[Đồng Nhân Harry Potter] Màu Đen Màu Xám

Quyển 4 - Chương 205: Bản thảo




Editor: Quyền Khuyên

Hermione hành động với toàn bộ sức lực, ngay ngày hôm sau cô ấy đã viết xong bản thảo, đưa cho chúng tôi xem qua.

" "Bà Umbridge nói cho chúng tôi biết, làm học sinh, chúng tôi chỉ cần hiểu biết về nguyên lý cơ bản của phòng ngự phép thuật Hắc Ám là được rồi. Bà ấy thậm chí không cho phép chúng tôi luyện tập bùa chú phòng ngự." Một học sinh năm thứ sáu tại Hogwarts nói cho người viết, "Nhưng tôi không hiểu, nếu chúng tôi gặp phải nguy hiểm thì nên làm cái gì bây giờ? Nói thí dụ như mấy tên tội phạm vượt ngục kia? Tất cả các học sinh đều đồn rằng bọn chúng trốn tại Hogsmeade. Đương nhiên là  - - tôi không tin các lời đồn này, ai cũng cũng biết sự nguy hiểm trong thế giới phù thủy không chỉ có mấy tên tội phạm vượt ngục, đúng không? Cho dù bên người các phù thủy cũng sẽ có vài đồ vật Hắc Ám không bị phát hiện. Chúng tôi phải đọc nguyên lý phòng ngự để đánh bại những đồ vật nguy hiểm này à?" "

" "Bạn không thể tưởng tượng rốt cuộc là bà ấy trừng phạt chúng tôi như thế nào, chỉ là học sinh làm trái với nhận xét của bà ấy." Một học sinh nhỏ nhà Gryffindor nói, "Bà ấy đưa cho tôi một cái bút lông chim không cần thấm mực  để bắt tôi viết ‘Tôi không được nói dối’. Tôi cảm giác mu bàn tay đau đớn giống như bị dao cắt vậy, sau đó - - hàng chữ kia đồng thời xuất hiện trên tấm da dê cùng với trên mu bàn tay tôi. Sau khi viết 100 lần, cái vết sẹo kia vĩnh viễn không biến mất trên cơ thể tôi rồi. Nhìn đây!" bạn học này kéo tay áo cho nhìn mu bàn tay của mình, trên đó có một vết sẹo hình chữ ‘Tôi không được nói dối’ (ảnh 3), "Tôi dám nói cái bút lông chim kia nhất định là một đồ vật phép thuật Hắc Ám, đúng không? Trừ bỏ đồ vật phép thuật Hắc Ám Ma thì không có đồ vật nào sẽ  ác độc như vậy." "

" "Mỗi học sinh đều ghét bà ta. Bà ta cuồng vọng tự đại lại dối trá vô lễ, luôn luôn mượn danh nghĩa khảo sát khoa tay múa chân ở trên lớp học. Nếu bà ta có đủ thời gian, tôi hoàn toàn có lý do để tin tưởng là thậm chí bà ấy cho rằng bản thân mình có thể giảng dạy cho tất cả các học sinh ở tất cả các môn học" Madden Cowley học sinh năm thứ năm nói, "Nhưng trước bà ấy thì phần lớn các giáo sư đều đã dạy học từ mười năm trở lên rồi." "

" "Vì sao Bộ Phép thuật lại đề phòng cụ Dumbledore thì chúng tôi cũng không rõ ràng lắm, nhưng tôi cho rằng chính trị gì gì đó vốn không nên tiến vào trong trường học. Bà Umbridge coi Bộ Phép thuật là chỗ dựa của mình để bà ta làm mưa làm gió." Karin Blinder có mẹ là nhân viên Bộ Phép thuật lo lắng nói, "Đương nhiên, điều này cũng không biểu hiện là tôi có ý kiến gì với Bộ Phép thuật, nhưng người giống như bà Umbridge khẳng định sẽ làm Bộ Phép thuật mất danh dự. Bà ấy thậm chí thuyết phục Bộ Phép thuật thông qua 《29 pháp lệnh giáo dục》, cấp trên lại còn thông qua điều lệ dùng cách xử phạt về thể xác đối với học sinh - - điều này thể hiện nền văn minh của thế giới phù thủy đang bị thụt lùi, từ năm 1876 trở lại đây, trên thế giới đã không còn có một trường học phù thủy cho rằng dùng cách xử phạt về thể xác là hợp pháp. Ta không thể tin tưởng Umbridge sẽ làm như vậy. Nhưng mà đúng thế, vài bạn học của tôi đã được nếm mùi vị của cái roi rồi." "

" "《 29 pháp lệnh giáo dục 》đã trái với 《 Điều lệ bảo hộ Edgar 》." Một học sinh yêu thích pháp luật phù thủy đã nói cho chúng tôi biết, "Dựa theo phương pháp thực hiện trước đây, Bộ Phép thuật nên là tạm dừng 《pháp lệnh giáo dục  》 cùng 《 Điều lệ bảo hộ 》, cho đến bọn họ tuyên bố huỷ bỏ một trong hai cái đó." "

"Oa..." Ron nhìn chằm chằm mấy tấm da dê kia, miệng há rất to, "Tớ phát hiện cậu rất có năng lực kích động mọi người, Hermione."

"Chứng tỏ nó cũng không tệ lắm?"

Ron khẳng định gật đầu.

Hermione thở ra một hơi, có phần khó xử nói, "Lần đầu tiên tớ viết mấy thể loại này, không biết cách viết như vậy đúng hay không."

"Cách viết có sai thì có quan hệ gì." Tôi không nghĩ thế nói, "Dù sao sẽ được đăng tại tạp chí ‘Kẻ Ngụy biện’. Cậu nghĩ những thứ đồ chơi trên đó được viết trang trọng hơn bài của cậu? Chúng ta chỉ cần mọi người hiểu rõ sự thật là được."

"Được rồi, nếu tất cả mọi người cảm thấy có khả năng, như thế buổi tối tớ sẽ gửi ra ngoài." Hermione nói.

"Đợi một chút - -" Harry chần chờ nói, "Cậu quên rồi sao? Mụ Umbridge có khả năng theo dõi thư tín. Bà ta sẽ không để cho cậu gửi thứ này ra ngoài."

"Theo dõi thư tín?" Tôi nói.

"Đúng, mấy ngày hôm trước tớ phát hiện thư của tớ... Uh`m..." Harry nói, "Hình như bị mở ra. Lông của con Hedwig cũng bị bẻ gẫy vài cái."

"Tớ không chút nghi ngờ việc bà Umbridge có thể làm chuyện như vậy." Tôi nhíu nhíu mày nói, "Như thế liền gửi ra ngoài từ Hogsmeade. Vào buổi tối các cậu khoác áo tàng hình đi từ Lều Hét ra ngoài."

"Tớ nghĩ lối đến Lều Hét đã bị bịt kín, " Hermione khẳng định gật gật đầu, "Vì sự an toàn cụ Dumbledore cũng sẽ bịt kín nó. Nếu chú Sirius có thể từ nơi đó tiến vào, thì những người khác cũng có thể."

"Không cần lo lắng, " Harry thoải mái nói, "Tớ biết con đường khác. Buổi tối tớ có thể đi gửi thư."

"Cậu không thể, anh bạn, " Ron nhếch nhếch miệng, "Cậu quên tối nay cậu phải đi gặp giáo sư McGonagall - - tư vấn nghề nghiệp của cậu."

"A." Harry buồn rầu gãi gãi đầu.

"Nói đến cái này, tớ mới nhớ ra tối nay tớ cũng được tư vấn nghề nghiệp - -" tôi vội vội vàng vàng thu dọn trò chơi điền chữ, "Tớ phải đi, tớ nghĩ giáo sư Snape sẽ không vui vẻ khi tớ đến trễ."

"Ông ta cũng sẽ không vui vẻ khi làm tư vấn nghề nghiệp cho cậu." Ron nói.

"Nếu ông ấy không phải là dượng tương lai của tớ, " tôi giả bộ nhẹ nhàng bâng quơ nói, "Như thế đấy, dĩ nhiên."

Harry sặc một cái. Âm thanh hít không khí của Ron vô cùng to, rất ghê.

"Cái gì? Cậu nói - - người nào - - là dượng của cậu?" Ron ôm ngực, bộ dáng không thể thở nổi.

Tôi hơi run rẩy."Cậu không biết?"

"Đương nhiên là tớ không biết!" Ron nhìn nhóm bạn tốt - - Harry đang không ngừng ho khan, mà Hermione thì cúi đầu, hết sức chuyên chú kiểm tra kỹ lưỡng bài viết của mình. Hắn gầm thét, “Lại một lần nữa tớ phát hiện mình chẳng hay biết gì, các cậu không nói cho tớ biết điều này!"

"Vì sao bọn họ lại muốn nói cho cậu biết điều này? Weasley?" Tôi bĩu môi, "Đó là chuyện của tôi."

"Cậu xem, Ron, " Harry cười khổ nói, "Phản ứng bây giờ của cậu chính là nguyên nhân bọn mình không nói cho cậu."

"Còn tớ đều nói mọi thứ với cậu!" Ron bất bình kêu lên, "Tất cả bí mật của tớ - - "

"Được rồi, Ron, " Hermione ngẩng đầu, không kiên nhẫn nói, "Cậu có chuyện gì có thể được gọi là chuyện bí mật?"

Ron bị hỏi đến mặt đỏ tai hồng, cứng họng.

Tôi hẹn với giáo sư Snape tư vấn nghề nghiệp vào một giờ sau đó, tôi  nhanh chóng quay về phòng ngủ, tắm qua, thay bộ quần áo rồi chuẩn bị rời đi.

Draco đang đi từ phòng ngủ của huynh trưởng nam sinh, cậu ấy nhìn nhìn tôi, khó hiểu hỏi, "Cậu muốn đi đâu? Một lát nữa chúng ta đã phải đi tuần tra rồi."

"Xin lỗi, tớ phải đi gặp giáo sư Snape, hôm nay là buổi tư vấn nghề nghiệp của tớ." Tôi vừa đi vừa kéo vết nhăn trên quần áo, "Nếu có thể tớ sẽ về sớm một chút. Buổi tư vấn nghề nghiệp của cậu vào lúc nào?"

"Buổi tư vấn nghề nghiệp của tớ?" Draco ngạc nhiên nói.

Ta dừng lại, nghiêng đầu sang nhìn cậu.

"Cậu lại đùa giỡn cái gì?" Draco ngạo mạn mà tỏ vẻ, "Một Malfoy chưa bao giờ cần trò đó."

"Được rồi, tớ biết sau khi cậu tốt nghiệp sẽ phải bắt đầu xử lý công việc của gia tộc, " tôi thở dài nói, "Nhưng có lẽ cậu còn có điều gì khác muốn theo đuổi... Nói thí dụ như ba cậu vào Bộ Phép thuật."

"Ông ấy mặc dù vào Bộ Phép thuật, nhưng cậu biết đấy không phải là ông ấy thích thế." Draco nhún nhún vai nói.

"Vậy cậu?"

"Tớ? Uh`m - -" Draco ngồi xuống bên cạnh lò sưởi trong tường, dùng ngón tay trắng nõn của mình sờ sờ cằm, "Tớ là rất muốn làm cầu thủ Quidditch."

"Cậu quả thật không cần tư vấn nghề nghiệp." Tôi quay đầu bước đi. Nếu là ông Malfoy đồng ý để cho con trai mình đi làm cầu thủ, thì đúng là điên rồi.