[Đồng Nhân Harry Potter] Màu Đen Màu Xám

Quyển 3 - Chương 67: Tiết học Độc dược




Buổi sáng thứ năm có tiết học Độc dược, chúng tôi ăn sáng rồi tiến về phòng học của giáo sư Snape.

Sắp tiến vào phòng học, Granger gọi tôi: “Hopper.”

Tôi quay đầu lại, thấy Granger đang vội vã đi tới, phía sau là Potter cùng Weasley đang trêu nhau. Weasley vừa nhìn thấy tôi, khuôn mặt nghiêm túc. Cậu ta tức tối liếc nhìn Granger, giữ chặt Potter đứng xa xa.

Draco mang theo Goyle cùng Crabbe lắc lư đi từ phía sau tới, thấy bọn họ liền châm chọc: “Xem này, Potter không có đầu óc cùng sóc hồng!”

“Xin chào.” Tôi mỉm cười nói.

“Ồ… xem ra cậu tốt hơn nhiều rồi.” Granger đánh giá tôi một chút, “Cậu đã khỏi hẳn chưa? Lúc đó cậu làm bọn này sợ quá.”

“Mình cũng nghĩ thế, mình mới ra khỏi bệnh thất ngày hôm qua.” Tôi nói, “Mình nghe nói đến tình cảnh lúc đó, thật may là tớ chỉ có ngất thôi.”

“Thấy cậu khỏe mạnh thế này, thật là mừng quá.” Cô ấy nhiệt tình nói.

“Cám ơn.” Tôi nói.

Lúc này Draco đã rời khỏi cuộc chiến với Chúa Cứu thế. Từ khuôn mặt đỏ rực đầy tức giận của Weasley cũng không khó có thể đoán ra, lần chiến đấu này ai thắng.

Draco đi tới, nghi ngờ nhìn tôi cùng Granger, nói: “Cậu đang làm cái gì đấy?” Tôi chỉ kịp cho Granger biểu tình “Xin lỗi” thì đã bị cậu ta lôi đi rồi.

Tiết học Độc dược là hai người tự do hợp tác, tôi bị Draco kéo tới một hàng ngồi xuống, còn Crabbe, cậu ta cùng tổ với Goyle. Trước kia, người hợp tác với một người hầu của cậu ta có thể là Parkinson hoặc là Blaise… Tôi nhịn không được cau mặt, nhưng không từ chối. Nếu để mặc kệ hai người cao to kia, chỉ sợ việc làm nổ vạc sẽ không chỉ phát sinh trên người Longbottom của Gryffindor… loại chuyện mất mặt này Slytherin không cho phép.

Giáo sư Snape hùng hổ đẩy cửa vào, đi lên bục giảng, mắt ưng quét qua tất cả chúng tôi. Dưới ánh mắt này, đến cả những Gryffindor nghịch nhất cũng ngoan ngoãn.

“Hôm nay chúng ta học điều chế thuốc Co rút.” Ông ta vừa nói vừa viết lên bảng đen, “Hai người một tổ, dược liệu đến lấy trong tủ.”

Tôi cúi đầu ghi chép nội dung cần nhớ, cảm giác cánh tay hoạt động có chút đau đớn. Sau khi tôi đi lấy dược liệu về, phân công với Crabbe, chậm rãi cắt.

Bởi vì cắt dược liệu cần dùng lực của tay nên ngực càng lúc càng đau. Tôi nhăn mặt lại, tốc độ cắt cũng chậm lại.

Draco ngồi ở bên trái nhìn tôi: “Làm sao thế?”

Tôi nhỏ giọng nói: “Hơi đau ngực.”

“À.” Cậu ấy nói. Một lúc sau cậu ấy đưa cho tôi những dược liệu đã được cắt tốt, cầm những dược liệu chưa cắt xong của tôi đi.

Tôi ngẩn người, ngẩng đầu nhìn cậu ấy. Cậu ấy cầm con dao nhỏ, cúi đầu cắt, cũng không liếc nhìn tôi một cái.

Tôi đột nhiên cảm thấy lòng ấm áp, đứa nhỏ này thật dễ thương quá.

Buổi chiều là học lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc Ám, lúc tôi đến giáo sư Lupin đã chờ ở trong phòng học. Ông ấy có sức sống hơn so với hồi khai giảng, nhưng vẫn hốc hác như cũ, vẻ mặt ốm yếu, ánh mắt nhu hòa. Mái tóc ông là sự kết hợp hai màu nâu và màu xám, quần áo sạch sẽ, bị bạc màu.

Tôi chú ý tới việc Gryffindor rất kính trọng ông ấy, nhưng Slytherin lại càng có thái độ thù địch với ông ấy.

“Có chuyện gì à? Giáo sư Lupin giảng bài không hay?” Tôi hỏi Draco. Nghĩ tới trình độ giáo sư hai năm vừa qua dạy môn này, cho dù giáo sư Lupin cũng kém cỏi thì tôi cũng không ngạc nhiên.

“Ông ấy giảng bài cũng không tồi lắm, nhưng” Draco liếc nhìn tôi, sắc mặt không vui nói, “Tiết học đầu tiên chúng ta còn chưa học, nhưng tớ nghe nói ông ta hướng dẫn Longbottom làm một Ông Kẹ biến thành Giáo sư Snape mặc nữ trang.

“Nữ trang…” Tôi lắp bắp nói. “… Cái gì chứ?”

“Giáo sư Snape.” Draco cười lạnh.

“Merlin! Thật không thể tưởng tượng được!” Tôi khâm phục liếc nhìn giáo sư Lupin, thảo nào mấy ngày hôm nay giáo sư Snape nhìn còn âm u hơn trước…

Draco nhướn mày, lười biếng nhìn tôi.

Tôi thật không dám nói tôi có hứng thú nhìn thấy hình ảnh giáo sư Snape mặc trang phục nữa… Nhưng ở lớp học lại xảy ra chuyện này, đối với giáo sư Snape thì đó là không thể tha thứ được.