[Đồng Nhân Harry Potter] Đại Xà Vương Đáng Yêu Đang Yêu

Chương 5: Hẻm Xéo (2)




Sau tiệm Phú Quý và Cơ Hàn, Gilette được đưa đi đủ các cửa tiệm kì quái khác để mua cho đủ trang thiết bị như vạc hay cân đồng và cả tá thứ khác. Hiện giờ cô chỉ còn thiếu một bộ đồng phục và một cây đũa phép.

Miranda dẫn cô đến tiệm của Phu nhân Malkin còn hai người đàn ông đã chuồn đi quán Leaky Cauldron để uống vài ly.

Phu nhân Malkin là một nữ phù thuỷ mập lùn, cười toe toét và mặc bộ áo chùng toàn màu hoa cà. Bà thân thiết nắm tay Miranda để mà tâm sự đủ thứ chuyện, phụ nữ mà. Gilette cứ phải đứng đờ người hồi lâu trên cái bục để chờ bà đo xong quần áo cho mình, cuộn thước dây cứ lăng xăng bay khắp người cô đo đạc. Nhưng làm sao mà có thể nhanh được khi mà bà cứ vừa làm vừa vịn vai mẹ cô cười hô hố vì mớ ba láp nào đó mà bà kể, mỗi lần như vậy, ma pháp lại bị gián đoạn và cái thước dây rơi bịch xuống đất. Gilette chờ đến phát bực, ngay khi cô chuẩn bị bùng nổ thì bà ta vỗ vai cô cười sung sướng:

- Của con xong rồi bé yêu ạ. Con thật là một cô nương xinh đẹp với dáng hình chuẩn.

Gilette cười gượng gạo đáp lại bà, cô chỉ mong sao bản thân có thể nhanh chóng thoát khỏi đây. Thật là một trải nghiệm không thú vị chút nào. Mẹ cô chào tạm biệt Phu nhân Malkin, trông bà ta có vẻ hơi lưu luyến, cũng đúng thôi, được bao nhiêu người hiền như mẹ cô, kiên nhẫn ngồi nghe bà ta kể chuyện cơ chứ.

Hoàn thành việc mua đồng phục một cách không mấy dễ dàng, điều bây giờ Gilette cần chỉ còn một cây đũa phép, nhưng có vẻ cô hơi mệt để tiếp tục cuộc hành trình vì vậy mẹ cô quyết định hai người sẽ qua quán rượu tìm Micheal và Snape trước, ăn một chút gì đó để lót dạ rồi mới đi tiếp.

Ở quán Leaky Cauldron, Micheal và Snape đang uống khá vui vẻ, bạn bè gặp lại sau gần 10 năm, không thiếu chuyện để nói trên bàn rượu. Khi Miranda và Gilette tới nơi, mặt của Micheal đã hơi đỏ còn Snape thì vẫn tỉnh bơ. 

Miranda cau mày không vui. Là một gia chủ, chỉ một chút rượu không thể khiến Micheal say được. Họ đã uống bao nhiêu vậy chứ? Cô bước tới nhéo tai chồng:

- Vừa thả ra đã làm loạn! Ai cho anh uống nhiều như vậy hả? Cả người toàn mùi rượu, hôm nay tránh xa tôi ra.

Gilette cười thầm nhìn lão cha đáng thương nhà mình. Đáng đời! Biết rõ mẹ ghét mùi rượu mà còn dám uống nhiều như vậy, cha thật ngốc. 

Bị vợ xách tai, Micheal nhanh chóng tỉnh táo, vụt một cái vòng tay ôm eo Miranda.

- Vợ ơi anh sai rồi! Anh đâu có say đâu, chỉ uống hơi nhiều một tí thôi. Lâu lắm rồi anh với 

Sev mới gặp nhau nên lỡ uống quá chén. Vợ ơi vợ thương anh nhất mà, tha lỗi cho anh đi!

Mặt Gilette đen xì, đây là ai? Cô không quen! Dứt khoát không! Lão cha có cần mặt mũi nữa không vậy? Thật là mất mặt mà! Chắc là nhầm lần rồi, cô không phải con gái của cái người trước mặt đâu.

Snape cong môi cười nhìn đôi vợ chồng trước mặt, họ hạnh phúc thật đấy. Nếu mà Lily... Nụ cười hiếm hoi trên môi ông tắt ngấm.

Miranda nhìn chồng vứt hết mặt mũi ôm eo mình xin tha cảm thấy buồn cười vô cùng nhưng mùi rượu khiến cô không mấy dễ chịu.

- Anh xê ra một chút! Em không giận anh nhưng mùi rượu làm em khó chịu quá.

Micheal vội vàng tránh ra một chút.

- Khi nào về anh tắm một cái là hết mùi ngay thôi. Em với con mua đồ xong rồi sao?

- Chưa, còn thiếu một cây đũa phép nhưng Gil có vẻ hơi mệt nên em quyết định đưa con bé đến đây ăn một chút nhân tiện kiếm các anh.

Snape "À" một tiếng rồi gọi phục vụ bàn để chọn thêm món ăn. Bốn người ăn uống một lúc rồi cùng đi tới tiệm đũa phép của ông Ollivanders. Trong cả chặng đường, Micheal và Snape cứ phải đi trước hoặc sau một đoạn xa để mùi rượu trên người không làm ảnh hưởng đến Miranda.

Tiệm đũa phép này nhỏ xíu, vừa hẹp vừa dơ, trông nó như sắp sập xuống tới nơi. Gilette có cảm giác nếu ai đó đi vào và chỉ đóng của hơi mạnh tay một chút thôi ngay lập tức cả cái tiệm sẽ sụp xuống đầu. Trên cửa tiệm có đẽo mấy chữ vàng: 

Ollivanders

Nhà sản xuất đũa uy tín từ năm 382 TCN

Bên trong cái cửa sổ bám đầy bụi bặm trưng bày một cái đũa phép duy nhất trên một cái gối tím đã bạc màu.

Đến trước tiệm đũa phép của ông Olivander, Miranda trừng mắt nhìn hai người đàn ông:

- Hai người ở ngoài này!

Micheal ỉu xìu nhìn vợ. Gilette thấy dáng vẻ của papa nhà mình bỗng nhiên động lòng trắc ẩn, quay sang nói với mẹ cô:

- Mẹ cứ ở ngoài này với cha đi, con vào một mình. Lát nữa thử đũa phép, cũng không sợ bắn trúng mẹ.

Mắt Micheal sáng lên cảm kích nhìn con gái, con bé quả thực là một thiên thần! Miranda có vẻ vẫn hơi lo lắng:

- Con tự vào được chứ?

- Mẹ à, con lớn rồi, mẹ yên tâm đi.

Gilette trấn an mẹ cô rồi đẩy cửa, tiếng chuông kêu lên leng keng. Cô cẩn thận bước vào bước vào, lòng thầm suy đoán xem bao lâu nữa thì nơi này đổ sụp xuống. Bên trong tiệm có hàng dãy những hộp lớn nhỏ đựng đũa phép, khắp nơi bụi bặm và dơ hầy như thể chưa từng được dọn dẹp. Gilette nhăn mũi khó chịu, dù rất mong chờ một cây đũa phép của riêng mình (hồi nào giờ cô toàn dùng đũa phép cũ của Micheal), nhưng cô vẫn không thể yêu thích nổi nơi này. Cả tấn bụi, nhỏ hẹp và sập xệ.

Khi Gilette đang quan sát xung quanh, một tiếng "Cạch" vang lên khiến cô giật bắn mình. Một ông già đang ngồi trên cái thang chăm chú nhìn cô. Tiếng động vừa rồi là do cái thang di chuyển rồi đụng vào thanh chắn, ông già có vẻ hơi chao đảo với cú phanh đột ngột đó.

- Ông Ollivanders? - Gilette lên tiếng dò hỏi.

- Đúng là ta, cháu yêu. Cháu tới để mua đũa phép? - Ông cười hiền từ.

- Chắc chắn rồi ạ.

- Cháu thuận tay nào, cô bé?

- Cả hai tay ạ! 

- Ồ, thú vị đấy! Để xem ta có gì cho cháu nào. 

Nói rồi ông Ollivanders vẩy đũa phép, một cái thước dây lại bay tới chỗ cô đo đạc. Nó đo khoảng cách từ vai đến ngón tay, rồi đo từ cổ tay đến cùi chỏ, từ vai đến sàn, từ tay đến đầu gối. Đo vòng quanh đầu,... 

Ông Ollivanders di chuyển cái thang của mình lùi về phía sau để chọn lựa đũa phép. Công việc làm ông có vẻ vui thích lắm. Ông cứ vừa xem xét vừa tự lẩm bẩm điều gì đó. Cuối cùng ông kêu lên một tiếng:

- À há!

Ông rút một hộp đũa phép ra khỏi kệ, rồi lò dò bước xuống thang:

- Cháu yêu, thử nó xem. Lông đuôi bạch kỳ mã, gỗ sồi, dài 10 inch, linh hoạt, thuần khiết.

Gilette nhận lấy cây đũa, trước ánh mắt khích lệ của ông Ollivanders, vẩy nhẹ một cái.

Rầm! Choang!

Một luồng sáng bắn ra đập vào một hộp đũa phép khiến nó văng ra ngoài, đập vỡ tan một cái bình hoa.

Gilette nhăn mặt, giờ thì cô biết tại sao nơi này te tua như vậy rồi. Mỗi năm không biết có đến bao nhiêu học sinh đến đây sắm cây đũa phép đầu đời cho bản thân, ai cũng như vậy vài lần cái tiệm này không sập mới là lạ.

Ông Ollivanders có vẻ không hề nản chí, ông giật phắt cây đũa khỏi tay cô bé, miệng lẩm bẩm:

- Không phải nó! Dứt khoát là không!

Ông lại tiếp tục tìm kiếm cây đũa phù hợp cho cô.

- À mà cháu tên là gì ấy nhỉ?

- Gilette ạ! Gilette Gray.

- À cô bé con nhà Gray. Cha mẹ cháu cũng là những phù thuỷ tài năng. Ta còn nhớ rõ ràng như thể vừa mới hôm qua, cái ngày mà cha mẹ cháu đến chọn cho mình cây đũa phép đầu tiên. Micheal thích hợp với cây đũa phép làm từ gỗ cây lau, gân tim rồng, 13,5 inch, linh hoạt, mạnh mẽ, quyền lực và có thể uốn được. Mẹ cháu, Miranda, trái lại, là một cây đũa phép gỗ ô rô, lông đuôi kì lân 11 inch, thuần khiết, và nhẹ nhàng.

Gilette yên lặng nghe ông Ollivanders nói một tràng dài. Khi Harry đền đây vào vài tháng nữa, ông cũng sẽ lại nói những lời tương tự. Chẳng lẽ bất cứ đứa học trò nào vào đây mua đũa phép đều sẽ được miễn phí nghe về cây đũa của cha mẹ mình? Trí nhớ của ông ấy thật kinh khủng!

Ông Ollivanders lại rút ra thêm một cây đũa phép nữa đưa cho Gilette.

- Cháu thử cái này xem, gỗ cây bulo, lông đuôi sói, nhanh nhẹn, quyết đoán, và sắc bén, dài 11,5 inch.

Cô lại nhận lấy cây đũa và vẫy nhẹ.

Đùng!

Lần này tia sáng bắn thẳng vào đầu ông Ollivanders khiến cho một vạt tóc trắng của ông cháy xém và vẫn còn đang tiếp tục bốc cháy. Ông vội vàng dập lửa. Gilette bối rối nói:

- Xin lỗi, cháu không cố ý.

Ông Ollivanders có vẻ chẳng mấy quan tâm, ông phẩy tay:

- Cháu không cần phải xin lỗi. Tai nạn thường gặp ấy mà. Mấy vụ kiểu này ta bị suốt. Cây đó không phải, chúng ta tiếp tục thôi.

Ông lại bắt đầu lục lọi, Gilette lại tiếp tục thử. Hai người lặp đi lặp lại quá trình ấy đến hai chục lần hoặc có thể nhiều hơn nữa, cô đếm không nổi. Có phải có lầm lẫn gì không hay là ai cũng phải thử nhiều lần đến vậy? Không rõ ràng lũ trẻ bình thường chỉ phải thử 2, 3 lần để chọn được đúng cây đũa phép cho mình. Chuyện quái quỷ gì vậy chứ! Gilette vò vò tóc khi cô làm nổ một thứ gì đó trong tiệm lần thứ bao nhiêu đó mà cô không nhớ nổi nữa. 

Ông Ollivanders trông cũng có vẻ khá bối rối, ông lẩm bẩm:

- Kì lạ... Sao có thể như thế? Ta đã thử hết tất cả những chiếc đũa phù hợp. Không thể nào như vậy được. Bao nhiêu năm nay... chưa bao giờ có trường hợp kì lạ như vậy!

Ông cứ đi đi lại khắp căn phòng chật hẹp khiến Gilette hoa cả mắt. Rồi ông chợt dừng lại như nghĩ ra một điều gì đó, ánh mắt ông hướng về cây đũa phép trưng bày trên cái gối tím mà Gilette đã trông thấy qua cửa sổ, ông tiếp tục lẩm bẩm:

- Ta tự hỏi... Có lẽ nào...

Ông Ollivanders bước nhanh về phía cửa sổ trưng bày, vung đũa hoá giải một đồng bùa chú nhiều đến nỗi làm Gilette ngạc nhiên, có nhiều bùa chú cô còn không nhận ra. Quá nhiều lớp bảo vệ cho một món hàng trưng bày quảng cáo không ai ngó ngàng đến.  

Đó là một cây đũa phép màu trắng, phần giao giữa tay cầm và đũa cẩn một viên đá màu tím kiêu sa, trông nó đẹp, cao quý và quyền lực. Ông cẩn thận lấy cây đũa ra, mang đến cho Gilette với một thái độ có phần hơi kích động, ông đặt vào tay cô, thúc giục:

- Cháu mau vẫy thử nó đi!

Chiếc đũa vừa chạm vào tay Gilette, cô liền cảm nhận được một mối liên hệ kì lạ lan ra toàn thân, gần gũi, thân cận, tựa như cánh tay mất đi từ lâu lại được gắn lại. Cô thử vẫy cây đũa, từ đầu đũa bắn ra một con chim phượng hoàng đỏ rực.

Ông Ollivanders có vẻ vô cùng kinh ngạc và mừng rỡ, ông tiếp tục lẩm bẩm:

- Bao năm... Thật kì lạ... Không ngờ cuối cùng ta đã tìm được chủ nhân cho nó.

Gilette cảm thấy quái quái, sao ông Ollivanders lại phản ứng thái quá như vậy nhỉ? Chỉ là một cây đũa thôi mà?

- Ông Ollivanders... Ông Ollivanders!

Ông Ollivanders quá tập trung vào mớ suy nghĩ hỗn loạn của mình đến nỗi mất một lúc ông mới nhận ra Gilette đang gọi mình.

- À ờ sao vậy cháu yêu?

- Cây đũa phép này có chuyện gì thế ạ? Cháu thấy ông hơi lạ. Và cây đũa này được bảo vệ kĩ quá!

Ông trầm ngâm một lúc rồi nói:

- Cây đũa phép này đã có từ rất lâu rồi, trước cả cái thời của một cây đũa phép nổi tiếng, cây cơm nguội ấy. Cha ông kể lại rằng, khi ấy Tử thần còn chưa phải là Tử thần, hắn chỉ là một kẻ cuồng vọng tự đại, hắn tin rằng mình là người mạnh nhất, hắn tàn sát người vô tội chỉ để chứng minh sự vô địch của mình. Hắn tiễn vô số người xuống địa ngục. Merlin, vị phù thuỷ đầu tiên, khi đó còn trẻ và chưa phò tá vua Arthur, bằng quyền lực của mình đã hạ được Tử thần. Ông dùng xương hắn làm chiến lợi phẩm, tạo nên cây đũa phép mà cháu đang cầm trên tay. Xương Tử thần, 12 inch, lõi là sự kết hợp hoàn hảo giữ lông đuôi kỳ lân thuần khiết, gân tim rồng và lông đuôi phượng hoàng đầy quyền lực, viên đá cẩn trên nó là sự hoà quyện của nước mắt phượng hoàng, sự tái sinh và nước mắt người cá, sự đau khổ. Sống và chết, hắc ám và thuần khiết những thứ tưởng chừng đối lập lại kết hợp lại với nhau một cách hoàn hảo. Quyền lực tuyệt đối, ngạo mạn nhưng tang thương, đó là cây đũa phép này. Gia đình ta, từ thời tổ tiên của ta, đã bảo quản nó hàng thế kỉ để chờ đợi vị chủ nhân chân chính của nó, người không thua kém gì Tử thần và Merlin, chủ nhân trước của nó. Hàng thế kỉ đợi chờ, gia đình ta đã không còn hi vọng nữa, nó cứ nằm bên bệ kính đó qua năm tháng, cháu có thể thấy cái gối kia đã bạc thếch đến độ sắp không thể nhận ra màu nguyên gốc. Khi chẳng còn trông mong gì nữa thì cháu xuất hiện. Cây đũa này chấp nhận cháu, ta tin rằng cháu sẽ là một phù thuỷ vĩ đại!

Gilette nghe bài diễn thuyết của ông kinh ngạc vô cùng. Không ngờ cây đũa này có lai lịch lớn thế. Xương Tử thần! Cây đũa từng là của Merlin! Thật không thể tin được. Nắm cây đũa trong tay, cảm nhận sự thân thiết từ trong linh hồn với nó, Gilette thầm hạ quyết tâm sẽ không khiến nó thất vọng. Trong tay Merlin, nó đã tung hoành ngang dọc, cô sẽ không để nó bị mai một trong tay cô.

- Ông Ollivanders cháu sẽ lấy nó, cảm ơn ông rất nhiều.

- Ta tin vào những điều phi thường nơi cháu.

Sau khi thanh toán cho ông Ollivanders xong, cô bước ra khỏi tiệm. Mẹ cô có vẻ hơi lo lắng:

- Sao con vào đó lâu thế?

- Tại đũa phép của con hơi khó chọn thôi ạ, không sao đâu mẹ.

Gilette trấn an Miranda xong liền nhìn quanh quất.

- Papa và cha đỡ đầu đâu rồi ạ?

- Họ chờ con lâu quá nên mang đồ về trước rồi. Chúng ta đi thôi.

Gilette theo mẹ đi về hướng mạng lưới Floo được lắp đặt, bất chợt cô dừng chân ở trước tiệm bán thú cưng. Miranda đi trước một đoạn phát hiện con gái không đi theo liền quay lại, thấy Gilette cứ nhìn chằm chằm vào cửa tiệm thú cưng, mẹ cô nói:

- À phải rồi mẹ quên không mua cho con một con cú. Con muốn một con chứ?

- Mama, con muốn con dơi đó.

Miranda mình theo tay Gilette phát hiện ra con dơi đang treo mình trước cửa tiệm, cô suy nghĩ một lát rồi gật đầu với con:

- Được, chúng ta vào hỏi thử.

Khi mẹ cô hỏi mua con dơi đó, chủ tiệm có vẻ vui mừng lắm, như thế ông ta đã muốn bán phứt nó đi từ lâu nhưng không được. Rất nhanh con dơi đã thuộc về Gilette.