[Đồng Nhân Harry Potter] Đại Xà Vương Đáng Yêu Đang Yêu

Chương 13: Tiết độc dược hỗn loạn đầu tiên




Hermione nhìn giáo sư Snape, có vẻ chẳng mấy tin vào lời Gilette, cô bé lẩm bẩm:

- Chỉ mong là vậy.

Chẳng bao lâu sau lũ học sinh năm nhất của Slytherin và Griffindore tràn vào khiến căn hầm vốn luôn u ám có thêm chút sinh khi. Thầy Snape rời mắt khỏi công việc, thầy phất áo chùng đứng dậy, bắt đầu bài thuyết giáo đầu năm vô cùng nổi tiếng của mình:

- Chúng bây tới đây để học một bộ môn khoa học tinh tế và một nghệ thuật, chính xác là chế tạo độc dược. 

Giọng ông không quá to, thật ra chỉ to hơn tiếng thì thầm một chút, nhưng mọi người lại lắng nghe không sót một chữ, một biệt tài giống hệt như giáo sư McGonagall, không cần phải mất công mà vẫn giữ được lớp học im lặng như tờ.

- Vì trong lĩnh vực này không cần phải vung vẫy đũa phép nhiều, nên thường chúng bây không tin rằng đây cũng là một loại hình pháp thuật. Ta không trông mong gì chúng bây thực sự hiểu được cái đẹp của những cái vạc sủi tăm nhè nhẹ, toả làn hương thoang thoảng; cũng chẳng mong gì chúng bây hiểu được cái sức mạnh tinh vi của những chất lỏng lan trong mạch máu người, làm mê hoặc đầu óc người ta, làm các giác quan bị mắc bẫy... Nhưng ta có thể dạy cho chúng bây cách đóng chai danh vọng, chế biến vinh quang, thậm chí cầm chân thần chết – nếu chúng bây không phải là một lũ đầu bò mà lâu nay ta vẫn phải dạy. 

Gilette nhìn giáo sư Snape đầy sùng bái. Quá ngầu! Bài diễn văn đầu năm này của thầy Snape kích động được tinh thần học tập của bọn trẻ, điển hình là Hermione bên cạnh cô đang thiết tha chứng minh mình không phải là một đứa đầu bò. Gilette trêu chọc giáo sư:

- Thưa giáo sư, vậy người có nghĩ con giống một đứa đầu bò không?

Thầy Snape hơi khựng lại, ông nhìn đăm đăm vào Gilette vài giây, cuối cùng ông nói:

- Trò rất thông minh, trò Gilette, nhưng còn phải xem xem trò dùng trí tuệ đó của mình như thế nào trong lớp độc dược của ta. Thử một chút nhé? Nếu ta thêm rễ bột của lan nhật quang vào dung dịch ngải tây, thì ta sẽ được gì?

Ơ!

Gilette sững người, cô tưởng mấy câu đó giáo sư đặc biệt dành tặng Harry nhân lần đầu tiên gặp mặt mà? Sao lại thành cô rồi? Hay chưa, trêu thầy Snape rồi giờ ổng chuyển từ Harry sang cô. Thằng ngốc đó phải nhớ hậu tạ cô mới được, vụ này cô gánh hộ nó rồi. Thầy Snape gõ bàn chờ đợi:

- Trò không biết sao, trò Gilette?

Gilette giật mình thoát khỏi mớ suy nghĩ của bản thân. Sao có thể không biết được? Gì chứ mấy câu này cô thuộc nằm lòng từ kiếp trước. Gilette bình tĩnh trả lời:

- Thưa giáo sư, lan nhật quang với ngải tây tạo thành một thứ thuốc ngủ cực mạnh được biết đến dười tên: Cơn đau của cái chết đang sống.

- Giỏi lắm, tiếp tục! Nếu ta bảo trò tìm cho ta một bezoar thì trò sẽ tìm ở đâu?

- Thưa giáo sư, bezoar là sỏi nghiền lấy từ bao tử con dê, có thể giải hầu hết các chất độc. 

- Rất tốt! - Thầy gật đầu hài lòng với Gilette, rồi đột ngột quát. - Potter, cây mũ thầy tu với cây bả chó sói khác nhau ở chỗ nào?

Gilette theo phản xạ định trả lời, giật mình nhận ra thầy Snape không hỏi mình, cô ngớ người. Hoá ra Harry vẫn không thoát. Giáo sư vẫn "nhớ thương" cậu nhóc, chào hỏi cho bằng được. Nạn của nhân vật chính không ai có thể gánh thay.

Harry giật mình đánh thót, nó không thể hiểu nổi tại sao tự nhiên thầy lại chuyển qua hỏi nó. Cây mũ gì? Và cây bả gì cơ? Chúng là cái quái gì vậy? Harry lúc này vô cùng sùng bái Gilette có thể nhanh chóng trả lời các câu hỏi của thầy Snape và Hermione đang giơ tay rất cao thiếu điều đứng hẳn lên. Harry ấp úng:

- Thưa thầy, con... con...

Harry liếc Gilette, nó đọc được khẩu hình của cô: No! Không á? Nhưng mà cái gì không mới được cơ chứ? Harry cố vắt óc nhớ lại cho bằng được cái câu hỏi đột ngột hướng tới nó của thầy Snape. Đầu óc nó chậm chạp chuyển động, nó chợt nghĩ ra:

- Thưa thầy, hai thứ đó không khác nhau. Nó là một.

Thầy Snape lẳng lặng liếc Gilette, cô nhe răng cười với ông. Một lúc sau, Snape quay đầu đi, sải những bước dài lên bục giảng.

- Mở sách ra! Độc dược cơ bản, thuốc chữa mụn nhọt!

Cả lớp học im phăng phắc, trong hầm chỉ còn có tiếng giở sách loạt xoạt. Chờ cho bọn trẻ chuẩn bị xong xuôi, giáo sư Snape cất tiếng giảng bài bằng thứ giọng nhừa nhựa. Bọn trẻ hí hoáy ghi chép. Rồi thầy chia bọn trẻ thành từng đôi một để thực hành. Gilette và Draco được thầy xếp thành một cặp. Không biết có phải cố ý hay không, thầy đẩy Harry và mấy đứa Griffindore rất xa chỗ của hai đứa nó.

Gilette nhìn cuốn sách giáo khoa cũ của thầy Snape, hạ giọng thì thầm với Draco.

- Bây giờ cậu phải làm đúng theo những lời tớ nói nếu muốn thành công một cách tuyệt đối. Công thức tớ có còn chuẩn hơn sách giáo khoa.

Draco nửa tin nửa ngờ, cậu nhóc tò mò ngó cuốn sách của Gilette để xem nó có gì khác lạ mà khiến cô tự tin như thế. Trên quyển sách đã ố vàng là chi chít những dòng chữ viết tay nho nhỏ xen lẫn vào những chữ được in. Có vẻ như những dòng chữ đó thực hiện nhiệm vụ sửa lại cuốn sách, không ít phần chữ in bị gạch bỏ.

- Đây là sách cũ của ba cậu à?- Draco suy đoán.

- Cậu giỏi đấy, đoán gần đúng rồi. Đó là sách giáo khoa cũ của cha đỡ đầu của tớ, và cả của cậu nữa, cái vị quanh năm mặc một màu đen tuyền kia kìa.

Gilette chỉ chỉ thầy Snape, Draco há hốc miệng. 

- Sách giáo khoa độc dược cũ của bậc thầy độc dược Snape á? Sao mà cậu có được nó?

- Thầy ấy tặng sinh nhất tớ.

- Tại sao thầy ấy lại không tặng tớ chứ?! Thầy ấy tặng tớ mỗi một lọ tí xíu Phúc Lạc Dược. 

Gilette trợn mắt lườm Draco:

- Một lọ Phúc Lạc Dược! Cậu phải biết thoả mãn đi Draco. Tớ muốn còn không được. - Cô lấy tay cốc đầu Draco. - Thôi mau làm việc đi nếu không cuốn sách này cũng chẳng giúp ích được gì đâu.

Draco nghiêm túc trở lại, hai đứa cùng thực hiện các bước theo chỉ dẫn của thầy Snape trong sách. Thành quả của hai đứa nhanh chóng ra đời.

- Thưa giáo sư, bọn em xong rồi ạ!

Thầy Snape liếc nhìn cô rồi bước tới, cầm lấy cái muôi khuấy khuấy dung dịch trong vạc.

- Tốt lắm! Dung dịch này rất hoàn hảo. Các trò hãy học tập trò Gilette và trò Draco. 10 điểm cho Slytherin.

Đoàng!

Thầy vừa dứt lời thì một tiếng nổ vang lên ầm ĩ như thể phản đối. Gilette đau đầu ôm trán. Thôi, tiêu rồi, cô thế mà lại quên thằng nhóc Neville. 

Cái vạc nổ thành mấy cục đen xì, chất nhầy trong đó văng tung toé khắp sàn và sẵn sàng ăn mòn giày của bất cứ ai ở gần nó. Cả lớp nhảy hết lên bàn lên ghế để tránh cái chất nhày đó, Neville đứng trong trung tâm của thảm hoạ, khắp tay chân mọc đầy mụn nhọt, thằng bé đã hứng trọn hậu quả của vụ nổ. Thầy Snape nổi điên nạt:

- Thằng ngu. Ta chắc là mi đã thêm lông nhím vào trước khi nhắc vạc ra khỏi lửa chứ gì? 

Thầy để Seamus đưa Neville và quay sang nhìn Harry như có vẻ chuẩn công kích nhưng Gilette nhận ra, ánh mắt thầy đang hướng tới con Scabbers trong túi áo Ron.

- Trò Potter...

Chít!

Bất chợt, một con chuột dơ hầy, bẩn thỉu và già nua vọt ra khỏi túi áo Ron. Nó bị văng vài giọt cái chất kì quặc của Neville vào người hoặc cũng có thể, nó bị ánh mắt của thầy Snape doạ sợ. Con chuột nhanh nhảu chạy vụt qua người thầy Snape, vài đứa nhóc hét lên kinh hãi. Thầy Snape nhanh chóng rút đũa phép tóm con chuột lại. Thầy hỏi Ron giọng lạnh băng:

- Con chuột này là của trò sao? Trò Weasley?

Ron có vẻ hơi hoảng loạn trước thầy Snape, nó ấp úng:

- Dạ vâng, con là... là Scabbers... A, không... Ý con là... vâng, nó... nó là con chuột của con. Tên nó là Scabbers.

Thầy Snape nhíu mày trước câu trả lời lộn xộn của Ron, cũng may thầy cũng đã biết được điều thầy muốn biết, ít nhất là vậy. Đây là con chuột mà Gilette nhắc tới. Thầy Snape cúi đầu quan sát kĩ con chuột, quả nhiên nó thiếu mất một vuốt.

- Hôm nay nghỉ sớm, lớp học dừng tại đây. Tất cả giải tán! Ron, ta cần con chuột của trò trong một lúc. Gilette, trò đi với ta.

Ron ngớ ra một lúc, thầy Snape chẳng có vẻ gì là hỏi mượn mà chỉ đơn giản là thông báo. 

Gilette cũng ngạc nhiên không kém. Đã thoả thuận là cô không liên quan rồi cơ mà?

- Nhanh chân lên, Gil!

Thầy Snape mở toang cửa hầm, tay chống vào cửa thúc giục cô. Gilette dùng ánh mắt ai oán nhìn ông, Snape tảng lờ. Thấy như đấm vào bịch bông, Gilette đành hậm hực giậm mạnh chân đi theo ông. Mấy đứa bạn lo lắng nhìn cô, Gilette nhìn mấy đứa trấn an rồi khuất hoàn toàn sau cánh cửa.

Thầy Snape vừa rời khỏi, bên trong nhốn nháo hẳn lên.

- Ê này Draco, cậu có biết tại sao thầy Snape lại gọi Gil đi cùng với con chuột không? - 

Harry chạy tới hỏi.

Draco lắc đầu:

- Tớ cũng chẳng biết gì hơn cậu.

Mặt Harry hiện lên sự thất vọng. Hermione thì lại lo lắng:

- Thầy ấy không làm gì Gil chứ?

Draco cau mày:

- Đương nhiên không rồi! Ông ấy là cha đỡ đầu của tớ và Gil mà!

Ron gãi gãi mũi:

- Tại sao thầy lại mang cả con Scabbers của mình đi nhỉ? Không lẽ thầy trách Gil vì con chuột của mình?

Hermione đập một cuốn sách lên đầu Ron khiến thằng nhóc choáng váng.

- Cậu ngốc vừa thôi! Chẳng ai tư duy và làm chuyện vô lý như vậy cả. Nếu vì Scabbers quậy phá thì phải tìm cậu chứ?

Ron ngưng gãi mũi, chuyển sang gãi đầu cười trừ.

Trong khi đó, Gilette nối gót thầy Snape ra khỏi phòng. Vừa khuất khỏi tầm mắt lũ học sinh, cô bắt đầu nói:

- Giáo sư Snape đáng kính, nếu con nhớ không nhầm thì ngài từng hứa sẽ không can thiệp vào chuyện khi nào thì con cho mọi người biết khả năng phân tích của mình. Con chỉ đưa ra lời khuyên, không tham dự. Thầy quên rồi sao?

- Thầy tất nhiên không quên. - Snape vừa sải những bước chân dài vừa nói. - Nhưng thầy muốn con tham gia vụ này, tàng hình cũng được mà. Thầy biết con cũng muốn xem xem suy luận của mình có đúng hay không.

Gilette trầm ngâm suy nghĩ. Kiểm chứng suy luận thì cô chẳng mấy thiết tha bởi vì cô biết thừa. Nhưng mà cô cũng muốn đi xem náo nhiệt lắm, muốn xem chú Sirius được giải oan và kẻ phản bội Peter Pettigrew xong đời sau ngần ấy năm làm chuột. Vấn đề là cô không chắc tàng hình đến xem có ổn không. Gilette chưa muốn bị cuốn vào chiến tranh. Trước sau gì nó cũng xảy ra nhưng cô muốn có vài năm an nhàn trước khi cuộc chiến trở nên khốc liệt.

- Vâng, thưa thầy, con sẽ đi...

Gilette cuối cùng vẫn đồng ý bởi vì cô không chịu nổi sự cám dỗ của khung cảnh lịch sử: kẻ phản bội bị trừng trị và người hàm oan được trở về. Cô chẳng muốn nghĩ trước nghĩ sau nhiều nữa, kiếp này trùng sinh vào Harry Potter, cô nhất định phải xem cho đã tất cả mọi thứ, tất cả mọi chuyện.

——— ————————