikura, em biết con đường này tràn ngập nguy hiểm, chị, nguyện ý giúp em sao?” Ryoko nghiêm túc nhìn Shikura, cô thật sự rất sợ đối phương không đáp ứng. Sợ hãi chính mình phải đi một mình trên con đường này.

Shikura nhìn nhìn Ryoko, rốt cuộc gật đầu. “Được, chị sẽ cùng với Ryoko cùng nhau đối mặt. Bởi vì, chúng ta cũng không thể làm mất mặt các nhóm nữ chính xuyên không được!”

Chùm ánh sáng mặt trời theo từ ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếu rọi ở trên mặt hai người, trong không khí lóe ra ánh hào quang về tình hữu nghị vĩnh viễn không phai màu.

———— Ta đây là đường cách nụ hôn ————

Nói lời tạm biệt với Shikura, Ryoko dịch chuyển trở về nhà của mình. Dù sao thì mấy ngày nay Sera vẫn như trước, đúng giờ đi đến trường học, chính mình cũng không cần phải lo lắng sẽ bị Sera nhìn đến. Hiện tại, nhiệm vụ quan trọng nhất là làm đạo cụ ma pháp. Tuy rằng, vừa rồi chính mình ở trước mặt Shikura nói thực nhẹ nhàng, nhưng mà khi nghĩ đến một đống ma pháp trận kia, chính mình vẫn không tự chủ được sẽ đau đầu a. Vài cái nhẫn lần trước vẫn là do Saguru hỗ trợ khắc giúp cô.

Đúng vậy, lần trước là do Saguru hỗ trợ khắc giúp cô, lúc này cũng tìm Saguru thì được a. Đúng, cứ quyết định như vậy đi, cô thật sự vô cùng thông minh. Nghĩ, Ryoko bị kích động, lấy điện thoại di động ra tìm kiếm. Saguru quả nhiên là người rất thích trợ giúp người khác, chỉ chốc lát sau liền đến nhà Ryoko. Sau đó cậu lại bị Ryoko cưỡng bức, đe dọa, dụ dỗ, bắt đầu biểu diễn màn điêu khắc đầy rực rỡ.

Loát loát loát — một mảnh ma pháp màu đỏ trên nhẫn được hoàn thành.

Vù vù hô — một bùa chú màu vàng tươi xuất hiện.

Kha kha kha — một bút ký OK màu xanh lam trong vắt.

Ryoko chỉ cần chạy lên chạy xuống, cô ở trong phòng sách vẽ bức tranh ma pháp trận xong, sau đó liền đưa nó cho Saguru ngồi ở phòng khách, nhhư vậy là đã có thể vui vẻ rạo rực cầm lấy thành phẩm giữ nước miếng. Thật sự vô cùng hạnh phúc nha.

Rốt cuộc, khi đồng hồ treo tường ở trên gõ vang tiếng chuông ba giờ chiều, toàn bộ đạo cụ đều đã được hoàn thành.

“Yeah — A!” Ryoko lười biếng duỗi thắt lưng. “Rốt cuộc đều đã làm xong hết rồi!” Thời gian không sai biệt lắm, Sera cũng nhanh sẽ trở lại. Không thể để cho Sera nhìn thấy Hakuba Saguru ở trong nhà. Bằng không thì trong nhà sẽ không được an tĩnh trong vài ngày.

“Saguru, chúng ta đi ra ngoài ăn cái gì đi!”

Hakuba đồng học rõ ràng cũng mệt đến mức không nhẹ, hai tay đều đã hoàn toàn đau xót. Xoa xoa bả vai, Hakuba đi về hướng Ryoko: “Giúp Ryoko bận bịu việc lớn như vậy, Ryoko sẽ không chuẩn bị một bữa cơm cứ như vậy liền đuổi tớ đi sao?”

Ách… Nhìn bóng dáng của Hakuba càng ngày càng gần, Ryoko bỗng nhiên cảm thấy có chút không ổn.

“Cậu, cậu muốn làm gì? Tớ đã nói với cậu rồi, người ta thế nhưng thật thuần khiết nha!”

Hakuba nghe vậy, khóe miệng không tự giác nhếch lên, làm cho người ta có loại cảm giác không rét mà run.

“Ryoko không hổ là Ryoko, tớ nghĩ muốn cái gì cũng đều không thể gạt được cậu!”

Tạch — Ryoko xuất hiện vạch đen, này này, chị đây là đùa, cậu sẽ không nghĩ nó là thật chứ. Không cần a —

“Tốt lắm.” Hakuba khi nói chuyện thì đã đi tới trước mặt Ryoko, cúi đầu nhìn Ryoko. “Đem thù lao của tớ ra cho tớ đi!”

Rối rắm, rối rắm, lại rối rắm. Lúc này hai gò má đã đỏ ửng hết lên, đây là sự hình dung ở trong nội tâm của Ryoko. Về điểm nảy thì từ ngay chỗ ngón tay cô đang không ngừng nắm lấy quần áo kia thì có thề nhìn ra được. Kỳ thật, Hakuba Saguru thật sự là một người vô cùng ưu tú, là thám tử học sinh trung học du học từ London về, cha là tổng thanh tra cảnh sát thành phố, bản thân cậu thì lại vừa đẹp trai, thành thích lại vừa tốt, chủ yếu nhất chính là cách đối xử với người rất ôn hòa, vui vẻ trợ giúp người đó. Nhớ tới lần đầu tiên khi cô gặp được Hakuba Saguru ở thế giới Conan chính là như thế này đâu.

“Tiểu thư, cô không sao chứ.” Vào thời điểm kia, cậu ấy mặc một thân trang phục vận động màu xanh lam, khác với với bộ dáng thám tử rực rỡ, khác với một mặt cảnh giác khi đối mặt với The Spider. Cậu ấy cứ liền như vậy xuất hiện ở trước mặt chính mình, mang theo mỉm cười, mang theo xin lỗi.

Lần thứ hai gặp nhau là vào thời điểm chuyển trường, chính mình ngây ngốc cũng không biết trong lòng các nam sinh trong lớp, lại có thể không tự giác đối với Hakuba Saguru mỉm cười, dẫn tới Hakuba Saguru bị lọt vào tầm mắt đối địch của toàn nam sinh trong lớp. Sau này, chính mình rốt cuộc biết đến sự tồn tại của ‘Hội những người theo đuổi Ryoko’, lại cố ý thân thiết gọi tên cậu ấy, hoặc là sẽ nói một chút chuyện không đâu, nói những lời mập mờ khiến cho cậu ấy bị hiểu lầm, trở thành lá chắn cho những người theo đuổi cô.

Nhưng chỉ có như vậy, cậu ấy vẫn như trước chưa từng ghét qua chính cô, mà là yên lặng ở bên cạnh cô, khi chính cô đang khổ sở, cần sự trợ giúp thì cậu ấy liền vươn bàn tay ấm áp của mình ra, dùng nụ cười dịu dàng kia an ủi chính cô, hỗ trợ cho cô. Vào màn đêm vĩnh hằng kia, hai người bọn họ yên tĩnh đi ở trên đường, ánh trăng hiện ra, kéo dài thân ảnh của hai người. Vào lần kia, bọn họ đã ước định với nhau, bọn họ đã rộng mở trái tim.

Tất cả mọi chuyện đều cho thấy, chỉ sợ chính cô đã thật sự thích người ở trước mắt mình, tên thàm tử có mái tóc màu vàng, có một đôi mắt màu nâu đỏ. Nghĩ thông suốt điểm này, rốt cuộc Ryoko đã ngừng việc rối rắm lại. Cô vốn còn từng ngây ngốc nghĩ đại thần xuyên không có phải muốn đem người duy nhất còn chưa có người xứng đôi — Hakuba Saguru ở trong thế Conan để tạo thành couple với cô hay không, không nghĩ không bao lâu thì ý tưởng này liền biến thành hiện thực. Cái này, chính là cái gọi là định luật xuyên không không thể chạy trốn sao?

Ryoko không biết, khi chính bản thân cô nhớ lại kỷ niệm một hồi lâu, Hakuba Saguru cúi đầu nhìn chính cô cũng đã không như hổ rình mồi nữa. Hakuba vốn chính là muốn đùa với Ryoko một chút thôi, nhìn được bộ dáng quẫn bách của Ryoko, mục đích cũng liền đạt được, cậu không cần phải tiếp tục đùa tiếp nữa.

“Quên đi, cái này thì liền ghi nợ với Ryoko trước đi, về sau lại — ưm –” Lời nói của Hakuba ngưng hẳn, ở giữa sự kinh ngạc thật sâu. Ryoko…… cô ấy — đang…… hôn chính mình?

Oanh — Trong nháy mắt, mặt Hakuba liền đỏ lên đến tận tai.

Cảm giác được Hakuba ngượng ngùng, tâm tình vốn có chút khẩn trương của Ryoko hồi phục lại chút ít, cô mới không vì chỉnh cái kia đâu. Bởi vì, từ trước đến nay đều là do cô chỉnh người khác. Vươn tay phải che ở hai mắt vẫn trợn tròn như trước của Hakuba lại, cô vươn đầu lưỡi khiêu khích mở hàm răng cảu đối phương ra.

“Ừm –” Ở trong trí nhớ bây giờ của Ryoko, đây cũng chính này nụ hôn đầu tiên của cô a, cho nên kỹ thuật có chút vấn đề, một thoáng chốc liền bởi vì Hakuba ‘từ bị động thành chủ động’ khẽ ngâm ra tiếng. Cảm giác thiếu không khí làm cho Ryoko không tự giác vươn tay trái của mình ra, cùng với bàn tay của Hakuba, mười ngón đan xen vào nhau. Ánh sáng màu tím nhàn nhạt tại một phút kia, nhẹ nhàng lóng lánh không muốn cho người biết.

Có lẽ chỉ qua mấy chục giây, có lẽ qua mấy chục phút, nụ hôn lâu dài của hai người kia giống như còn chưa muốn kết thúc. Ryoko thờ phì phò, tê liệt ngã ở torng lòng Hakuba, ánh mắt cư nhiên có chút mê ly. Hakuba nhìn người ở trong lòng, trong ánh mắt chợt hiện lên một tia không đành lòng, rốt cuộc vẫn là bế ngang Ryoko, đi đến phòng nghỉ.

———- thực xin lỗi. Phân cách tuyến ——————-

Đem Ryoko đặt nhẹ nhàng ở trên giường, kéo dịch một góc chăn qua, thật cẩn thận  đắp lên người cô.

“Saguru, tớ thích cậu!” Ryoko đã sớm rơi vào cơn ngủ say nói lời vô nghĩa.

‘Saguru, tớ thích cậu.’ Bốn chữ này, giống như một cây kiếm sắc bén hung hăng cắm ở trong lòng Hakuba Saguru. Thích không? Không, chúng tôi đã sớm không quyền để thích. Trốn tránh, bất quá kết cục vận mệnh nhất định đã định vào hôm nay, sớm biết thế, cậu sẽ không bày trò đùa giỡn. Hakuba bất đắc dĩ nhìn tóc Ryoko dần dần biến thành màu đỏ, cậu vung tay ra, khiến nó khôi phục lại nguyên dạng.

“Cám ơn cậu, đã cho tớ nụ hôn tạm biệt!”

“Cạch –” Âm thanh cửa bị mở ra. “Ryoko, tớ đã về rồi.” Sera ở dưới lầu hô.

Cuối cùng Hakuba nhìn thoáng qua Ryoko, biến mất……

Thực xin lỗi, tiểu công chúa —

Đây là lời từ biệt cuối cùng ở trong lòng Hakuba dành cho Ryoko.